THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Đó là gì, một người một rùa kia có lai lịch ra sao, làm sao đang di chuyển mà lại tỏa ra mùi thuốc nồng nặc như vậy?

Thạch Hạo hít một hơi thật sâu, thương thế trên người bớt đi đôi phần, tựa như có một dòng nước ấm đang chảy vào trong cơ thể khiến cả người thư thái như muốn phi thăng lên trời cao vậy.

Dứới ánh trăng máu, khu di tích quạnh hiu thế nhưng một người một rùa kia lại vô cùng bắt mắt, trắng sáng như tuyết vậy.

"Nhỏ thật, đó là chủng tộc gì thế?" Hồng Hoàng ngạc nhiên nói.

Con rùa kia thì bình thường, to bằng lòng bàn tay và trắng sáng như tuyết, trên mai rùa có đầy hoa văn tựa như diễn biến của những đạo tắc kết hợp lại với nhau. Mà người trên lưng nó chỉ cao bằng lòng bàn tay, lung linh và phát sáng.

Cô gái này rất nhỏ, toàn thân áo trắng, tóc cũng trắng thế nhưng rõ ràng lại là người dã trưởng thành bởi vì đường cong nhấp nhô cân xứng, nếu như phóng lớn nàng lên thì tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt đại.

Tiếng ca truyền tới tựa như cô gái kia đang ngâm xướng, âm thanh du dương êm tai như tiên âm cửu thiên từ từ thấm sâu vào lòng người.

"Tại sao chúng lại có mùi thuốc chứ?" Thạch Hạo nói nhỏ, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Hồng Hoàng thì nhíu mày sau đó cặp mắt đẹp trợn tròn đầy kích động, nói: "Đây... lẽ nào là bảo dược thần thánh vô thượng trong truyền thuyết?"

Nàng vô cùng phấn chấn, gương mặt tinh xảo ửng hồng, mắt to phát sáng nắm chặt lấy cánh tay của Thạch Hạo, nói: "Phát tài rồi, đoạt được vận may nghịch thiên rồi!"

Trên cốt thư từng nghi chép qua, có chút thần dược một khi năm tháng đủ lâu thì có thể thông linh, hóa thành những loài động vật lớn nhỏ, chạy nhảy trong núi sông.

Đây chính là đại dược vô thượng đã vượt qua cả thánh dược!

"Đừng kích động, bình tĩnh lại nào." Thạch Hạo cảm thấy có gì đó sai sai bởi vì tiếng ngâm ca như có như không kia lại ẩn chứa chút sức mê hoặc, hấp dẫn người khác đi tới.

Đây là sự thể hiện của một cây dược à?

Hắn từng gặp qua Linh căn đệ nhất thượng giới, thứ này từng bị trồng xuống ở hạ giới và quả thật cũng đã hóa thành một người tí hon, rất là thần dị, nghe đồn là bị một người mang ra từ trong khu vực không người.

Chỉ là, có thể nhìn thấy thứ cùng cấp một cách dễ dàng như vậy ư?

Thạch Hạo không tin.

Hắn mở to mắt, trong con ngươi xuất hiện những ký hiệu mơ hồ, đó chính là hình thức ban đầu của Thiên nhãn võ đạo, tức là chuẩn bị được khai mở, lúc này thị lực của hắn tăng lên rất nhiều.

Chỉ trong nháy mắt, những cảnh vật mà hắn vừa thấy chợt thay đổi, con rùa trắng như tuyết cùng với cô gái lung linh lấp lánh đầy gợi cảm kia không còn thấy đâu nữa, kể cả mùi thuốc cũng tản đi nhiều.

"Chắc chắn không phải là giả, ta nghĩ ra rồi, từng có người đào được một ít ghi chép trong di tích Tiên cổ này, có loại thuốc này, có thể hóa ra Bạch quy và Huyền nữ." Hồng Hoàng nói, vẻ hài lòng và kích động càng tăng thêm.

Thạch Hạo không đáp mà chỉ chăm chú quan sát, hắn lại lấy ra Trùng đồng cẩn thận cảm ứng, quả nhiên là như thế, một người một quy đã biến mất.

Sau đó, hắn bắt đầu cất bước, quan sát thật cẩn thận.

"Hừm, nơi đây có đại trận bảo vệ, nếu tiến vào một góc khác thì chắc chắn sẽ không vào được, chỉ có thể nhìn thấy một từ góc nhìn này mà thôi." Thạch Hạo cau mày.

Bỗng nhiên, hắn nắm bắt được một chút ánh bạc, vầng ánh sáng nhu hòa tỏa ra, nơi đó một ít cây cỏ lấp lánh đồng thời là đầu nguồn tỏa ra hương thơm ngát kia.

Thạch Hạo suy tư, những phù văn mơ hồ ngưng tụ trong tròng mắt rồi quan sát thật kỹ, đồng thời lại lấy ra Trùng đồng quan sát nơi đó.

"Là nó, chính là nó đã tạo nên huyễn cảnh, kéo chúng ta tới để phá trận, là một cây thần dược!" Thạch Hạo tin tưởng bên trong có thứ tốt, đó chính là một cây bảo dược tuyệt thế.

Nhưng mà, nó cũng không phải hoàn toàn có thể hóa hình mà chỉ là tạo nên huyễn cảnh nhất định mà thôi.

"Ngươi đang nói gì thế hả?" Hồng Hoàng không rõ.

Thạch Hạo kể hết những gì mình vừa thấy nên khiến nàng kinh ngạc, lại bị lừa tới mức ấy? Nhưng rất nhanh sau đó nàng lại mừng rỡ nói: "Khả năng đó chính là Hư Thiên thần đằng."

Tuyệt đối là một cây thần dược, bên trên cốt thư đã ghi rất rõ, được cho là có thể giúp người chết sống lại, bất luận là thương thế nặng cỡ nào thì cũng có thể trị khỏi, mà lại có thể giúp đạo hạnh của người đó tăng mạnh.

Đồng thời, nó có thể hình thành nên ảo cảnh mê hoặc người tới hái thuốc.

Trong cái tên của nó có mang một chữ "Hư", chính vì thế nên mới có cái chữ này, nó có một loại sức mạnh yêu dị.

Cây thần dược này có thể sánh vai cùng với Thần liên độ kiếp của Thư viện Thiên Tiên, hi hữu trong cả thế gian, có thể khiến Thiên Thần phát điên, khiến Giáo chủ ra tay tranh cướp, có thể trấn áp số mệnh thiên cổ của một giáo.

"Nhất định phải hái cho bằng được." Hồng Hoàng kích động nói, đại giáo ở thượng giới biết bao nhiêu thế nhưng có được mấy giáo có thể sở hữu đại dược nghịch thiên như vầy?

Nàng không ngờ rằng, bên trong di tích Tiên cổ này lại có thể thấy được một cây!

"Chắc chắn không thể bỏ qua được rồi, nói không chừng còn có thể gặp được cổ dược thần thánh hóa thành Bạch quy và Tiên tử kia cũng nên." Thạch Hạo nói.

Nếu như Hư Thiên thần đằng diễn biến thành Bạch quy và cô gái áo trắng kia thì nói rõ rằng, nó đã từng thấy hai thứ này cho nên mới tạo thành hư cảnh như vậy.

"Chẳng trách đám người kia lại truy sát ta, chắc chắn là muốn giết người diệt khẩu rồi, thì ra nơi đây lại có điều quái lạ như vầy, lại sản sinh ra một thần dược vô thượng." Hồng Hoàng bĩu môi, tức giận không thôi.

Đồng thời, nàng nhắc nhở Thạch Hạo rằng, nhất định phải cẩn thận, nơi này có một ít tàn trận ngay cả chính nàng cũng suýt nữa thì đã gặp nạn.

Thạch Hạo gật đầu, hắn sớm đã nhìn ra được nơi trung tâm của khu di tích này rất nguy hiểm, có đại trận thần bí bảo vệ, người bình thường tuyệt đối không vào được.

Huyết nguyệt treo cao, mặt đất thì mờ ảo.

Hai người cẩn thận cực kỳ, từ từ dọc theo di tích tiến về trước, vừa mới tiếp cận thì cảnh tượng lập tức đã thay đổi, khu vực này lớn hơn không ít, bọn họ nhìn thấy một cái sân bị bỏ hoang.

Kể cả kiến trúc cũng sớm đã sụp đổ, gạch vụn đều biến mất sạch.

Hồng Hoàng nói, nàng từng hái cây thánh dược kia ở nơi này, thì ra vẫn còn có một ngóc ngách với bùn đất ẩm ướt.

"Ồ, nơi này chia thành mấy tầng luôn."

Khi bọn họ tiến về trước thì không gian liền biến đổi, có thể cảm nhận được mùi thuốc, nơi đây có một vài cây linh dược sinh sống trong phế tích này. "Thánh dược của bọn họ... là ngắt từ nơi này." Hồng Hoàng chỉ về hai cái hố đất vừa mới bị đào bới không lâu kia.

"Nơi này tốt thật, nhìn thì giống như khu phế tích thế nhưng bên trong lại là một đất trời khác, được phân thành mấy tầng, nói như thế thì khả năng vẫn còn thánh dược." Ánh mắt của Thạch Hạo sáng rực.

Trên thực tế, đi tới đây thì đã rất nguy hiểm rồi, trận pháp tuy không đầy đủ thế nhưng những hoa văn kia thi thoảng lóe lên thì có thể giết chết thần linh!

Mà nơi này có tới mười mấy bộ thi thể, tất cả đều là người của Minh tộc.

Hai người cẩn thận tiến vào tầng không gian thứ ba, nơi đây còn sót lại chút ngói tường đã đỗ vỡ, kiến trúc cũng không phải biến mất hoàn toàn, thậm chí cũng còn sót lại chút cung điện.

Đương nhiên, thứ này đã rạn nứt từ lâu, không còn vẻ huy hoàng của xưa kia, hơn nữa trong cung điện lại rỗng tuếch chẳng có thứ gì cả.

"Thánh dược!"

Ánh mắt của Thạch Hạo lộ ra tinh quang, hắn nhìn thấy một gốc cây đang sinh trưởng ở trong một trận pháp còn sót lại với ánh sáng rực rỡ, ánh vàng lan tỏa nối liền với nhau cứ như là mây khói bao phủ nơi đó lại.

"Quả là vận may lớn." Thân hình của Thạch Hạo lóe lên vượt qua trận pháp kia để đi tới cây thánh dược đã hóa thành Hoàng Kim thảo kia, lúc này thân thể của hắn cũng bị nhuộm thành màu vàng óng.

Đột nhiên, ánh sáng phù văn tựa như ánh kiếm đầy trời chém tới, Thạch Hạo vội vàng lướt sang ngang đồng thời khống chế lôi điện tiến hành ngăn cản.

Dù vậy thì bả vai của hắn cũng chảy ra một vòi máu tươi, xém tí nữa đã cắt lìa đầu của hắn rồi, hiểm trong hiểm.

Hồng Hoàng biến sắc, thất thanh hét lên.

Thạch Hạo cũng toát cả mồ môi hột, tưởng rằng đã né tránh được trận pháp còn sót lại kia rồi nhưng không nghĩ rằng chỉ trong nháy mắt khi hái cây thánh dược kia thì lại phát động trận pháp này, thiếu chút nữa đã nằm lại nơi đây rồi.

"Cường độ này đủ giết chết Thiên Thần!" Sắc mặt của Thạch Hạo đầy khó coi thầm hô may mắn, vừa nãy hắn đã vô cùng cẩn thận rồi thế nhưng cũng suýt nữa bị chết rồi.

Nơi đây có chút không ổn, càng đi sâu vào trong, muốn ngắt Hư Thiên thần đằng trong truyền thuyết kia thì độ khó quá lớn.

"Đi thôi, chúng ta càng thêm cẩn thận hơn."

Không gian tầng thứ tư càng rộng lớn hơn nữa thế nhưng cũng chẳng hề thấy kiến trúc hay gạch ngói gì, chỉ có đúng một hạt cát vàng rực nơi đó, không hề có ngọn cỏ nào.

"Có hương thơm, là hương thơm của thánh dược!"

Mũi của Thạch Hạo rất thính nên lập tức nghe được, hắn biết, nếu không có trận pháp còn sót lại phong tỏa thì hương thơm này nhất định sẽ vút lên trời cao, truyền đi tới mấy chục dặm.

"Sa Mạc ngân!"

Đây là một cây bảo dược màu bạc đang cắm rễ trong cát, trắng bóng trong suốt mang theo hương thơm, lúc lại gần thì nhuộm cả người thành màu bạc.

Sa Mạc ngân, bình thường chỉ xuất hiện ở trong sa mạc, nguyên nhân là vì nó có thể rút lấy tinh khí trong mặt đất, hóa linh thổ đầy màu mỡ thành chốn hoang tàn, sau đó dần trở thành sa mạc.

Lần này, Thạch Hạo phái ra một linh thân để đi hái thuốc, kết quả cũng như trước thiếu chút nữa thì gặp nạn, may mắn né tránh được một đòn, nguy hiểm càng ngày càng tăng.

Đi qua nơi này, rốt cuộc bọn họ cũng tới được không gian tầng thứ năm, đây cũng là tầng cuối cùng, nơi này có đôn đá, bàn đá, ngọc sạn*, tòa lâu bằng ngọc thạch sớm đã vỡ nát.

(*): Sạn - Cái xẻng.

Quả nhiên nơi này là một khu vườn thuốc, đất đai có màu vàng kim tỏa ra bảo quang, mặc dù năm tháng dài dằng dặc qua đi thế nhưng vẫn còn linh tính, có thể giúp bảo dược sinh trưởng.

Nơi này, Hồng Hoàng gần như ngây dại, không nhịn được đạp Thạch Hạo một cái thế nhưng lại bị Thạch Hạo kéo trở lại.

"Ngươi muốn dùng máu để tế trận à!" Thạch Hạo vô cùng nghiêm túc.

Hồng Hoàng tỉnh táo lại, tiếp nhận Trùng đồng từ trong tay của Thạch Hạo rồi cẩn thận quan sát, lập tức những ảo cảnh vừa nãy đều biến mất, thần dược từng nhìn thấy chẳng còn đâu.

"Hư Thiên thần đằng, quả nhiên lợi hại!" Nàng lè lưỡi, nghĩ lại thấy mà sợ, nếu không có Thạch Hạo mà chỉ mình nàng tới đây thì chắc chắn đã bị một cây thần dược hại chết rồi.

Quả nhiên y như trong truyền thuyết, loại thần dược cả thế gian khó tìm này lại có năng lực kỳ lạ, có thể mê hoặc các tu sĩ.

Hai người không ngừng tìm kiếm thì rốt cuộc cũng phát hiện, bên trong một góc có một cây đằng dài một mét, to bằng ngón cái thế nhưng lại trắng như tuyết, lấp lánh tới mê người, tựa như là một kiệt tác của trời cao vậy.

Nó dài tựa như một con Cầu long quấn tròn trên mặt đất, một chiếc lá trắng như tuyết phủ ở bên trên, một luồng hương thơm sộc vào mũi.

Hiển nhiên, cây thần dược này có linh, nó cố ý tránh né.

Mà lúc này, nó cảm giác được hai người không hề bị mê hoặc, lại không hề ẩn giấu giở chiếc lá kia lên, lập tức ánh bạc lấp lánh phát sinh tựa như một vầng thái dương trắng soi sáng, bên trong có một con cầu long đang cuộn mình.

Cảnh tượng này đầy kinh dị đồng thời hương thơm nồng nặc khiến người ta cảm thấy thư thái, thân thể như muốn bay bổng.

"Nó bị vây ở đây rất nhiều năm, và hi vọng có người huyết tế trận pháp để nó thoát đi." Hồng Hoàng nói.

Loại thần dược như này nếu như không có trận pháp trói lại, bay lên trời thì có chút hơi khó chứ bản lĩnh chui xuống đất tuyệt đối hiếm có thế gian này, khi thoát khỏi nơi này thì khó mà bắt được.

Thạch Hạo cẩn thận kiểm tra, lập tức dẫn tới một luồng ánh sáng kinh khủng chiếu sượt qua đỉnh đầu rồi rọi vút ra xa, sau đó một vùng núi nơi đó bị tiêu diệt.

Việc này khiến hai người hút vào khí lạnh, ai cũng biến sắc, tuyệt đối có thể giết chết Thiên Thần!

Hơn nữa, trận pháp nơi này vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, tổn hại cũng không tới mức nghiêm trọng, lập tức khiến hai người khó xử.

"Trước tiên lui lại đã, chúng ta không nên động vào cây thuốc này, trận pháp quá lợi hại." Thạch Hạo nói, thần vật tuy là quý báu thế nhưng cũng phải có mạng để giữ lấy.

"Tiếc thiệt." Hồng Hoàng trơ mắt nhìn đầy tiếc nuối, nên biết, các đại giáo danh chấn ba ngàn châu ở thượng giới này đều không có được thần vật như vầy.

Ví như đạo thống Thư viện Thiên Tiên có Thần liên độ kiếp, dù sao cũng là số ít, cây thuốc này nếu như xuất hiện bên ngoài thì nhất định sẽ gợi nên cuộc đại chiến tuyệt thế, sẽ khiến rất nhiều Giáo chủ quyết đấu.

Lúc này, ở ngoại giới.

Không chỉ đệ tử của các giáo đỏ mắt, hô hấp dồn dập mà ngay cả những vị bá chủ kia cũng sáng rực mắt, nhìn chằm chằm nơi đó.

Đây quả là một vận may lớn nhưng tiếc là bọn họ không vào được, không cách nào tranh cướp.

"Cứ bỏ thế hả?" Sau khi rời đi thì Hồng Hoàng hỏi.

"Ta đi tìm người phá trận." Thạch Hạo nói, hắn nhất định phải chiếm được Hư Thiên thần đằng này, có thể sẽ đắc đạo hình thành nên một con đường đặc biệt vượt lên trên toàn bộ hay không đều phải nhờ vào thần dược vô thượng này.

Bởi vì lúc hắn bước trên con đường đá, lúc đốt cháy một trăm lẻ tám ánh lửa và suýt chút nữa tự thiêu chết chính mình, rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu như đều đốt cháy cả ba ngàn con đường này thì sẽ kinh khủng tới cỡ nào, hơn phân nửa sẽ khiến bản thân hóa thành tro tàn.

Hắn cần một loại thần dược tuyệt thế kéo dài tính mạng, giúp bản thân có thể chịu được sự rèn luyện của đại đạo trên ba ngàn con đường này và sẽ không đến nỗi sẽ chết thảm.

"Ngươi còn có người giúp đỡ?" Hồng Hoàng kinh ngạc.

"Ừ, ngươi tốt nhất trốn đi chứ đừng có xuất hiện, có lẽ đã có người nhìn thấy động tĩnh vừa nãy cũng nên." Thạch Hạo nói.

Sau đó, hai người tách ra.

Thạch Hạo nhanh như tia chớp đi cầu viện.

Hắn hóa thành một bóng mờ né tránh tất cả mọi người, yên lặng không chút tiếng động trở lại một góc khuất trên ba ngàn con đường đá kia, sau đó lôi tỉnh Đả Thần Thạch dậy.

Ngoài ra còn có cả Hoàng điệp.

Đả Thần Thạch sau khi ăn Thiên Mệnh thạch, Hỗn Nguyên thạch thì không ngừng ngủ say, bởi vì nó đang liều mạng tiêu hóa những thứ này.

Còn về Hoàng điệp thì lúc không có chuyện gì cũng sẽ đi ngủ.

Lúc Thạch Hạo ngộ đạo thì đã đặt chúng vào một góc khuất phòng ngừa ngộ thương.

Tiến vào Tiên cổ cũng không hề nghiêm khắc như trước kia, trừ khi mang thứ nào đó quá lợi hại, vượt quá cực hạn nếu không những sủng vật bình thường, sinh linh bé nhỏ thì không thành vấn đề, có thể tiến vào.

"Cái gì, di tích, thần dược tiền sử?" Đả Thần Thạch kinh ngạc sau đó nói: "Mặc kệ, ta không ăn được mấy cây dược đó."

Thạch Hạo nghe thấy thế thì không nói hai lời, cứ thế hết đấm rồi lại đá.

"Ấy da, đừng đánh nữa, muốn đánh nát ta à, giúp ngươi phá trận cũng dễ thôi nhưng tới lúc đó phải đưa cho ta Hỗn Nguyên thạch còn lại nhá." Tuy nó đã ăn no nê thế nhưng lòng vẫn rất tham.

Không lâu sau thì Thạch Hạo đã mang Đả Thần Thạch và Hoàng Điệp trở lại tiểu thế giới kia.

"Nhất định phải đoạt được!" Thạch Hạo nói, việc này liên quan tới việc đắc đạo của hắn, đạp lên con đường của chính mình, vượt qua tiên hiền.

"Yên tâm, những trận pháp tầm thường thì như là khói bụi trước mắt ta mà thôi, không cần lo lắng gì." Đả Thần Thạch khoác lác.

Khi trở lại thì Thạch Hạo nhìn thấy Hồng Hoàng, nàng có chút lo lắng nói cho hắn biết, quả nhiên có không ít người tới nơi này, trong đó còn có những đại sư trận pháp đều đã tiến vào trong cả.

Thạch Hạo giật nảy mình, quả nhiên nhìn thấy vô số bóng người bên trong, đồng thời nơi xa xa vẫn có người đang kéo tới.

Chủ yếu là, lúc nãy bọn họ đã phát động trận pháp rồi nên tạo thành thần quang ngút trời, động tĩnh quá lớn.

"Không có chuyện gì đâu, thứ trận pháp này trong thời gian ngắn cơ bản không phá được, cứ để bọn họ đi huyết tế đi." Đả Thần Thạch nói.

Hồng Hoàng ngạc nhiên nhìn tảng đá ấy mở miệng thì trong lòng thầm oán, đây là giúp đỡ của Thạch Hạo? Có chút vô căn cứ.

Đả Thần Thạch bình chân như vại, rất tin tưởng.

Bọn họ đi vào, đi thẳng tới rìa tầng thứ năm.

Kết quả, khi vừa mới tiến tới thì đã thấy mùi máu tanh nồng, mấy chục người phơi thây nơi đó, còn có mấy người đang bơ phờ sắc mặt tái nhợt.

Cuối cùng, bọn họ kêu to một tiếng, có người quay đầu lại rồi rời khỏi nơi này, còn có người thì xông vào trận pháp thế nhưng lại bị chém thành thịt nát.

Hiển nhiên, vừa nãy đã có người thoát khỏi ảo cảnh và thoát đi, những người còn lại tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ thế huyết tế cho trận pháp.

"Có thể phá không?" Thạch Hạo vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Ta đã từng xem qua trận đồ này, có chút khó khăn thế nhưng cũng có thể thử một lần. Chỉ là cây dược kia rất kỳ lạ, nó không ngừng mê hoặc người khác huyết tế để làm cho trận pháp này càng thêm mạnh mẽ, cũng có thể khiến thứ này tan rã, là một biến số."

"Vậy thì sớm động thủ đi." Thạch Hạo nói, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn nhất định phải đoạt được Hư Thiên thần đằng này.

"Được, sau khi thành công thì phải đưa Hỗn Nguyên thạch cho ta đó!" Đả Thần Thạch nói.

"Không thành vấn đề!" Thạch Hạo gật đầu đáp ứng.

Cứ thế Đả Thần Thạch bắt đầu phá trận, suy tư chốc lát thì bắt đầu thử sức, nó không ngừng phá bỏ những chướng ngại vật trước mắt, một đường tiến nhanh.

Mãi cho tới khi huyết nguyệt treo cao thì Đả Thần Thạch vẫn còn đang gian nan phá trận, trong quá trình này có mấy lần suýt đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải nó đã ăn Hỗn Nguyên thạch và trở nên cứng hơn đôi chút thì sớm đã bị đánh nát rồi.

Thạch Hạo lo lắng, hộ pháp ở phía sau.

Mãi tới tận trưa thì Đả Thần Thạch thở dài một hơi, nói: "Coi như xong, rốt cuộc cũng làm tan rã trận văn, hẳn có thể đi vào rồi."

"Tốt!" Thạch Hạo vui mừng.

"Đã thế thì các ngươi có thể cút!" Đúng lúc này, sau lưng bọn họ có tiếng lạnh lùng truyền tới.

Một người trẻ tuổi mặc ngân bào đứng phía sau với vẻ mặt bình tĩnh nhìn bọn họ, thân thể lượn lờ thánh huy, mày kiếm mắt sáng, thần võ siêu phàm!

Thạch Hạo xoay người nhìn hắn, mặt xị xuống nói: "Muốn nửa đường hái đào, chặt đứt đạo quả của ta? Ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát rồi!"

"Hẳn là một tên sơ đại!" Hồng Hoàng nhắc nhở, sắc mặt khó chịu, hiển nhiên nàng biết kẻ này, biết pháp lực hắn kinh thế, tài năng ngất trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi