THẾ GIỚI NÀY ĐIÊN RỒI

Phòng ngủ yên tĩnh cực kỳ, Kỳ Nhạc yên lặng đối diện cùng Cố Bách, trong chốc lát không mở miệng, đột nhiên phòng khách truyền đến tiếng của mẹ Kỳ giục:

– Ăn cơm thôi.

Kỳ Nhạc hơi hoàn hồn, ứng tiếng với bên ngoài, chấp nhận số phận bỏ mấy quyển sách trị liệu tâm hồn xuống, vuốt mặt một cái, hít sâu một hơi, rồi mới xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt kiên định. Cố Bách nhìn trạng thái vợ, phỏng chừng cậu sắp bịch một tiếng quỳ xuống sàn trước mặt mẹ mình mà khóc thét, liền vội vàng kéo cậu lại, nhỏ giọng nói:

– Em bình tĩnh một chút.

Kỳ Nhạc hít hít mũi:

– Mẹ tớ nhất định là biết rồi, còn muốn bình tĩnh cái gì? Thế này rõ ràng là bà không đồng ý, chúng ta làm sao bây giờ a?

Cố Bách nhất thời bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cậu:

– Anh dậy sớm đã dọn dẹp này đó cả rồi, chăn chiếu lộn xộn cũng không chứng minh được điều gì, từ nhỏ tình cảm chúng ta đã rất tốt, ngù cùng một giường cũng không sao cả.

Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái, chỉ vào đống sách bên cạnh và rèm mành ga gối đã bị đổi:

– Vậy cậu giải thích dùm tớ xem, đây là chuyện gì?

Đây chính là mấu chốt vấn đề, hắn cũng không biết vì sao. . . Cố Bách nhìn chằm chằm người nào đó, vừa muốn mở miệng đã nghe tiếng mẹ Kỳ vang lên lần nữa:

– Mau ra đây, cơm sắp lạnh cả rồi.

Cả người Kỳ Nhạc run run, khẩn trương nắm lấy tay hắn:

– Nhị Quyển. . . làm sao bây giờ. . .

Cố Bách an ủi vỗ vỗ cậu:

– Đi thôi, trước em đừng nhắc tới chuyện này, yên lặng theo dõi diễn biến.

– Tớ. . . tớ sẽ cố. . .

Cố Bách bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, giục cậu đi ra ngoài. Vừa lúc mẹ Kỳ bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn, nhìn thấy con trai nhà mình nhất thời ngẩ ra, lo lắng tiến lên:

– Xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt tự nhiên lại khó coi thế này? Khó chịu à?

– Không sao, ăn cơm đi. – Kỳ Nhạc nơm nớp lo sợ ngồi xuống, trái tim bé nhỏ đập bang bang, duy trì trạng thái tốc độ cao hơn bình thường.

– Thật không sao? – Mẹ Kỳ nhìn con, càng thêm lo lắng – Khó chịu thì nói, mẹ đưa con đi bệnh viện.

– Thật. . . – Kỳ Nhạc cúi đầu bới cơm, gắp thức ăn ăn một hơi, trong tinh thần khẩn trương cao độ mà ăn cho nên gần như không cảm nhận ra mùi vị gì, nhưng cậu lại hiểu phải lảng sang chuyện khác, vì vậy hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn mẹ:

– Ăn ngon thật. . . lại được ăn cơm của mẹ. . .

Cố Bách:

– . . .

– . . . – Mẹ Kỳ nói – Con trai, con vừa gắp là hành đấy, hành tái đấy.

Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây, mặt không đổi sắc:

– Vậy cũng ngon, chỉ cần là mẹ làm đều ngon.

Mẹ Kỳ rốt cục nở nụ cười, không yên lòng nhắc nhở một lần “Nếu như thấy khó chịu thì đi bệnh viện” rồi mới ngồi xuống ăn, Kỳ Nhạc cắn đũa yên lặng quan sát, thấy mẹ mình hình như không có ý định nhắc tới chuyện mình và Cố Bách, cậu đấu tranh một lát, thực sự nghẹn đến khó chịu, mới yếu ớt hỏi:

– Mẹ, hỏi mẹ một chuyện này.

Cố Bách tức thì lên dây cót tinh thần, chỉ nghe mẹ Kỳ cười nói:

– Ừ, cái gì?

Kỳ Nhạc xoắn xuýt chớp mắt một cái:

– Sao tự nhiên mẹ lại mua mấy quyển sách đó cho con làm gì?

Biểu cảm mẹ Kỳ bỗng chốc có chút mất tự nhiên, rồi lại lập tức khôi phục như thường, nở nụ cười:

– Không có gì, thấy hay thì mua cho con thôi, sau này đọc nhiều một chút, có thể giúp con duy trì tâm hồn tốt đẹp.

Kỳ Nhạc đem tất cả biến đổi của mẹ thu vào trong mắt, biết bà đáp có lệ, liền càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, cúi đầu bới cơm, vừa cực độ bi thương, mẹ phát hiện chuyện cậu và Cố Bách cũng được, nhưng mẹ không đồng ý, cậu nên làm cái gì bây giờ aaaa!

Cố Bách vẫn giữ bình tĩnh, thuận tiện âm thầm quan sát, dù sao cũng không thấy mẹ Kỳ có địch ý hoặc bài xích với hắn, cho nên hẳn là còn chưa biết chuyện của bọn họ, nhưng biểu hiện của bà lại không giống như chưa biết điều gì, thực sự là kỳ quái.

Buổi chiều ca một Kỳ Nhạc không có lớp, Cố Bách lại có hai ca liên tiếp, ăn cơm nghỉ ngơi đơn giản một lát xong liền đi học, Kỳ Nhạc đưa hắn đi, cài cửa lại đứng ở dưới hiên nhìn hắn, thương cảm cực kỳ. Cố Bách xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói:

– Ngoan, đừng căng thẳng, sẽ không sao đâu.

– Sao mà không sao được. . .

– Em xem mẹ em cũng không có tức giận mà, cho nên chính là không sao đâu. – Cố Bách thải mái – Trước em đừng nhắc đến, toàn bộ giao cho anh, hử?

– . . .Ừm. – Kỳ Nhạc nhìn theo hắn xuống lầu, xoay người trở về phòng, yên tĩnh ngồi nói chuyện với mẹ.

Mẹ Kỳ nhìn con trai lanh lợi, nhớ tới chuyện tiểu Dĩnh, nhịn không được âm thầm thở dài, thầm nghĩ nhất định phải giúp con trai thoát khỏi thương cảm, bà thử dò xét hỏi:

– Ở cùng bạn học mới có tốt không?

– Tốt.

– Quen bạn học mới chưa? Ngành của con chuyên về xã hội đi, nữ sinh hẳn sẽ nhiều. – Mẹ Kỳ đeo nụ cười lên mặt, cố gắng khiến cho nét mặt mình có vẻ tự nhiên – Trong lớp có bạn gái xinh xắn nào không?

Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút:

– Có.

Giọng mẹ Kỳ càng trở nên cẩn trọng hơn:

– Các cô ấy đã có bạn trai chưa?

Kỳ Nhạc ngây ra, dần dần hiểu ra mục đích của mẹ, quả thực muốn khóc, sau trị liệu tâm hồn mẹ lại thay đổi phương thức chiến đấu, đây là muốn khiến cậu tìm bạn gái nói chuyện yêu đương, sau đó quên đi Nhị Quyển rồi kết hôn sinh con sao? Không nên aaaaaa! Bọn cậu trong khoảng thời gian này ở chung vô cùng tốt đẹp, cậu cảm thấy càng ngày càng không thể tách rời Nhị Quyển, cậu càng không muốn chia tay với Nhị Quyển aaaaaaaaa!

Mẹ Kỳ quan sát biểu cảm của con trai, vô cùng kinh ngạc:

– Các cô ấy đều có bạn trai rồi?

Trái tim bé nhỏ của Kỳ Nhạc bị đâm phát đau, thấy mẹ mình còn muốn nói, liền vội vàng cắt ngang:

– Các cô ấy không có quan hệ với con, con cũng không có thích các cô ấy. . . – Cậu ngừng lại, đột nhiên linh quang lóe lên – Con còn có Tiểu Dĩnh mà, con sẽ tìm cơ hội ngả bài với cô ấy, hai người đừng lo lắng. – cậu thầm nghĩ dù sao tiểu Dĩnh cũng không thích mình, cứ đem nàng ra làm bia đỡ đạn đi, có thể kéo dài thêm một hồi.

Mẹ Kỳ há miệng, nhất thời khó chịu, bà sợ chính là con trai nhớ mãi không quên tiểu Dĩnh đến lúc biết sự thật rồi sẽ không chịu nổi đả kích, hiện tại làm sao bây giờ? Bà suy nghĩ một chút, dứt khoát chuyển sang chuyện khác – Mẹ chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, con không thích các cô ấy cũng không thể không lịch sự với người ta, dù sao cũng là bạn cùng học, phải có quan hệ tốt, kết thêm nhiều bạn nữa.

Xong, mẹ đã phớt lờ giải thích của cậu rồi, đây là muốn cậu tung lưới bắt cá à? Chỉ cần là nữ là được? Kỳ Nhạc đáng thương ngồi ẹp trên ghế sa lông, trong ngực ào ào chảy máu, đang nghĩ cứ dứt khoát trực tiếp quỳ xuống xem sao, tiếng điện thoại di động lại đột ngột vang lên, cậu rút ra nhìn, phát hiện là NHị Bách Ngũ, vẻ mặt tức khắc chấn động, lần đầu tiên cậu thấy sao người này đáng yêu đến thế, vội vàng nhấn nút nghe kiện:

[ A lô, anh đang ở trường à?]

[ Ừ, ca một buổi chiều cậu có học không? Nếu không thì tôi đi, tôi về chơi game] – Dịch Hàng nói – [ Cậu nói luôn trong điện thoại cho tôi biết đi, rốt cục cậu đã nói với tên ngốc kia cái gì vậy ha?]

[ Tôi lập tức đi tìm anh, cứ như vậy đi.] – Kỳ Nhạc ngắt điện thoại nhìn mẹ, nói mình có việc ở trường xong liền vội vã đi. Mẹ Kỳ đứng ở cửa nhìn theo cậu rời đi, càng thêm phát rầu, dựa theo tính cách con trai làm sao lại không làm ra cái kế hoạch ngả bài khiến tiểu Dĩnh kinh hỉ chứ, bà đấu tranh một hồi, dứt khoát tự mình đi tìm tiểu Dĩnh nói chuyện rõ ràng, để cho đứa bé kia hỗ trợ phối hợp vài ngày, tối thiểu cũng không có tuyệt tình như vậy.

Kỳ Nhạc ngồi xe bus hướng về trường học, rút điện thoại ra đáng thương gửi tin nhắn cho nam nhân nhà mình:

[ Mẹ tớ muốn kiếm bạn gái cho tớ! Làm sao bây giờ a? Khẳng định bà đã biết!]

Bên kia trầm mặc trong chốc lát mớt truyền tới tin nhắn Cố Bách gửi lại:

[ Thật sao? Không phải là em lý giải sai rồi đi?]

Kỳ Nhạc hít hít mũi:

[Không có khả năng, ý bà chính là như vậy, tớ nghĩ buổi tối bà sẽ còn tiếp tục khai thông tớ, nếu không cậu ở bên cạnh nghe chút đi?]

Cố Bách nhanh chóng trả lời:

[ Trước em đừng ngả bài, giao cho anh xử lý, hai người hiện tại đang làm gì?]

Kỳ Nhạc hồi đáp nói đang muốn đến trường tìm Dịch Hàng, sau đó hàn huyên vài câu với hắn, rồi để hắn chuyên tâm đi học, còn mình thì xuống xe chậm rì rì bò tới trường.

Lúc này Dịch Hàng đang ngồi trên bậc thềm, cầm túi khoai tây chiên trong tay mắt hướng ra ngoài cửa, nhìn thấy cậu tức thì đứng dậy:

– Cậu thật sự tới a, tôi còn tưởng cậu gật tôi ni.

Kỳ Nhạc ngồi xuống bên cạnh hắn, từ trong túi của Lục Viêm Bân tiện tay lấy ra một túi khoai tây chiên, mở gói ra bắt đầu ăn, than thở:

– Một lời khó nói hết a.

Dịch Hàng một lần nữa ngồi xuống, quan sát cậu:

– Cậu làm sao vậy?

Kỳ Nhạc không đáp, nhìn sang bên cạnh:

– Có nước không? Đi ra ngoài nhanh quá, tôi không kịp uống nước.

– Tôi cũng chưa uống nước, tôi là đi chờ chết, chỉ mang theo tiền xe. . . – Dịch Hàng đáng thương nhìn về phía Lục Viêm Bân, thức thời nói – Anh đi mua nước đi, tôi nói chuyện với cậu ta, sau đó sẽ đi về nhà với anh.

Lục Viêm Bân rốt cục thỏa mãn, nắm lấy cằm cậu hôn một hơi, đứng dậy rời đi.

Dịch Hàng nhìn về phía Kỳ Nhạc:

– Rốt cuộc cậu sao vậy. . . Mà, quên đi, tôi nói trước, cậu nói cái gì với tên thầy thuốc kia vậy? Hắn đưa cho tôi vài viên thuốc ngủ muốn xem tôi ngủ.

Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái:

– Lần sau hắn đưa cho anh, anh cứ nói là không tin đó là thuốc ngủ bắt hắn uống trước, chờ hắn ngủ rồi anh gọi điện cho Ngư Minh Kiệt, để hắn đến xách đồ ngốc nhà hắn về.

Dịch Hàng = 口 =

Kỳ Nhạc tà tà liếc mắt:

– Nhìn tôi như vậy làm gì?

– Không có gì, tôi sớm đã biết cậu tương đối kinh khủng. – Dịch Hàng yên lặng an ủi mình, sau đó suy nghĩ một chút, hưng phấn gật đầu – Chủ ý này không tệ, lần sau tôi sẽ làm như vậy, thuận tiện cung cấp cho họ một gian phòng, đem hình ảnh hắn bị bạo * cúc ghi lại, chờ tới khi hắn lại quấn lấy tôi, tôi sẽ phát video cho hắn xem.

– . . . Anh cố gắng lên.

– Cậu rốt cuộc nói cái gì đó?

– Không có gì, không phải hắn vẫn luôn muốn hỏi bệnh hai người chúng ta sao? Tôi liền nói cho hắn là các anh đều phát bệnh vào buổi tối. – Kỳ Nhạc giải thích sơ sơ – Tôi nói linh hồn trong cơ thể các anh hình như không phải là cái trước kia, bởi vì mỗi lần ngủ dậy xong các anh người thì bắt đầu nghe không hiểu tiếng người, người lại bắt đầu khiêu vũ, nhìn qua dường nhu có quan hệ với vu thuật, hắn nhìn tôi một cái xong, quay đầu chạy mất.

– . . . – Dịch Hàng nhào tới bóp cổ cậu – Cậu thực quá khốn nạn a, sao lại nói như vậy hả? Nhỡ đâu ông bị chộp tới phòng thí nghiệm thì làm sao bây giờ?

– Lúc hắn quấn lấy tôi là buổi tối, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy. – Kỳ Nhạc đẩy tay hắn ra, đặc biệt bình tĩnh – Nếu như anh sợ bị tóm đi nghiên cứu, cú nói thẳng tôi lừa phỉnh hắn là được rồi.

Dịch Hàng nghĩ thấy cũng có lý, từ từ thu tay về, bất mãn hỏi:

– Theo lý mà nói hắn cũng phải đi tìm đạo sĩ a, vì sao chỉ quấn lấy tôi?

– Có lẽ là nhìn đống gì đó kia của đạo sĩ phát ngán rồi, nên hắn càng thấy hứng thú với anh hơn. – Kỳ Nhạc phân tích – Chờ đến lúc hắn không đạt được như ý nguyện ở chỗ anh nhất định sẽ đi tìm đạo si.

Dịch Hàng gật đầu:

– Lần này chọc tới đạo sĩ, cẩn thận cậu ta làm hình nộm đâm chết cậu.

– Cậu ta đã sớm mang ơn tôi rồi. – Kỳ Nhạc không quá bận tâm – Tôi nghĩ cậu ta cũng sẽ không tức giận đâu, cậu ta còn nợ chúng ta mà, nếu không phải tôi nhắc cậu ta, thì cậu ta làm sao biết sư huynh cậu ta là sát thủ a.

Dịch Hàng cả kinh:

– Sát thủ? Sát thủ cậu nói lẽ nào đã ra khỏi viện tâm thần rồi?

Kỳ Nhạc vô cùng kinh ngạc:

– Làm sao anh biết? Anh quen y à?

– Tôi không biết, cậu còn nhớ giảng viên tư duy không bình thường mà tôi từng kể với cậu không?

– Nhớ, không phải ông ấy đang theo đuổi một sinh viên sao?

Dịch Hàng yên lặng gật đầu:

– Ông ta nói sinh viên ông ta thích từ sau khi khỏi bệnh thì tinh thần không bình thường lắm, mới đầu còn nói mình là sát thủ, ông ta nói sinh viên của ông ta rất xinh đẹp, còn cái gì mà băng sơn cấm * dục hệ, lúc ông ta cởi truồng treo cổ trước mặt sinh viên đó, y cũng không thèm chớp mắt một cái.

Kỳ Nhạc:

– . . .

– Cậu nói sát thủ chính là sinh viên của ông ta đi?

Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một chút:

– Rất có khả năng. – cậu ngừng lại một chút, rồi nắm lấy tay hắn – Tin này không tệ, chờ lần sau đạo sĩ tới tìm tôi tính sổ, tôi sẽ nói cho cậu ta biết phương pháp dễ dàng qua môn của vị giảng viên kia.

Dịch Hàng bần thần nhìn cậu:

– Phương pháp gì?

– Ôm đùi sư huynh cậu ta a, khẳng định chỉ cần sư huynh cậu ta nói một câu, giảng viên đó cho dù không thể quan minh chính đại cho cậu ta qua, thì ít nhất cũng có thể cho cậu ta ít đề cương ôn tập chi tiết.

– . . . – Dịch Hàng nói – Đó là sát thủ, cậu ta dám ôm sao?

Kỳ Nhạc đặc biệt bình tĩnh:

– Có “học lại môn” uy hiếp, cậu ta nhất định dám.

– . . . Cậu thật thông minh.

– Đúng vậy. – Kỳ Nhạc bốc khoai tây chiên lên bỏ vào miệng – Căn bản là anh không cùng trình độ với tôi.

Dịch Hàng bất mãn rầm rì một tiếng, đang muốn mở miệng lại nghe tiếng di động vang lên, hắn rút điện thoại ra nhìn, không khỏi nhíu mày, Kỳ Nhạc ngồi bên cạnh hắn, thấy rõ:

– Hẹn gặp anh sao, ai vậy?

– Không biết, trên di động không lưu số hắn, chắc là bạn bè trước đây của thân thể này, ngày trước hắn cũng từng gửi một tin tới, nói với tôi là hắn đã trở về, chắc là thay số đi, – Dịch Hàng nói – Hiện tại hắn định hẹn gặp tôi, làm sao bây giờ? Gặp không?

– Hỏi nam nhân của anh xem, biết đâu lại biết là ai.

– Ừ.

Lục Viêm Bân rất mau trở lại, mua hai chai nước, đưa cho bọn cậu mỗi người một chai, Dịch Hàng có chuyện cần hiểu rõ, liền đứng dậy rời đi, hắn mở của lên xe, tay cầm điện thoại cho y nhìn:

– Ai vậy? Hắn hẹn gặp tôi.

Lục Viêm Bân nhìn một trận, mặt không đổi sắc lấy điện thoại đi bỏ vào túi mình, trầm mặc chớp mắt một cái:

– Em trước đây làm những gì thì em cũng đã biết, người em quen hẳn cũng không tốt đẹp gì, anh đổi cho em cái sim, lưu những người em quen với bạn bè anh vào, hử?

Dịch Hàng không ý kiến, ngoan ngoãn đáp ứng, thấy y vừa mở máy lái xe, suy nghĩ một chút, lay y:

– Đưa điện thoại của anh cho tôi, tôi chơi trò chơi.

Lục Viêm Bân gật đầu, đưa qua, Dịch Hàng vội vã lôi mấy cái ghi âm chết tiệt kia xóa sạch, tức thì vui vẻ, cảm thấy cả người thư sướng, Lục Viêm Bân vừa lái xe vừa rảnh rỗi liếc mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:

– Bà xã à, anh đã lưu riêng rồi.

Dịch Hàng:- . . .

Ca hai buổi chiều Kỳ Nhạc có tiết, hiện tại mới vào ca 1, cậu ôm khoai tây chiên và nước ngồi một mình, đợi lúc nào đến giờ thì đứng dậy vào lớp, buổi chiều Ninh Tiêu không tới, Vạn Lỗi thì như thường lệ ngồi hàng đầu đọc sách, không ai phát điên đi chọc cậu, cậu liền trải qua ca hai một cách phi thường bình tĩnh, sau khi tan học liền chờ Cố Bách cùng nhau về nhà.

Cố Bách dừng xe xong, thấy vợ bắt đầu nhào vào ngực hắn, không khỏi xoa xoa đầu cậu:

– Được rồi, để anh lái xe.

Kỳ Nhạc ôm hắn, giọng khó chịu:

– Không.

– Anh nghĩ rồi, nếu mẹ em thật sự nhìn ra, hẳn là sẽ chuyển nhà cho em luôn, chứ không phải là đổi ga giường các loại, đúng không?

Kỳ Nhạc ngẩn ra, rốt cục ngẩng đầu:

– Không, hình như bà không muốn khiến tớ khó chịu, cho nên mới tạm thời không làm rõ.

Cố Bách suy nghĩ một chút:

– Cũng không phải không thể. . . – Kỳ Nhạc không đợi hắn nói xong, một lần nữa nhào tới, Cố Bách nhất thời không biết làm thế nào, ôm vợ một cái, hắn thực sự nghĩ mẹ Kỳ không phát hiện ra, nhưng chuyện này cũng quá quái lạ, còn phải quan sát thêm, hắn kiên nhẫn dỗ vợ xong, lúc này mới lái xe rời đi.

Mẹ Kỳ đã cơm nước xong xuôi, bọn họ mỗi người đều mang theo tâm tư của mình ăn xong bữa cơm, Kỳ Nhạc và Cố Bách không có ca học tối, ba người liền ngồi cùng nhau nói chuyện, mẹ Kỳ nhìn con trai, thử dò xét hỏi:

– Gần đây con đừng tìm tiểu Dĩnh nữa, để mẹ trước đi tìm cô ấy thăm dò một chút, miễn cho con lại dọa người ta sợ.

Kỳ thực bà cũng đã đi tìm tiểu Dĩnh, đứa nhỏ kia cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn, cứ để mình lôi kéo trước như vậy, cho cô nhỏ suy nghĩ cẩn thận hơn, hiện tại bà cũng chỉ có thể làm thế.

Trong lòng Cố Bách khẽ động, nhớ đến buổi chiều lúc tan học nhận được tin nhắn của tiểu Dĩnh, hỏi hắn có đúng là đang ở chung với Trịnh Tiểu Viễn hay không, hiện tại đã phát triển tới trình độ nào rồi, còn có chuyện muốn bàn với hắn, khi đó hắn muốn đi đón vợ, cho nên hẹn ngày mai, hắn còn đang thấy quái làm sao cô ấy biết chuyện của bọn họ, hiện tại xem ra là mẹ Kỳ đã tìm cô, cho nên cô mới đột nhiên liên hệ với hắn? Mẹ Kỳ không cho tiểu Nhạc đi tìm tiểu Dĩnh là có ý gì? Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra mục đích của bà, phỏng chừng bà đã sớm nhìn ra tiểu Dĩnh không thích tiểu Nhạc, sợ cậu bị thương tổn vì chuyện này?

Đương nhiên này nọ cũng hỉ là suy đoán, cụ thể ra sao hắn cứ phải gặp tiểu Dĩnh trước đã. Hắn vừa nghĩ như vậy, đang quay đầu chuẩn bị an ủi vợ, để cậu trấn định một chút, ai dè đã thấy vợ mình cả mặt thống khổ, bẹp một tiếng quỳ xuống.

Cố Bách:

– . . .

Mẹ Kỳ:

– . . .

Kỳ Nhạc không chịu được nữa, cậu không muốn cuối cùng lại biến thành quan hệ tay ba phức tạp, cũng không muốn đến cuối cùng tiểu Dĩnh biết mình ngang nhiên đoạt đi người nàng thích, cậu nghẹn ngào gào khóc:

– Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng đi tìm tiểu Dĩnh, kỳ thực cô ấy không thích con a, con cũng không thích cô ấy, càng không thích những nữ sinh khác, mẹ cũng đừng đấu tranh nữa, thành toàn cho bọn con đi a a a !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi