THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Tu vi Tô Hạo là dạng gì mà chỉ nhìn một cái liền khiến cho ba người Diệp Vân như rơi xuống hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, xuyên thẳng vào trong nội tâm làm nổi lên một cỗ hàn ý, đông lạnh đến tận xương tủy.

Diệp Vân nhíu mày, chần chờ một lát, nói: “Ta lấy được món bảo vật này từ trên người La Văn Thành.”

“Lấy được từ La Văn Thành?” Tô Hạo khẽ giật mình, lập tức trong mắt hiện lên sát ý: “Ngươi đừng cho rằng là bằng hữu của Linh nhi thì ta sẽ không giết ngươi? La Văn Thành chính là một trong thập đại đệ tử của Âu Dương Vấn Thiên, có tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng, làm sao ngươi có thể cướp lấy Hồng Vân Nghê Thường từ trong tay hắn?”

“Đó là sự thật, ta tận mắt nhìn thấy La Văn Thành bị Diệp Vân giết.” Tô Linh chợt lao đến, giang hai tay ngăn trước người Diệp Vân.

Diệp Vân mỉm cười, kéo Tô Linh sang bên cạnh, nói: “Dù La Văn Thành hơn cao hơn ta một đại cảnh giới, nhưng chưa đủ để chứng minh ta không giết được hắn? Lúc ấy bản thân hắn đã bị trọng thương, mười thành tu vi chỉ còn một, lại còn muốn giết người đoạt bảo, nên tất nhiên chúng ta phải liên thủ phản kháng, không thể trơ mắt nhìn hắn giết chúng ta.”

“Ngươi nói là hắn còn muốn giết cả Tô Linh?” Âm thanh Tô Hạo lạnh như băng.

“Đúng vậy, hắn biết rõ ngươi là cha của ta mà vẫn không quan tâm, muốn giết người đoạt bảo, còn nói chết trong Hoa Vận bí tàng thì không ai biết.” Tô Linh gật đầu, dậm chân.

“Cho nên chúng ta buộc phải liên thủ, cuối cùng cũng đánh chết được hắn và lấy được chiếc Hồng Vân Nghê Thường này. Vốn định trực tiếp hiến cho tông môn, thế nhưng Tô Linh nói nếu trực tiếp mang ra thì dù đạt được khen thưởng phong phú, cũng có thể bị người khác ngấp nghé, vì vậy mới đem món bảo vật này cho phong chủ đại nhân xử trí.” Đoạn Thần Phong ở bên cạnh ho một tiếng, nói tiếp câu chuyện.

Ánh mắt Tô Hạo như điện, đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên mặt Tô Linh, nói: “Tuy rằng con gái của ta thông minh, nhưng đến mức nào thì ta hiểu rất rõ.”

Diệp Vân cùng Đoạn Thần Phong nhìn nhau, trong lòng thoáng lộp bộp. Hiển nhiên ý tứ của Tô Hạo chính là nói Tô Linh không có khả năng mưu tính sâu xa như vậy, rõ ràng là bọn hắn nói không thật.

“Tốt rồi, nếu như Linh nhi đã trở về bình an, mà Hồng Vân Nghê Thường cũng đã đến tay chúng ta thì dù thế nào Diệp Vân bọn hắn cũng không có ác ý, ngược lại còn cứu được Linh Nhi trong đại mộ. Về phần bọn hắn chém giết La Văn Thành như thế nào để lấy được Hồng Vân Nghê Thường, cũng không quan trọng nữa.” Giọng nói Thủy Thanh Huyên chậm rãi vang lên, nghe cực kỳ êm tai.

Tựa hồ Tô Hạo đối với thê tử rất cưng chiều, nghe vậy thì lãnh ý trên mặt lập tức biến thành bất đắc dĩ, sau đó nhìn Diệp Vân, bỗng nhiên nói: “Đến đây, thi triển ra công kích mạnh nhất của ngươi, để ta xem tu vi chính thức của ngươi.”

Diệp Vân thở sâu, hắn rất rõ ý tứ của Tô Hạo, nếu thực lực mình biểu hiện ra không được hắn chấp nhận thì dù có Thủy Thanh Huyên nói giúp cũng chưa chắc có tác dụng. Dẫu sao La Văn Thành cũng chính là một trong thập đại đệ tử của Âu Dương Vấn Thiên, có thể nói là tinh nhuệ của tông môn, hao phí rất nhiều tài nguyên để tu luyện thì làm sao có thể nói giết là giết.

Huống hồ, quan hệ cá nhân của Tô Hạo cùng Âu Dương Vấn Thiên rất dày, gặp phải chuyện này, dĩ nhiên muốn hỏi thật cặn kẽ. Bất quá hắn từng nghe nói, La Văn Thành này ngày thường cũng rất cao ngạo cuồng vọng, phẩm chất rất kém, mấy năm nay Âu Dương Vấn Thiên cũng không ưa thích. Nếu không, chỉ với vài ba câu của Diệp Vân, dù có Thủy Thanh Vân xin tha, mặc dù không giết cũng sẽ lập tức bị bắt giữ.

“Ngươi không cần che giấu, cứ toàn lực ra tay.” Thủy Thanh Huyên hai con ngươi như sao, sáng chói và thâm sâu, dường như nhìn thấu được lo lắng trong lòng của Diệp Vân.

Diệp Vân khẽ gật đầu, thở sâu, quang ảnh trong tay chuyển động, thình lình xuất hiện Tử Ảnh Kiếm.

Trong mắt Tô Hạo hiện lên một tia dị sắc, nhãn lực của hắn bậc nào, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết trường kiếm tỏa ra quang ảnh màu tím này có phẩm chất bất phàm, tối thiểu cũng là linh khí trung phẩm.

“Phong chủ đại nhân, đắc tội!”

Diệp Vân quát khẽ một tiếng, quang ảnh tử sắc lay động như nước chảy trãi rộng ra, trong nháy mắt sấm chớp vang lên.

“Thần Lôi Diệt Thế!”

Thân hình Diệp Vân như điện, trường kiếm màu tím trong tay chém ra, trong khoảnh khắc liền nghe thấy tiếng sấm ù ù, điện xà lượn quanh. Bên trên Tử Ảnh kiếm không ngừng bắn ta lôi quang điện xà, ngưng tụ thành một đoàn kiếp vân, rung động ầm ầm trên không trung.

Đùng!

Thần lôi màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh về phía đỉnh đầu Tô Hạo.

Tô Hạo nhíu mày lại, hắn chính là cường giả Trúc Cơ Cảnh lục trọng, nên lập tức nhìn thấu uy lực ẩn chứa trong một kiếm này, vậy mà vượt xa phạm trù Luyện Thể Cảnh, cho dù Luyện Thể Cảnh tứ trọng cũng không thể đơn giản ngăn cản một đạo công kích này.

“Là Lôi Vân Điện Quang Kiếm, có chút ý tứ.” Khuôn mặt Tô Hạo lộ vẻ mỉm cười. Không thấy hắn có bất cứ động tác nào mà chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Trong chớp mắt, một đạo thần lôi màu tím đang bắn xuống bỗng nhiên trì trệ trên không trung, sau đó không có cách nào tiến lên nửa bước, cứ dừng lại trên không trung như vậy rồi hội tụ thành một đoàn.

“Tản!” Tô Hạo thấp giọng nói ra.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy thức thứ ba Thần Lôi Diệt Thế của Lôi Vân Điện Quang Kiếm nổ tung trên không trung giống như pháo hoa, hóa thành trăm ngàn đạo lưu quang màu tím, giống như bầu trời đang rủ xuống, vô cùng rực rỡ xinh đẹp.

Tô Hạo chỉ cần hô một câu, vậy mà một đạo công kích mạnh nhất của Diệp Vân cứ như vậy tiêu tán, thần lôi hóa thành pháo hoa.

Diệp Vân hít sâu một hơi, gần như không dám tin vào hai mắt của mình. Đây là thực lực của tứ đại phong chủ Thiên Kiếm Tông sao? Cư nhiên không cần ra tay, chỉ cần liếc mắt một cái liền phá vỡ công kích mạnh nhất của hắn.

“Cũng không tệ lắm, chẳng qua là thức thứ ba của Lôi Vân Điện Quang Kiếm chỉ tốt bề ngoài, còn tinh túy thì lại không nắm bắt được, nếu không cũng là rất cao minh.” Tô Hạo khẽ vung ống tay áo, quang ảnh đầy trời lập tức tiêu tán không còn, giống như chưa từng xuất hiện.

“Phụ thân, bây giờ ngươi đã biết Diệp Vân lợi hại rồi chứ.” Tô Linh vỗ tay cười nói.

Tô Hạo cũng không để ý tới nàng, nhìn Diệp Vân khẽ gật đầu: “Không thể tin được, ngươi lại có thể lĩnh ngộ Lôi Linh Chi Khí, còn có được Lôi Vân Điện Quang Kiếm, đúng là ngoài dự liệu của ta. Hơn nữa ta xem tu vi của ngươi chẳng qua là Luyện Thể Cảnh thất trọng, nhưng khi bạo phát ra linh lực thì đủ để chống lại Luyện Khí Cảnh tam trọng, có thể thấy được ngươi tu hành nhục thể cực kỳ cường đại, thật sự là hiếm có.”

Diệp Vân khom người, khiêm tốn nói: “Phong chủ đại nhân quá khen rồi, đệ tử chỉ là có vận khí tốt hơn người ngoài một chút.”

“Không cần quá khiêm tốn, số mệnh cũng là một loại thực lực. Kỳ thật trên con đường tu tiên thì số mệnh xếp vị trí thứ nhất. Nếu không có số mệnh thì dù thiên phú cao hơn, hoàn cảnh tu luyện có tốt hơn chăng nữa cũng uổng công mà thôi.” Tô Hạo vẫy tay, nói tiếp: “Sự tình La Văn Thành tạm thời bỏ qua, chờ sau khi ta cùng Âu Dương Vấn Thiên nói rõ mới tiếp tục định đoạt.”

“Cha, sao ngươi lại không giữ lời, không phải ngươi nói chỉ cần Diệp Vân thể hiện ra thực lực có thể đánh bại La Văn Thành thì sẽ không hỏi tiếp về chuyện này sao?” Tô Linh khẩn trương, bĩu môi nói ra.

Tô Hạo cười một tiếng: “Ta nói như vậy khi nào? Huống hồ với tu vi hiện tại của Diệp Vân chưa đủ để đánh bại La Văn Thành. Nếu La Văn Thành bị thương, tu vi mười thành chỉ còn một thì Diệp Vân cũng không phải là đối thủ. Tạm thời việc La Văn Thành để sang một bên, chiếc Hồng Vân Nghê Thường này để các ngươi nộp lên thì chính xác là không tốt, chuyện này nên để ta xử lý.”

“Vậy phiền toái Phong chủ đại nhân.” Diệp Vân trầm giọng đáp lại.

Tô Hạo nhìn hắn một cái, nói: “Các ngươi chính là đệ tử Thiên Chúc Phong tham gia thí luyện của tông môn, vậy hãy quay về Thiên Chúc Phong để nhận lấy khen thưởng các ngươi nên được. Về phần Hồng Vân Nghê Thường thì chờ ta xử lý xong, dĩ nhiên sẽ cho các ngươi đền bù nhất định.”

“Đa tạ Phong chủ đại nhân.” Ba người Diệp Vân lộ vẻ vui mừng, khom mình hành lễ.

Lời này của Tô hạo chính là ý tứ tiễn khách, để cho ba người Diệp Vân có thể ly khai.

Tô Linh khẩn trương, nói: “Cha, có thể cho Diệp Vân bọn hắn ở lại Vô Ảnh Phong hay không? Còn quay về Thiên Chúc Phong làm gì?”

Tô Hạo trừng nàng một cái, nói: “Tông môn đều có quy tắc, nếu như bọn hắn là đệ tử của Thiên Chúc Phong, lập tức phải về nhận lấy ban thưởng, đồng thời phải tranh thủ đạt được bài danh bên trên của cuộc thi vào cuối năm của Thiên Chúc Phong.”

Diệp Vân cùng Đoạn Thần Phong nhìn nhau, đồng thời gật đầu, sau đó cười nói: “Nếu ngày sau Tô Linh sư muội muốn gặp chúng ta thì cứ đến Thiên Chúc Phong, đều do Phong chủ đại nhân thống lĩnh mà còn sợ phiền toái sao? Phong chủ đại nhân, Huyên di, chúng ta xin phép cáo lui.”

Nói xong, sau khi ba người hành lễ, liền quay người đi.

Ánh mắt Tô Hạo rơi vào trên người Diệp Vân, con mắt híp lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay tại khi ba người bước ra sân nhỏ, Thủy Thanh Hiên đi đến trước người Tô Hạo, nói nhỏ một câu.

“Diệp Vân tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết.”

Tô Hạo khẽ giật mình, tinh mang trong mắt lập tức đại thịnh, trầm giọng quát: “Linh nhi, ngươi dẫn bọn hắn về Thiên Chúc Phong trước. Diệp Vân, ngươi lưu lại một lúc.”

Diệp Vân giật mình, khẽ cau mày, không biết Tô Hạo lưu lại hắn để làm gì.

Đoạn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng nhìn hắn, không biết nên làm sao mới tốt, trãi qua mấy ngày nay, bọn hắn đã sớm xem Diệp Vân là đội trưởng.

“Các cứ ngươi đi trước, không cần lo lắng, nếu muốn giết ta thì Phong chủ chỉ cần trở tay là được.” Diệp Vân chỉ sửng sốt một chút, liền suy nghĩ minh bạch mấu chốt trong đó, bất kể thế nào thì Tô Hạo cũng không có sát ý đối với hắn.

Kỳ thật Tô Linh chính là không nỡ chia tay Diệp Vân, nghe được Diệp Vân có thể lưu lại, lập tức nhảy cà tưng tới, sau đó cười tủm tỉm vẫy tay với Đoạn Thần Phong Và Dư Minh Hồng.

“Diệp Vân, ngươi không nên chống đối cha ta. Đừng nhìn bộ dạng hắn có vẻ rất dễ nói chuyện, kỳ thật vô cùng nóng nảy.” Tô Linh đi qua bên cạnh Diệp Vân, thản nhiên cười nói.

Diệp Vân mỉm cười, sau đó xoay người đi vào trong sân.

Tô Linh dẫn Đoạn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng rời đi, nhanh chóng biến mất ở phía xa.

“Ngươi tu luyện Tiểu Hấp Tinh Quyết sao?” Sắc mặt Tô Hạo ôn hòa hơn nhiều, tiếng nói nhàn nhạt.

“Đúng vậy, thưa Phong chủ đại nhân.” Diệp Vân gật đầu trả lời.

“Không cần đa lễ, ngươi đã là bằng hữu của Linh nhi, gọi Thanh Huyên là Huyên di thì gọi ta một tiếng bá phụ là được.” Tô Hạo bỗng nhiên cải biến thái độ, trên mặt vui vẻ.

Diệp Vân khẽ giật mình, hắn không biết vì sao Tô Hạo phải khách khí như thế, vội vàng nói không dám.

Tô Hạo cũng không kiên trì, hắn nhìn Diệp Vân sau nữa ngày mới chậm rãi nói: “Ngươi đã luyện thành Tiểu Hấp Tinh Quyết, vậy nhất định cũng đã gặp Tử trưởng lão rồi.”

Diệp Vân gật đầu.

“Rất tốt, nếu như ngươi đã có thể còn sống trở về từ Hoa Vận bí tàng, sau này liền trở thành nội môn đệ tử Thiên Chúc Phong. Nếu như ngươi nguyện ý thì có thể trực tiếp đến Vô Ảnh Phong của ta.” Tô Hạo nhìn Diệp Vân, bỗng nhiên nói ra.

Trước khi đến thì Diệp Vân cũng có nghĩ qua, có khi nào có cơ hội ở lại Vô Ảnh Phong không, dù sao tài nguyên tu luyện của Thiên Chúc Phong không thể so sánh với Vô Ảnh Phong.

Bất quá bây giờ hắn lấy được Hoa Vận bí tàng bên trong đại mộ, nên không thiếu tài nguyên tu luyện. Nếu như hiện tại ở lại Vô Ảnh Phong thì ngược lại sẽ khiến người ngoài chú ý.

“Ta muốn trở về, Tử trưởng lão nói nếu còn sống trở về thì có chuyện muốn nói với ta.” Diệp Vân lập tức suy nghĩ cẩn thận, liền dùng Tử trưởng lão để khéo léo từ chối lời mời của Tô Hạo.

“Cũng tốt, có Tử trưởng lão dạy bảo thì ta yên tâm. Ngươi đi đi, nếu có việc gì thì liên hệ với Linh nhi để tìm ta.” Tô Hạo gật đầu, cũng không giữ lại, đứng chắp tay nói.

Diệp Vân nhìn hắn một cái, sau đó khom mình hành lễ: “Phong chủ đại nhân, Huyên di, vậy đệ tử xin cáo lui trước.”

Tay Tô Hạo nhẹ điểm một cái, tức thì một đạo quang ảnh bắn về phía Diệp Vân: “Mang theo lệnh bài này của ta, sau này ngươi có thể ra vào Vô Ảnh Phong bất cứ lúc nào, ngươi đi đi!”

Diệp Vân đưa tay tiếp nhận, chỉ thấy một lệnh bài màu xanh giống như tiểu kiếm nằm lặng yên trong lòng bàn tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi