THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Trong tầng mây, ánh sao bị ngăn cản, thiên thạch cũng không rơi xuống nữa.

Một bóng người lờ mờ lưu chuyển ánh sáng óng ánh, lúc này thân thể run lên, nàng cứ như bị người khác đánh trúng, khó có thể duy trì vẻ siêu nhiên của mình.

Trong nháy mắt ấy, cơ thể của nàng tăng vọt ánh sáng thượng tiên, hóa thánh dải ngân hà óng ánh vờn ở xung quanh, khí tức mạnh mẽ dâng lên, phù văn vô lượng dày đặc bao lấy bản thân.

Lúc này, nàng chặt đứt liên hệ với bên dưới, giúp cho vạn pháp không thể dính vào cơ thể, dùng thần thức quan sát, xem chân ngã, tụng tiên kinh, khiến cho nội tâm đang chấn động kia yên tĩnh lại.

Thứ trải nghiệm đầy nóng rực này, có thể nói là rất tệ, tâm tư từ khi xuất thế tới giờ chẳng hề ăn khớp nhau, còn có cảm giác lân lân xung đột lẫn nhau, đối với nàng, chỉ trong chốc lát vừa rồi cứ như đang di chuyển dưới địa ngục vậy.

Nàng chính là Trích tiên tử, cao cao tại thượng, trong lòng chưa bao giờ xảy ra cảm giác như vừa rồi, thế nhưng vừa nãy lại diễn ra thứ không thể nào tưởng tượng nổi làm cho đạo tâm chấn động.

Áo trắng tung bay, phù văn sáng rực, nàng đứng trong thiên địa này, đứng trên cao đám mấy đen ấy, tức giận nổi lên, vậy mà dám khinh nhờn nàng, không thể tha thứ!

Cố gắng tĩnh tâm khôi phục lại như cũ, nàng nhìn xuống bên dưới, thiên niên ấy đang cười, ôm chặt lấy Nguyệt Thiền trông rất thân mật, đó là sự khiêu khích trắng trợn.

Bên dưới, trước Thiên cung nguy nga, hai người dán chặt vào nhau nhìn bầu trời, thiếu niên này lộ hàm răng trắng bóng, cảm nhận dư vị ngọt ngào vừa rồi, nở nụ cười tươi với nàng với đầy ẩn ý.

Trên đám mây, bóng người xinh đẹp ấy, chủ thân Nguyệt Thiền càng ngày càng lạnh, hào quang trắng noãn chiếu rọi về bốn phía, nàng trông mờ ảo gần như là hóa đạo, cùng tồn tại với Tiên.

Nhưng mà, nhìn kỹ thì có thể phát hiện, trong con ngươi của nàng là những thần mang, là sự phẫn nộ của 'Trích tiên', không có quát mắng cũng không nguyền rủa, chỉ có một gợn sóng mãnh mẽ khuếch tán.

"Xoẹt!"

Rốt cuộc, nàng giơ tay lên, xung quanh hiện lên hàng loạt ngôi sao, sau đó hóa thành một con đường, dọc theo đầu ngón tay của nàng lao về hoàng cung bên dưới.

Thiên thạch thành mưa, trong đó có một vệt sáng vô cùng lấp lánh, đó là hơn mấy trăm viên thiên thành tạo nên một vệt sáng, theo như quỹ tích trước kia va chạm xuống, nhằm thẳng vào Thạch Hạo!

Thủ đoạn này vô cùng kinh người, cô gái xuất trần đứng giữa trời cao kia giơ tay, ánh sao ngưng tụ, thiên thạch thành đường tập trung lại rồi oanh kích xuống, uy năng không cách nào phỏng đoán được.

Thiên thạch tỏa ra hình thành nên những đóa hoa!

Đây là thần mang vô cùng sáng rực, chỉ trong nháy mắt hoàng cung run lên dữ dội, cứ như biển gầm, sóng lớn vỡ bờ, toàn bộ cung điện đều phát sáng, không ngừng nổ vang.

Trận văn in vào trong hư không, bảo vệ những dãy cung điện tồn tại từ thượng cổ này, hàng loạt ký hiệu mạnh mẽ phát sáng chống lại công kích thiên thạch từ trên trời lao xuống kia,

Những âm thanh bụp bụp không dứt bên tai, rất nhiều sao băng lao xuống va chạm với trận pháp phát ra, sau đó là nổ tan, lưu quang xẹt qua, lóa mắt và kinh người, đồng thời đi kèm là những gợn sóng vô cùng đáng sợ.

Chỉ trong nháy mắt mà có hơn hai ba mươi ngôi sao bằng đồng loạt lao tới trước Thiên cung, không ngừng nện mạnh lên trên phù văn, xung kích tạo thành khó có thể tưởng tượng được.

Những tiến răng rắc truyền tới, trận pháp xuất hiện một khe hở, thiên thạch nối thành một đường cực tốc lao tới, muốn đột phá đại trận, giết chết thiếu niên bên dưới.

Đây là sự phẫn nộ của tiên tử trên tầng mây kia, tuy không quát mắng, cũng chẳng có vẻ giận dữm thế nhưng lại dùng hành động để thể hiện.

Vẻ mặt của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, ôm chặt Nguyệt Thiền rồi nhảy lên một đài cao nhìn thẳng trời cao, nó rút ra pháp kiếm thần linh vàng óng chỉ thẳng cao thiên.

Chỉ trong nháy mắt, long khí trong hoàng cung dâng trào, toàn bộ đều tập trung vào cánh tay của nó, hóa thành bí lực vô lượng cứ như hải dương cuồn cuộn, vô cùng vô tận.

Chiến kiếm trong tay Thạch Hạo cứ như là mặt trời ép người, ánh sáng như lửa không ngừng thiêu đốt, sau đó ầm một tiếng, bùng phát ra một chùm sáng vô cùng to lớn bắn lên trời cao.

Từng viên thiên thạch bị kiếm khí xuyên thủng, nổ tung trong hư không, hào quang sáng rực, từng thiên thạch hóa thành bột mịn bay lả tả, giống như là mưa bụi vậy.

Liên tiếp mười hai ngôi sao băng, tuy phát ra ánh sáng vô tận thế nhưng khi lao xuống đều bị kiếm khí chém nát, nổ tung giữa trời.

Cùng lúc đó, đại trận ầm ầm bắt đầu khép lại, kẽ hở bị chọc thủng trước kia biến mất. Ngoài ra, trên đỉnh đầu của Thạch Hạo xuất hiện một bảo ấn, phù văn lóng lánh, thao túng cả hoàng cung, bắt đầu kích hoạt mấy tầng trận pháp bảo vệ trọng địa.

Thạch Hạo cầm kiếm chỉ lên cao, mũi kiếm hướng lên chỉ thẳng bóng người thánh khiết đang đứng đối diễn trong tầng mây kia, lộ ra toàn bộ sự sắc bén của mình!

"Xoẹt!"

Luồng ánh kiếm bay ra, nghịch thiên lao lên, hóa thành một cột khí hình rồng cắn nát mấy viên thiên thạch, đánh sát lại gần chủ thân Nguyệt Thiền, sát khí đằng đằng.

Bóng người bên trên có một bí bảo phát sáng, gia trì thân thể, mà bản thân nàng lại bình tĩnh duỗi thẳng ngón tay như thủy tinh, điểm lên trên kiếm khí đang lao tới kia.

Nàng nhìn xuống dưới, trong con ngươi là ánh sáng thần thánh dập dờn.

Mà Thạch Hạo cũng chỉ kiếm lên trời cao, vẻ đối lập chẳng hề có tiếng động gì, hai người tuy cách nhau rất xa thế nhưng đều cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo của đối phương.

"Hạo nhi, con không sao chứ?" Bóng người lóe lên, vợ chồng Thạch Tử Lăng chạy lớn.

"Con không có chuyện gì!" Thạch Hạo gật đầu, cứ tiếp tục như vậy thì không phải là biện pháp hay, đường đường là hoàng cung của một quốc gia ấy thế lại bị người ta vây công tới, có thể nào không hoàn thủ chứ.

Tần Di Ninh thấy thế thì phất phất tay rồi dùng thần thức tụ thành một nhóm, truyền âm, nói: "Con dâu, không được vô lễ.

"Cái bà thánh nữ độc ác này!" Trong hoàng cung, thứ thân Nguyệt Thiền là người phản ứng đầu tiên, vô cùng oán giận nhìn nàng.

"Nếu có tiểu Tháp ở đây thì tốt quá." Thạch Hạo cau mày, tuy tiểu Tháp chỉ cao khoảng gang tay thế nhưng lại có sức uy hiếp cực lớn, nhưng sau khi đuổi theo Ma nữ thì chẳng thấy trở lại.

Nó biến mất một ngày một đêm, sao tới giờ mà vẫn chưa quay lại?

Thạch Hạo kinh ngạc, nó đột nhiên cảm thấy mình quá mức ỷ lại với tiểu Tháp, sau khi biết được uy năng của nó thì tựa như cảm thấy gấp gáp, không chút áp lực nào.

Bên ngoài, kẻ địch thì tới đánh giết còn Thạch Hạo thì tâm tư lại chấn động, có chút thất thần, chuyện này tuyệt không phải là chuyện nhỏ, quá dựa vào ngoại lực, nếu cứ tiếp tục thì sẽ khiến nó thiếu đi động lực của vẻ anh dũng tiến tới.

Đặc biệt là, nó đã biết, Liễu Thần muốn tiến vào cánh của nguyên thủy nơi sâu trong Hỗn độn kia, mà tiểu Tháp cũng rất có thể sẽ rời đi trong nay mai, chuyện này không ổn. Thậm chí mà nói, sẽ vô cùng gay go, một khi mấy người họ rời đi thì nó sẽ thích ứng ư?

"Không thể ỷ lại như vậy được, cứ dựa dẫm mãi thì sẽ thiếu đi ý thức gian nan khổ cực. Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, sinh ra trong thiên địa này chung quy lại vẫn phải dựa vào bản thân."

Bất ngờ bị tập kích, tiểu Tháp không ở đây lại tạo nên cảnh giác như thế với nó, vấn đều này không hề nhỏ!

Trong con ngươi của Thạch Hạo lưu chuyển ánh sáng, có sinh diệt hiện ra, nó tỉ mỉ đánh giá sức chiến đấu của chủ thân Nguyệt Thiền, cô gái này vô cùng mạnh mẽ.

"Còn mạnh hơn cả ngươi nữa!?" Nó quay đầu nhìn giai nhân bên cạnh mình.

Nguyệt Thiền khẽ hừ một tiếng, dù sao, hiện tại nàng vô cùng phấn chấn và tức giận, mà cô gái phía trên tầng mây kia mới thật sự là xuất thế và gần Tiên. Loại thánh khiết và ngạo nghễ ấy sinh ra từ trong xương cốt, như không thuộc về nhân gian, không có bất cứ thứ gì có thể làm dao động đạo tâm của nàng.

Thạch Hạo có cảm ứng, chủ thân kia vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa trong tay còn có bí bảo có thể triệu hoán ra thiên thạch, coi như đứng ở vị trí không thể nào thất bại.

"Hạo nhi, con muốn làm gì?" Thạch Tử Lăng thất kinh, hắn phát hiện Thạch Hạo con mình chuẩn bị lao lên bầu trời nghênh chiến.

"Ba, ba cứ yên đi, con tự có quyết định!" Thạch Hạo nói, nó gọi Bằng Cửu tới, giao nhiệm vụ trủ trì các trận pháp trong hoàng cung, sau đó phi thân lên trời cao.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng rất lo lắng, ngửa mặt nhìn trời. Nếu như không có Bằng Cửu khuyên bảo đủ đường, sợ bọn họ cũng lao lên theo.

Khi Thạch Hạo vọt lên còn có mang theo cả Nguyệt Thiền, cõng nàng ở sau lưng được cố định bởi sợi dây thừng do phù văn hóa thành.

Trong lúc này, thiên thạch liên miên, không ngừng lao tới, thế nhưng nó triển khai pháp môn Côn bằng né qua từng ngôi, nhanh chóng tiến tới đám mây kia, đứng đối diện với bóng người mơ hồ ấy.

Trên tầng mây, vô số thiên thạch, toàn bộ phô bày đằng sau lưng bóng người tuyệt lệ ấy, đó là một trận pháp vô cùng to lớn, không ngừng triệu hoán những tảng đá lớn, trong có có không ít những ngọn núi từ Hoang vực.

Nàng chuẩn bị rất đầy đủ!

Thạch Hạo nhíu mày, làm sao lại trùng hợp như thế, Ma nữ vừa đi, tiểu Tháp đuổi theo, sau đó chủ thân Nguyệt Thiền lại xuất hiện, còn mạnh mẽ như thế nữa!

"Dung mạo của nàng với ngươi cũng không giống nhau sao?" Thạch Hạo hỏi người con gái đang trên lưng mình.

Thứ thân Nguyệt Thiền không đáp, chỉ nhìn về phía đối diện, ánh sáng trong mắt trong veo, hai người đứng gần nhau như thế nên có thể cảm ứng lẫn nhau.

Thạch Hạo cười nhạt, vẫn cõng lấy nàng rồi bước đi trong hư không, quan sát cẩn thận phía trước.

Trên tầng mây, ánh trăng như nước không ngường chiếu xuống, cô gái đứng đối diện mộc mạc mờ ảo, rõ ràng gần trong gang tấc thế nhưng cứ cảm tưởng như tân chân trời, làm người khác mơ màng, cảm thấy rất khó tiếp cận.

Nàng quá mức xuất thế, loại thanh lệ, loại hờ hững này không có thuộc về nhân giang.

"Nguyệt Thiền, ngươi tới phá hoại đêm tân hôn của ta sao?" Thạch Hạo mở miệng nhìn thẳng nàng, lời nói rất bình tĩnh kèm theo vẻ khiêu khích, nói: "Làm loạn đêm động phòng của chính mình, cảm giác chắc chắn rất đặc biệt."

Tiên tử đứng đối diện dáng ngọc yêu kiều, tiếng nói như tiếng trời êm tai, nói: "Tâm ta hướng đạo, tâm tịnh như minh nguyệt."

Thanh âm của nàng rất nhẹ cứ như là tiên âm, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy như gió xuân âm áp, rõ ràng nói cho Thạch Hạo biết, loại khiêu khích ấy há có thể làm loạn nỗi lòng của nàng.

Thạch Hạo cầm kiếm, nói: "Tiên tử có phong thái hơn người, khí độ phi phàm, nếu như đã siêu nhiên như thế không bằng mời vào hoàng cung ngồi chơi, chúng ta cùng nâng ly nói chuyện tâm sự, cùng ngắm trăng uống rượu."

Trong vầng sáng mơ hồ kia, thân thể cao ráo và mờ ảo ấy tỏa ra hòa quang lấp lánh, nàng cười nhạt một tiếng, nói: "Ta tới đây là để giết ngươi mà."

"Tiếc thật, ngươi khó mà như ý được."

"Không thử sao mà biết được? Thần nguyệt treo cao, chém ngươi để vấn đạo, làm cho đạo tâm của ta sáng tỏ!" Dưới đêm trăng vắng lặng, trên người nàng hiện lên một tầng khói mỏng, an lành và thần thánh, càng ngày càng mờ ảo linh động.

Cảm giác nguy hiểm hiện lên trong lòng Thạch Hạo, nó biết sự đáng sợ của cô gái này, mạnh tới mức không còn gì để nói.

Chiến y Bất diệt kim thân sớm đã mặc trên người, ánh đen lộng lẫy, bảo ấn Nhân hoàng cũng lơ lững trên đầu, từng sợi long khí buông xuống, chiến ý của Thạch Hạo đã xuất hiện.

"Xoẹt!'

Chủ thân Nguyệt Thiền tiên tử ta tay trước tiên, một chỉ điểm tới chính là vạn ánh kiếm, mỗi một ánh trong suốt như thủy tinh, hàm chứa thần ý vô cùng mạnh mẽ.

Trận chiến này bùng phát như thế, hai người cũng không có nói quá nhiều lời, kiếm khí như cầu vòng xông thẳng trời cao.

Chỉ trong nháy mắt, hai người giao thủ hơn trăm lần, ngàn lần, bảo thuật lộ ra, thi thoảng bay vút lên cao, khiến minh nguyệt cũng phải phai mờ âm u, chỉ có hai bóng người là hóa thành ánh sáng bất hủ.

Giao phong kịch liệt, thần thông ngang trời không ngừng tỏa ra.

"Xoẹt!"

Hai người vờn lấy nhau, trong cơ thể của tiên tử thánh khiết ấy lao ra một con tiên hoàng đỏ rực, nhẹ nhàng giương cánh, ánh đỏ diễm lệ chém qua hư không, tuyệt thế vô cùng.

"Hả?!" Thạch Hạo né qua, thế nhưng lại thấy kinh hãi, con phượng hoàng này bay lượn, lông đỏ giương kích, mục đích chủ yếu nhất chính là giết chết Nguyệt Thiền đang trên lưng nó.

Cũng may là pháp môn Côn bằng vô song, nhanh chóng né tránh, giúp cho giai nhân sau lưng né tránh được tử kiếp.

"Ngươi... ra tay với ta? Muốn từ bỏ ta!" Trên gương mặt trắng bóng của Nguyệt Thiền lộ kẻ kinh sợ, có cảm giác tổn thương và tức giận.

Thần sắc của nàng biến ảo không ngừng, cuối cùng gương mặt ấy khôi phục lại vẻ xinh đẹp vốn có, vô cùng quyết đoán, nằm nhoài trên lưng của Thạch Hạo rồi khẽ nói với nó, nói: "Ta giúp ngươi bắt nàng ta!"

"Tốt!" Thạch Hạo chỉ nói một chữ như thế, sau đó dùng sức bóp chặt bờ mông của nàng một cái, lập tức tiếng kêu đầy sợ hãi vang lên.

Khoảng cách gần như thế, chủ thân Nguyệt Thiền có siêu nhiên trên cả trần thế dù đã cắt đứt liên hệ với thứ thân thì cũng vẫn có thể cảm ứng rõ ràng được.

Vào đúng lúc này, thân thể nàng run lên, cảm giác bờ mông đẩy đà của mình khó chịu, nhanh chóng rút lui.

"Xoẹt!"

Ánh kiếm ngang trời, Thạch Hạo giết tới, đồng thời xuất bảo thuật kinh thế trấn áp về trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi