THẾ GIỚI SIÊU CẤP NGỌT NGÀO CỦA TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN

"Đồng Đồng, em đã ăn tối chưa?"

     Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai hồi, Đồng Đồng với tay cầm lấy máy. Một tay vừa lau tóc, một tay vừa lướt trên máy. Khuôn miệng nhỏ xinh trong chốc lát liền cong lên, cười ngốc. Người vừa nhắn tin cho cô, tất nhiên chính là tổng giám đốc. Anh, hôm nay lại có trò nhắn tin cho cô nữa. Đây là muốn thể hiện anh giờ là bạn trai cô sao. Tay Đồng Đồng ấn lên bàn phím, gửi tin trả lời anh.

"Em ăn rồi ^_^"

...

"Đồng Đồng, anh nhớ em."

Đồng Đồng tròn mắt nhìn điện thoại, nhớ cô, cô vừa ngồi trên xe anh hai tiếng trước cơ mà. Đang định nhắn lại cho anh, Đình Hạo đã gọi đến cho cô. Đồng Đồng cười khúc khích, ấn nghe :

- Đình Hạo?

- Đồng Đồng, anh nhớ em!

Không biết có phải bản thân nghe nhầm hay không, Đồng Đồng thấy trong giọng nói trầm ấm của anh lại pha chút ủy khuất.

- Thế nào lại nhớ em? Em vừa ở cùng anh còn gì...

- Đồng Đồng, bạn trai nhớ em. Em không vui sao?

-...

     Đồng Đồng nghẹn lời, nhìn cô có chỗ nào biểu hiện là không vui không. Vì mấy lời ngày hôm nay của anh, Đồng Đồng cả buổi cứ ngồi cười tủm tỉm suốt, làm ba mẹ tưởng cô có bệnh. Anh còn nói cô không vui.

Thấy cô im lặng, Đình Hạo cười cười. Anh tiến đến đứng trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, nhìn ra cảnh bên ngoài.

- Đồng Đồng?

- Ách! Hả..

- Đừng thức khuya đấy nhé. Chúc em ngủ ngon.

- À! Tổng giám đốc, mai gặp lại.

Đồng Đồng ngơ ngẩn, nhìn màn hình điện thoại. Đình Hạo, tổng giám đốc của cô, đã trở thành bạn trai của cô. Đồng Đồng nhảy cẫng lên trên nệm giường, ngã ngồi xuống, cảm giác có bạn trai thật tốt.

***

     Tử Lan nhìn Đồng Đồng ngẩn người ngồi bên cạnh, cô lén nhìn đến Hạ Du phía đối diện. Hạ Du hiểu ý, nhưng cũng chỉ nhún vai lắc đầu. Thấy vậy, Tử Lan không nhịn được huých vào tay Đồng Đồng, làm cô đau điếng. Mày cong nhíu lại, khó chịu :

- Đau quá, Tử Lan!!

- Đồng Đồng, hôm nay làm sao vậy?

     Tử Lan hỏi luôn, Đồng Đồng hôm nay rõ ràng rất lạ. Bình thường, cô bé ngốc nghếch này sẽ không ngẩn người khi nhìn thấy đồ ăn. Vậy mà, bánh và trà đã để sẵn trước mặt, lại có thể không đụng mà ngồi cười ngốc. Hạ Du gật đầu cái rụp, chằm chằm nhìn Đồng Đồng, nhỏ nhẹ nói :

- Đúng rồi, Đồng Đồng. Cậu có chuyện gì sao?

- Làm gì có chuyện gì.

Đồng Đồng cười cười, nói. Tử Lan nghe vậy, liền lấy tay đập bàn. Nước trà trong cốc sóng sánh. Đồng Đồng vì hành động của Tử Lan, ánh mắt thoáng lay động, nuốt nước bọt cái ực. Vẻ mặt cười, hòa hoãn.

- Tử Lan à!

- Mình nói thật nhé, Đồng Đồng. Cậu muốn giấu ai thì được, còn với tụi mình thì không.

Tử Lan được lúc, nói lớn. Hạ Du cũng hùa theo cô, quay sang nhìn Đồng Đồng :

- Đúng rồi đấy, Đồng Đồng. Cậu không thể giấu được tụi mình đâu.

- Để mình đoán.

Tử Lan trầm ngâm nhìn Đồng Đồng, hai tay cô khoanh trước ngực. Đồng Đồng ngẩn ra, cứng nhắc.

- Không phải là liên quan đến tổng giám đốc của cậu đấy chứ!

- Ách! Không phải đâu.

Đồng Đồng giật thót, vội vàng xua xua tay, phủ nhận. Tử Lan không thể nhanh như vậy đã nhận ra chứ.

*Tiểu Yết: Chị biểu hiện rõ ràng như vậy, ai chẳng nhận ra chứ =)))*

- Đồng Đồng, cậu đâu cần phải khẩn trương như thế.

Hạ Du nhoẻn miệng cười, chín phần đã đoán ra.

- Đồng Đồng, không phải anh ta và cậu đã tiến thêm một bước rồi chứ!!

- Ách!!

     Đồng Đồng nghe Tử Lan nói xong, khuôn mặt liền đỏ lựng như trái táo. Hạ Du nhìn biểu tình trên mặt cô, thở dài, lắc đầu.

- Trăm phần trăm là vậy rồi!!

- Hứa Đồng Đồng, cậu còn không mau kể!!

     Tử Lan đứng bật dậy, thiếu điều muốn lay Đồng Đồng đến choáng váng. Khiến Đồng Đồng phải giơ tay xin hàng.

- Rồi. Mình kể, mình kể.

***

     Cả Hạ Du và Tử Lan đều tròn mắt, nhìn Đồng Đồng, làm cô bối rối cùng ngượng ngùng. Đồng Đồng chỉ biết cười trừ nhìn cả hai. Mãi lâu sau, khi trà đã nguội lạnh, Tử Lan mới mở lời :

- Là sự thật?

- Ừhm.

Đồng Đồng khẽ khàng gật đầu.

- Đồng Đồng, cậu đã làm cách gì?

- Hả.

Hạ Du cầm lấy tay Đồng Đồng, khiến cô giật nảy.

- Cậu làm thế nào bắt được người đàn ông tốt như thế hả!!

- Mình cũng không biết đâu.

- Cậu làm mình hâm mộ rồi đấy!

Hạ Du đan hai tay vào nhau, khuôn mặt thoáng toát lên vẻ ao ước.

- Anh ta thật sự thích cậu?

     Khác với Hạ Du, Tử Lan vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhíu mày hỏi Đồng Đồng. Cô không tin, một người đàn ông ưu tú đến thế, sao nhanh như vậy có thể thích một cô gái bình thường như Đồng Đồng. Cô rất lo cho cô ấy.

     Đồng Đồng nghe Tử Lan hỏi, mặt cô ngây ra. Đôi mắt to, tròn chớp chớp, cô cúi xuống nhìn tách trà dưới bàn, cười cười :

- Mình nghĩ là thế.

Thực sự, bản thân cô cũng không chắc chắn nữa. Đình Hạo là thích cô thật sao.

- Mình biết mà, cậu kiểu gì cũng sẽ trả lời vậy.

- Ách.

- Cậu cũng thích anh ta đúng không?

---------------------

Mn đọc truyện vui vẻ nè ☆.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi