Tư Chính Khanh cảm thấy địa vị trong nhà của mình đã bị uy hiếp rất nghiêm trọng.
Thì là chỉ cần hắn lạnh mặt Tống Vân sẽ nghe lời đi qua. Bây giờ, dù cho hắn hung dữ cau mày thì Tống Vân cũng không thèm liếc hắn một cái.
Tuy nói hai tiểu tử kia đúng thật rất xinh xắn, hài tử của hắn và Tống Vân tất nhiên là đáng yêu nhất thiên hạ. Nhưng cũng không đến mức hắn phải trở thành một người tàng hình đó chứ?
Vì thế Tư Chính Khanh có ý đồ muốn “Trọng chấn phu cương*”, để cho Tống Vân biết ai mới là người quan trọng nhất của nàng!
*Chấn chỉnh/khôi phục lại bản lĩnh phu quân.
Hắn vội vàng triệu tập mở một cuộc họp khẩn cấp. Kiêu, Chuẩn, Ưng ba thị vệ trước đây của hắn —— và bây giờ đều đã đi phát triển riêng, tên nam nhân lãi Tần thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy kia cũng bị kéo ra khỏi giường.
“Đại nhân…… Có chuyện gì sao?”.
Kiêu hung hăng ngáp một cái, giờ đang là nửa đêm mà.
Đâu có cách nào khác nữa đâu. Ban ngày Tư Chính Khanh muốn cùng Tống Vân chăm sóc hài tử, Tống Vân không muốn đem cục bột đáng yêu giao cho người khác, cho nên phu thê hai người chỉ có thể tự tay làm hết. Tư Chính Khanh cho đợi Tống Vân và hài tử ngủ hết hắn mới có cơ mở cuộc họp này.
“Nói tóm gọn thôi. Tống Vân hiện tại chỉ để ý đến hài tử”.
Tư Chính Khanh tự hỏi nửa ngày, tổng kết ra một câu như vậy.
Bốn người kia đều không hiểu, Tư Chính Khanh đành phải bổ sung thêm một câu: “Nàng không còn để ý đến ta như trước đây nữa”.
“À~”.
Mấy đại nam nhân lúc này mới hiểu ý hắn.
Lão Tần không hổ là một nam nhân đáng tin cậy do đã thành hôn nhiều năm, cũng là người đầu tiên đưa ra lời kiến nghị: “Vậy đem hài tử giao cho nhũ mẫu chăm sóc mấy ngày”.
“Tống Vân không đồng ý”.
“Mang tẩu tử đi ra ngoài đi dạo, hoa tiền nguyệt hạ*?”.
* Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下 ): trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
“Nàng không muốn đi đâu hết”.
“Hay là khi ở trong phòng đại nhân đừng mặc quần áo nữa, với nhan sắc của đại nhân nhất định sẽ khiến cho tẩu tử hồi…… Tâm”.
Nhìn sắc mặt Tư Chính Khanh càng xanh đi, Kiêu “Ùng ục” một tiếng nuốt nước miếng xuống rồi ngậm miệng lại.
Ưng hoàn toàn không biết nói gì cả, đến một đối tượng yêu đương cũng không có nên y không hiểu được tâm trạng này.
Cuối cùng Chuẩn đã mở miệng: “Hay là người tìm Lễ Lễ đến giúp đi?”.
Vì thế trong lúc Tư Lễ Lễ đang ngủ ngon cũng bị triệu hồi khẩn cấp đến đây, nàng ấy mơ mơ màng màng nghe chuyện phiền não của lão đại nhà mình, xoa đôi mắt buồn ngủ, tay dũng cảm vung lên: “Cứ để muội lo!”.
Tư Chính Khanh rốt cuộc cũng nở nụ cười vui mừng.
Chỉ có muội muội là đáng tin cậy.
*
Ngày hôm sau, Tư Lễ Lễ dẫn theo Chuẩn rất nhiệt tình gõ cửa phòng Tống Vân, nàng ấy lấy cớ muốn khoe cháu trai cháu gái xinh đẹp của mình với những người khác rồi ôm hai nhóc con đi luôn.
Tống Vân ngày thường cũng rất thương Tư Lễ Lễ nên cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng ấy, nàng chỉ dặn dò vài câu kêu bọn họ về sớm chút.
Tư Chính Khanh nhân cơ hội bước vào rồi thuận tiện đóng cửa phòng lại, hành động nhanh như quỷ doạ Tống Vân sợ chết khiếp.
“Chàng làm gì vậy?”.
Oán trách hắn hai câu, Tống Vân định ngủ tiếp. “Tống Vân”.
Cổ tay bị giữ chặt, Tống Vân không rút ra được đành quay đầu lại: “Tư Chính Khanh, chàng buông ta ra”.
Nàng không thèm gọi hắn là Khanh Khanh nữa, cả ngày chỉ gọi cả họ lẫn tên hắn, chả khác gì đang gọi một người lạ.
Càng nghĩ càng giận, Tư Chính Khanh không quản nhiều nữa đè Tống Vân lên cửa sổ. Bên cửa sổ còn đặt những chậu hoa mà ngày thường hắn trồng, bây giờ nó đang thay phiên nhau rơi xuống đất.
“Ấy!”.
Đây đều là loại giống mà hắn đã tỉ mỉ chăm bón, lúc trước hễ bị va vào hắn đều cảm thấy đau lòng, hiện tại cũng không thèm quan tâm gì đến nó nữa!
Tư Chính Khanh không nhiều lời, trực tiếp ấn Tống Vân vào ngực rồi hung hăng hôn lên môi nàng, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà dùng sức xoa ngực nàng. Tống Vân vừa mới sinh con xong, đây là thời điểm nhiều sữa, theo động tác của hắn có một chất lỏng màu trắng ngà từ đầu v* màu hồng phấn chảy xuống eo nàng. Tư Chính Khanh khẽ cắn vào lưỡi nàng, lúc này mới buông môi nàng ra quay lại hôn dọc xuống dấu vết sữa tươi để lại, hắn liếm sạch sẽ những chất lỏng đó, sau đó hắn còn ngậm đầu v* nhòn nhọn vào trong miệng rồi còn phát ra âm thanh nuốt nó.
đầu v* mẫn cảm bị chiếc lưỡi linh hoạt kia khảy khảy, Tống Vân thở hổn hển đặt tay ra sau gáy Tư Chính Khanh, mặt nàng đỏ bừng lên khi hắn cố tình phát ra tiếng mút, không dám nhìn hắn nàng đành phải quay đầu đi.
Tống Vân nghe thấy giọng nói đầy dục vọng bị kìm nén của hắn: “Trốn cái gì?”.
Sau đó hắn nhéo cằm mình, lại hôn tiếp.
Nụ hôn này dịu dàng hơn nhiều, Tư Chính Khanh dường như đang nếm một bữa ăn ngon, từng chút một, từ hai hàm răng của Tống Vân đến chiếc lưỡi mềm mại của nàng. Tống Vân đắm chìn vào trong sự ôn nhu của hắn, hai tay cầm lòng không đậu để lên vai hắn.
Trong khi Tống Vân bị hôn đến mất tập trung, bàn tay Tư Chính Khanh đã lặng lẽ trượt vào giữa hai chân Tống Vân, hắn cũng không bất ngờ lắm, nơi này đã sớm ướt rồi. Hai cánh môi mềm mại hơi mở, lộ ra tiểu huy*t ướt át, dính đầy tay hắn.
Cửa sổ vì trồng hoa cho nên không gian đủ rộng để Tống Vân ngồi vững, nhưng sẽ bị người đi ngang qua nhìn thấy, dù cho gian phòng ngủ nằm ở lầu hai nhưng Tống Vân cũng không tránh khỏi có hơi khẩn trương, d*m dịch cũng chảy càng nhiều hơn.
Tư Chính Khanh đẩy thân thể Tống Vân thân về phía trước, cả người hắn trượt xuống nửa quỳ giữa hai chân nàng. Ngón tay thon dài hai tách hai cánh hoa ra, hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi chạm vào.
“A!”
Tiếng kêu khoái cảm mỏng manh của Tống Vân hữu khí vô lực, đầu lưỡi mềm mại quấy loạn khắp nơi trong con đường nhỏ hẹp, quét qua viên đậu nhô nhô. Nàng dần dần không còn sức chống đỡ nữa, nàng không dám dùng quá sức dựa vào cửa sổ yếu ớt, nàng chỉ có thể duỗi tay giữ cái bàn bên dưới.
Tư Chính Khanh thấy vậy ra liền chủ động để cánh tay Tống Vân quấn vào cổ mình: “Ôm chặt ta.”
Sau đó để Tống Vân ngồi lên trên cánh tay mình, hắn nâng cả người nàng lên, gạt đống đồ lặt vặt trên bàn qua một bên.
Những đồ lặt vặt kia đã bị văng xuống đất, hơn nữa bên dưới còn có bùn đất nên nó thật sự rất hỗn loạn.
Nhưng Tư Chính Khanh không quan tâm đến chuyện đó, đỡ Tống Vân ngồi xong hắn thuận tay lấy ngón cái lau đi những chất lỏng bên miệng, rồi mút những thứ đó một lần nữa, “Nàng chuẩn bị sắn sàng chưa?”.
Tống Vân hoảng hốt, gần một năm nay nàng không có làm, giờ nàng rất khẩn trương.
“Chưa……chưa được……”. “Phấn khích quá hả?”.
Tư Chính Khanh ẩn ý nhìn tiểu huy*t đang ướt dầm dề kia, mày kiếm nhíu lại, vừa tuấn tú vừa quyến rũ.
“Ừm……”.
Nàng thừa nhận mình có chút không tự tin, Tống Vân liếc liếc nhìn, nụ cười có vài phần xấu xa của hắn, nàng cảm thấy cánh môi kia vô cùng quyến rũ.
Tư Chính Khanh nới lỏng cổ áo, nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn cười khẽ: “Muốn hôn nữa sao?”.
Hiếm khi không tranh luận với hắn, Tống Vân không nói lời nào chỉ đỏ mặt. Sinh hài tử xong, nàng nhút nhát hơn nhiều so với trước kia.
“Hửm? Nói chuyện”.
Giọng mũi của hắn cực kỳ gợi cảm, nghe thấy nó là dưới thân Tống Vân không nhịn được mà co rút, nàng đành tiến lại gần, ngoan ngoãn nói “Khanh Khanh, hôn ta đi……”.
Mày kiếm Tư Chính Khanh lại nhíu lại, hô hấp trở nên nặng nề: “Muốn nếm thử sữa của mình không?”.
“Lúc cho con bú có nếm……”.
Không để nàng nói xong, Tư Chính Khanh nâng bộ ngực đẫy đà trước mặt lên mút nó, khóe miệng còn tràn ra một ít sữa tươi, rồi hắn giữ đầu Tống Vân lại hôn lên môi nàng.
Hương vị ngọt nhạt ngập tràn trong khoang miệng, làm cho dục vọng của hai người tăng vọt lên. Chiếc lưỡi mềm cứ ngươi tới ta đi, nước bọt cũng không kịp nuốt, hoà với mồ hôi tràn ra giữa hai chân.
Trong lúc hôn nhau, tay Tư Chính Khanh đã lén tiến vào khe hở giữa hai chân Tống Vân, hắn xoa nắn viên đậu đã cương cứng. Cơ thể Tống Vân lập tức xụi lơ, nàng để cho tay Tư Chính Khanh tuỳ ý tra tấn mình.
“Ưm……”
Bàn tay lại bị ướt, Tư Chính Khanh rút tay ở dưới thân nàng ra giơ lên trước mặt nàng, khoé miệng ngậm ý cười, “Nàng đã ướt hết rồi nè, không nhịn được nữa rồi có phải không?”
Tống Vân vội vàng né tránh tay hắn, nghe thấy tiếng cười nhẹ đặc biệt trầm thấp của Tư Chính Khanh, nàng quay đầu nhìn hắn thì nhìn thấy hắn đang liếm từng ngón tay đã dính đầy d*m dịch của mình, sâu thẳm trong đôi mắt đen là dục vọng, hắn như muốn nuốt toàn bộ da lẫn xương nàng vào trong bụng.
“Tống Vân.” Tư Chính Khanh ghé vào bên tai nàng khẽ gọi, bàn tay chậm rãi xoa nắn bộ ngực đầy đặn thêm một lần nữa. Một lúc sau cặp vú tí tách tí tách chảy rất nhiều sữa, Tư Chính Khanh “Shh” một tiếng cắn má Tống Vân, “Vừa rồi rõ ràng ta đã hút cạn rồi, sao giờ vẫn còn vậy?”
Tống Vân nói đứt quãng, “Ta…… Ta không khống chế được……”. “A.”
Tư Chính Khanh cười một tiếng, hắn gục đầu hôn dọc theo vết sữa.
Bụng đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa ngáy, ở đó còn lưu lại một vài vết rạn màu đỏ sậm, nó làm Tống Vân – người yêu cái đẹp đã khổ sở một lúc lâu. Tư Chính Khanh hôn nhẹ lên những vết rạn đó, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi và mềm mại: “Chúng rất xứng đôi với những vết sẹo trên người ta.”
Tống Vân đỡ bờ vai của hắn, yên lặng cảm nhận tình yêu của hắn.
Dường như mỗi một chỗ ở trên người nàng đều được hắn hôn qua một lần, Tư Chính Khanh lui về sau, dục hoả trong mắt đã hừng hực lửa đốt: “Ngồi yên nào.”
Sau đó Tư Chính Khanh giơ tay kéo cặp chân thon dài của Tống Vân, dương v*t sưng to không biết đã được hắn thả ra khỏi quần từ khi nào, nó nhẹ nhàng đâm vào tiểu huy*t một lúc lâu, sau đó nhân lúc Tống Vân không chuẩn hắn động thân đưa mình chui vào trong tiểu huy*t trơn ướt, dọc đường đi không hề có trở ngại gì, hắn cứ thế mà đâm thẳng vào trong.
Tống Vân nức nở hét lên: “A!”
Đem hai chân Tống Vân quấn quanh eo mình, Tư Chính Khanh nhéo đầu v* đỏ như trái mâm xôi của nàng, cau mày, “Tống Vân, kêu lớn lên.”
“A…… Khanh Khanh……Sâu quá……”.
Tần suất đột nhiên tăng lên làm cơ thể Tống Vân trở nên lung lay, một chân của nàng được Tư Chính Khanh nâng cao lên, nửa người trên nằm ngửa ở trên mặt bàn, eo và mông thì treo ở giữa không trung.
Tống Vân sợ mình sẽ bị té nên siết chặt tiểu huy*t lại, kẹp đến nỗi Tư Chính Khanh phải tàn nhẫn đánh vào mông nàng một cái, “Vẫn chặt như vậy hửm? Cái động này đã thèm khát bao lâu rồi?”.
“Ta……A! Không phải do ta phải chăm sóc hài tử sao……”
“Chăm sóc hài tử? Hừ, Tống Vân, đừng nghĩ ta không biết nàng đang trốn ta. Sợ ta nện chết nàng có đúng không?”. Tư Chính Khanh cúi người đến trước mặt Tống Vân, đâm sâu vào trong nàng hơn, “Nói đi, nện vậy có đủ không?”.
“A ưm! Không…… Không đủ…… Khanh Khanh, dùng sức nữa đi”.
Rốt cuộc nàng cũng đã trở lại thành một Tống Vân d*m dãng như trước kia, vòng eo rắn chắn của Tư Chính Khanh dùng lực đâm nàng đến không thở nổi, “Giờ đã đủ chưa?”.
“Không đủ…… A a! Ta…… A!”.
Vách th/ịt co chặt, Tống Vân khóc ra một lần. Tư Chính Khanh cau mày thở ra một hơi dài, làm nàng thêm lần nữa.
Lực quá mạnh như muốn đem hai túi trứng nhét vào trong, tay trái Tư Chính Khanh hung hăng nắm lấy bộ ngực mềm mại đang lắc lư của Tống Vân, thịt của
bộ ngực tràn ra khỏi khe hở ngón tay, đầu v* không ngừng chảy sữa, trong không khí tràn ngập mùi hương của sữa.
“Đừng, ta mới vừa a a a!”.
Lại cao trào một lần nữa, Tống Vân sướng đến choáng váng đầu óc, nàng ngẩng đầu, d*m đãng rên rỉ, hàng lông mi run rẩy khiến cơ thể Tư Chính Khanh dần nóng lên. Hắn đem chân Tống Vân nâng lên vai, từng cú đâm vừa sâu vừa mạnh, hắn cố tình đâm vào chỗ mẫn cảm nhất của Tống Vân, làm cho Tống Vân khóc la không ngừng.
Ý thức của nàng đã trở nên mơ hồ, nàng cũng không biết mình đang nói gì, “A…… Sâu quá……Muốn nữa a a a!”.
Liên tục cao trào nên Tống Vân đã bị kiệt sức, Tư Chính Khanh lúc này mới cho nàng nghỉ ngơi một lát.
Tuy nhiên điều này lại làm cho Tống Vân thấy không thoải mái, chỗ sâu bên trong đang khát khao muốn được hắn tiếp tục mạnh mẽ đâm vào, điên cuồng mút mát kích thích dương v*t đang chôn ở bên trong, nàng hi vọng mình sẽ bớt ngứa ngáy.
Nàng không nhịn được vặn vẹo thân thể, Tư Chính Khanh vẫn bất vi sở động*, ngữ khí lạnh nhạt, “Cầu xin ta nện nàng đi”.
* không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi
Tống Vân dần dần buông ra, nhưng cơn khát vọng bên trong thân thể lại giục nàng mở miệng: “Khanh Khanh, cầu xin chàng đó, nện ta mạnh lên, nện chết ta được không?”.
“Ngoan”.
Tư Chính Khanh hôn khẽ lên môi nàng, dương v*t chuyển động lần nữa, nó kêu gào đâm vào chỗ sâu bên trong, cửa động nhỏ căng chặt, bốn phía đều ướt đẫm. Hắn dùng đầu ngón tay chạm vào d*m thủy đó, rồi sờ vào trong lỗ hậu nàng.
Tống Vân cảm nhận được động tác của Tư Chính Khanh, bụng đột nhiên siết chặt, tiểu huy*t cũng siết chặt hơn, “Chàng làm gì……”
“Suỵt, ôm chặt ta.” Tư Chính Khanh một bên xoa nắn vú nàng, dùng ngón tay khảy đầu v* đã sưng to muốn nàng thả lỏng ra, còn một bên vươn đưa một ngón tay lấp đầy lỗ hậu nàng.
Lỗ hậu chưa từng được khai phá nên đã cự tuyệt mọi vật thể muốn tiến vào, Tư Chính Khanh dùng chất lỏng của tiệt huy*t bôi xung quanh rồi thử lại lần nữa, rốt cuộc cũng nhét được một đầu ngón tay.
Lỗ hậu như sống lại mà đón ý hùa quấn chặt ngón tay hắn, Tư Chính Khanh chậm rãi tiếp tục đưa ngón tay thăm dò vào bên trong, hắn phối hợp thẳng lưng nghe thấy tiếng khó yếu ớt của Tống Vân, “Đừng……”.
“Đau à?”. Tư Chính Khanh dùng cánh môi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trấn an hôn môi nàng, “Ta phát hiện sau khi ta chạm vào phía sau, thì phía trước của nàng sẽ rất chặt……”.
“Không đau…… Chính là…… A! Trướng quá, trước và sau đều……”. “Đừng sợ.”
“Phía sau, không cần……”
“Һc…..Rõ ràng nàng thích nó mà, cắn chặt ta như vậy.”
Tư Chính Khanh thừa lúc hai người đang nói chuyện đưa toàn bộ ngón trỏ đi vào, sau đó muốn nhét thêm ngón thứ hai vào nữa. Điều này khiến cho Tống Vân phản kháng kịch liệt hơn, nàng đã bị làm nửa ngày cũng không biết lấy đâu ra sức mà ngồi dậy muốn chạy thoát. Tư Chính Khanh sao có thể cho nàng có cơ hội đó, hắn nhẹ nhàng một kéo người quay trở lại, sắn tiện chặn kín cái miệng đang kháng cự của nàng lại, hắn hôn đến khi cả người nàng mềm mại không còn sức chạy trốn nữa mới thả nàng ra.
Dương v*t và hai ngón tay phối hợp ra vào, so với ngày thường hôm nay nó mang đến khoái cảm đi từ xương cốt xông lên đến não, bên tai truyền đến tiếng rên d*m đãng của Tống Vân, hắn rốt cuộc không nhịn được nói vài câu thô tục.
“Đệt, Tống Vân nàng đã sinh hài tử rồi mà vẫn còn chặt như vậy…… Mở chân ra chút nữa nào!”
Toàn thân trên dưới Tống Vân lúc này như vừa mới được vớt ra khỏi mặt nước, cả người đều ướt đẫm. Bên trong tiểu huy*t trướng đến bụng run rẩy không ngừng, hàng lông mi nàng đều đã ướt, tròng mắt màu đen hơi mở ra, sương mù mờ mịt.
Dáng vẻ này càng khiến Tư Chính Khanh không chịu đựng nổi, hắn không quan tâm động tác của mình nữa. Ngón tay ở lỗ hậu nhanh chóng thọc vào rút ra, thường xuyên moi đào vách th/ịt, còn dương v*t thì phá vỡ tầng tầng lớp thịt tiến đến điểm cuối, đâm vào nơi đã từng thụ thai kia.
Tống Vân thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, không biết là do nàng quá sướng hay là như thế nào. Chỉ có vài phút nhưng không biết nàng đã cao trào bao nhiêu lần, khoái cảm hỗn loạn từ khắp nơi lan truyền đến thân thể, cơn mưa lớn tầm tã khiến nàng thở không nổi. Nhưng dòng nước đang chảy mãnh liệt lại bị dương v*t to dài chặn kín lại, không thể nào chảy ra ngoài được.
Điên cuồng thọc vào rút ra, khoái cảm đến từ đợt này đến đợt khác, nó trực tiếp lao thẳng về phía đỉnh hoa ở trong và nổ tung thành mấy đóa pháo hoa.
“Đệt!”.
Tư Chính Khanh vừa mắng vừa bắn ra một dòng tinh nóng hổi, hắn thở hổn hển phóng ra hết toàn bộ, hắn không vội rút ngón tay ở phía sau ra mà ôm chầm lấy Tống Vân tặng cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.
Tống Vân suýt nữa đã ngất đi trong lúc hai người cao trào, Tư Chính Khanh vén mấy sợi tóc dính trên má ra sau, yêu thương hôn lên gò má nàng, dương v*t nhanh chóng to trở lại.
“Để……Đẻ ta nghỉ một lát……”.
Tống Vân biết mình sẽ không trốn thoát được, nàng đành xin hắn cho nàng nghỉ ngơi một lúc.
Tư Chính Khanh gật đầu lui ra, hắn cúi đầu nhìn kỹ tình trạng của tiểu huy*t. Hắn bắn vào rất sâu, lúc rút ra có không ít tinh d*ch bị chảy ra. Vách th/ịt màu đỏ sưng tấy, dường như đã chặn đi đường vào cửa động.
Hắn tách hai cánh hoa đáng thương ra, nhẹ nhàng chậm rãi đẩy vào. Khi lấy ngón tay ra nó đã dính đầy chất lỏng màu trắng đục, hắn tiếp tục moi móc cố gắng lấy hết tinh d*ch ra, hắn ảo não nói: “Không nên…… Nếu mang thai nữa……”.
Có hai nhóc con kia đã đủ rồi, Tư Chính Khanh không muốn để Tống Vân chịu khổ lần nữa, hắn cũng không muốn phải nhịn không thể thân mật với nàng một thời gian lâu.
“Lần sau hỏi đại phu thử……”
“Hỏi cái gì?” Tống Vân tựa hồ đã ổn lại, đẩy đẩy hắn: “Trên bàn cứng quá……”
“Xem có biện pháp tránh thai nào lâu dài không.” Nói xong, Tư Chính Khanh bế nàng đi lên giường: “Làm một lần nữa nào.”
Tống Vân bĩu môi: “Hừ, ta đâu có từ chối được.”
Côn th*t lại tiến vào lần nữa, lần này Tư Chính Khanh bắt đầu để lại những đoá hoa hồng trên làn da mịn màng trắng như tuyết của nàng, động tác của eo cũng mạnh hơn, đâm đến thân thể Tống Vân khẽ run, bộ ngực nhốn nháo như con sóng tràn ra một dòng nước sốt mê người.
Tư Chính Khanh cúi đầu uống nó, bàn tay không ngừng xoa nắn kích thích nó ra nhiều sữa hơn. Hắn nuốt “Ùng ục ùng ục”, sức mạnh ẩn giấu trong bờ vai rộng và cái eo thon giờ đều phóng thích ở trên người nàng, xương bả vai nhô lên liên tục do động tác va chạm, cơ bắp của mông và chân cứng như sắc. Hai tay của hắn siết bắp đùi nàng bẻ nó sang hai bên để đi sâu vào tận bên trong.
“A…… Khanh Khanh……”
Bởi vì yêu, nên dục vọng cũng chưa đến hồi kết thúc.
*
Khi Tư Lễ Lễ đưa hai đứa nhỏ trở về, hai người phòng trong vẫn chưa kết thúc trận chiến, nàng ấy đành phải cùng Chuẩn đi ra ngoài tản bộ vài vòng.
Đúng lúc mặt trời ngã về phía tây, Tư Lễ Lễ và Chuẩn mỗi người ôm một đứa bé xinh xắn giống như búp bê trong tranh tết, vai dựa vai ngồi ở trên nóc nhà nói chuyện phiếm.
“Lễ Lễ.”
“Ngoan nào, cười một cái nữa đi.” Tư Lễ Lễ đang đùa giỡn với hài tử, phân tâm đáp: “Sao thế?”
“Nàng có bằng lòng gả cho ta không.”
“Ây da, cái gì mà gả với không gả chứ, về nhà rồi……Hả?”. Tư Lễ Lễ đột nhiên thấy choáng váng.
“Tuy rằng ta làm thị vệ của nàng đã nhiều năm, nhưng trong quân Lâm Ưng ta cũng có một Nhất quan nửa chức*, ta có thể bảo đảm cho nàng một cuộc sống không cần phải lo nghĩ gì, đại nhân nói chỉ cần nàng đồng ý……”
*chỉ quan chức nhỏ
“Lần đầu tiên ta thấy ngươi nói nhiều như vậy đó.” “Hắc ha……”
Đứa bé cười tóm lấy tóc của Chuẩn, gương mặt tuấn tú kia của Chuẩn lộ ra vẻ khổ sở, Tư Lễ Lễ nhìn thấy thì “Phụt” cười một tiếng.
“Sang năm đi.” “Cái gì?”
“Vào ngày này năm sau, ngươi thử hỏi lại ta thêm một lần nữa xem.” Tư Lễ Lễ lắc lư bảo bối trong ngực, rồi vỗ lưng y: “Ta vẫn chưa muốn gả chồng sớm đâu, ngươi xem tẩu tẩu đi, mới vừa cập kê đã bị ca ca đưa về nhà suốt ngày……”
Như nghĩ đến cái gì đó Tư Lễ Lễ nheo mắt lại, ánh mắt có vài phần uy hiếp tương tự như Tư Chính Khanh: “Ngươi sẽ không khi dễ ta như vậy có phải không?”
“Khụ khụ khụ……”
Chuẩn ho đến mặt đỏ bừng cả lên, điều đó đã chọc cho hài tử trong ngực cười rất vui vẻ. Tư Lễ Lễ cũng cười, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu bên sườn mặt tinh xảo, nàng ấy nhìn Chuẩn đến say mê.
“Đồ ngốc.”
***
Lời của tác giả:
Đã kết thúc
Thật sự đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã bầu bạn với tôi huhuhu!