THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Trong nháy mắt, một đống đồ vật chồng chất từ đám người Chung Ưng đã bị hai người Đoàn Thần Phong phân chia sạch sẽ không còn sót lại chút gì.

"Đoàn sư huynh, phải chăng chúng ta đã lấy quá nhiều? Hay là để lại cho Diệp sư huynh một ít?" Bỗng nhiên, Dư Minh Hồng có chút xấu hổ hỏi.

"Không cần, ngươi không thấy vừa rồi tên kia tế ra đến ba món bảo vật sao? Uy lực của chúng khủng bố đến cỡ nào. Ngươi còn cảm thấy hắn không kiếm đủ lợi ích từ trong đại mộ?" Đoàn Thần Phong bĩu môi, nhanh chóng đem toàn bộ đồ vật cất kỹ.

"Trong Đại Mộ…" Dư Minh Hồng nhìn theo bóng lưng Diệp Vân, vẻ hâm mộ hiện lên trong mắt.

Diệp Vân nhìn kiếp vân trên không trung dần dần tản đi, hóa thành mây mù tràn ngập bốn phía ngọn núi. Ba người bọn họ đã kiếm được chín tấm lệnh bài danh ngạch mà hiện tại tu vi cũng đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh. Lúc này chính là thời điểm đi tìm Thần Vũ Thứu Vương gây sự.

Lãnh địa của Thần Vũ Thứu Vương nằm trên đỉnh Linh Thứu Phong. Mấy trăm năm qua, luôn có một ít đệ tử ngoại môn đến đây khiêu chiến Thần Vũ Thứu Vương, nhưng kết quả nếu không phải trọng thương bỏ chạy thì chính là thân tử linh tiêu.

Cho nên trước khi vào đây, Lan Trưởng lão đã từng vô tình đề cập qua hai câu, tuy nhiên cũng không có dặn dò kĩ lưỡng. Bởi vì hắn cho rằng với tu vi của đám đệ tử này đi khiêu chiến Thần Vũ Thứu Vương chính là tự đi tìm đường chết. Hiển nhiên những tên đệ tử tham gia khảo hạch lần này không có ai là kẻ ngu dốt, ai lại chủ động đi trêu chọc Thần Vũ Thứu Vương làm gì.

Thế nhưng, Diệp Vân chẳng những muốn đi trêu chọc Thần Vũ Thứu Vương, mà còn muốn giết nó, cướp lấy yêu hạch.

Thần Vũ Thứu Vương là Yêu thú cửu cấp đỉnh phong, thực lực có thể so với Luyện Khí Cảnh ngũ trọng thậm chí lục trọng. Không cần nghĩ cũng biết yêu hạch của nó đáng giá như thế nào.

Nhưng mục đích của Diệp Vân không hẳn là viên yêu hạch của Thần Vũ Thứu Vương. Mục đích của hắn chính là khiêu chiến Yêu thú cửu cấp đỉnh phong.

Thời gian hắn tu hành ngắn ngủi nên so với những đệ tử tiến hành tu luyện từ nhỏ thì rất khác nhau. Dù là so sánh về phương diện nào cũng đều tồn tại chênh lệch rất lớn, đặc biệt là kinh nghiệm chiến đấu.

Thần Vũ Thứu Vương chính là Yêu thú cửu cấp đỉnh phong nên sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa phương thức chiến đấu của Yêu thú so với tu sĩ lại có chỗ khác biệt. Nếu như có thể giết chết Thần Vũ Thứu Vương thì kinh nghiệm chiến đấu đạt được sẽ vô cùng lớn.

"Diệp sư huynh, ngươi thử nói xem hình dáng thật sự của Thần Vũ Thứu Vương trông như thế nào?" Dư Minh Hồng tò mò hỏi.

"Ngươi không nghe tất cả mọi người đều gọi là nó Ngốc Thứu Vương sao? Khẳng định là đầu của nó bị hói. Đánh người không đánh mặt, đánh chim không đánh đầu, nhớ lưu lại chút mặt mũi cho nó." Đoàn Thần Phong ôm bờ vai của hắn, vừa cười vừa nói.

Diệp Vân mỉm cười. Ba người quen biết càng lâu, những sự việc cùng nhau trải qua ngày càng nhiều, tâm cũng chậm rãi hé mở. Sự chân thành từ sâu trong lòng cũng dần dần bộc lộ ra ngoài.

Khi xưa, Đoàn Thần Phong tỏ ra cuồng vọng đều là ngụy trang, có thể là nhằm che dấu tai mắt người ngoài, hoặc cũng có thể vì lí do khác. Nhưng hắn bây giờ mới thực sự là hắn, mặc dù có chút hư hỏng, có chút tếu táo, nhưng tuyệt đối có nghĩa khí.

Từ khi ra khỏi đại mộ, Dư Minh Hồng mới bộc lộ bản tính chân thật của hắn. Tuy nhiên, trong mắt Diệp Vân hắn vẫn là thiếu niên đôi khi ngượng ngùng, hiểu lễ phép. Hơn nữa hắn đến từ đế quốc Đại Tần, luôn hiểu rõ thế giới bên ngoài.

Diệp Vân tin tưởng, không bao lâu sau mảnh đất Thiên Kiếm Tông này tất không giữ được hắn. Tấn quốc quá nhỏ, chỉ có đế quốc Đại Tần, thậm chí vương triều Giảo Nguyệt mới là bầu trời của hắn.

"Đi giết Thần Vũ Thứu Vương thôi." Diệp Vân vung tay lên, hào khí can vân (vượt mây).

Ba người cười cười, ánh mắt nhìn lên đỉnh ngọn núi, sau đó bay thẳng lên.

Thần Vũ Thứu Vương đã tu luyện tới Yêu thú cửu cấp đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể khai mở linh trí trở thành Linh Thú. Những năm gần đây, nó một mực dốc lòng tu hành, tất cả vì cố gắng trở thành một đầu Linh Thú.

Tuy nhiên, việc khiến nó căm tức nhất chính là trong năm mươi năm gần đây, hàng năm đều có một hai lần đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông tới khiêu chiến nó. Mặc kệ bọn chúng có đánh thắng nó hay không thì cuối cùng đều nghênh ngang rời đi. Bất kể nó cố gắng như thế nào đều không giữ được. Chỉ thấy một mảnh quang ảnh hiện lên người liền biến mất vô tung vô ảnh.

Gần đây nó cảm nhận mơ hồ được Linh kiếp trở thành Linh Thú đã sắp đến. Nếu như lúc này có đệ tử Thiên Kiếm Tông đến, hậu quả chắc chắn không chịu nổi. Cho nên trong vòng một năm nay nếu có người tới quấy rối, nó liền đem những tên ngu ngốc này giết chết.

Thần Vũ Thứu Vương sống tại một khối đá khổng lồ trên núi. Bên cạnh nó, mấy trăm loại Yêu thú đi đi về về như thoi đưa. Mỗi khi đi qua lãnh địa của nó, toàn thân bọn chúng đều phát run chỉ muốn chạy qua cho mau.

Trên đường đi, ba người Diệp Vân không gặp bất cứ trở ngại gì. Có lẽ những Yêu thú này đều không nghĩ tới mục tiêu của ba người họ lại có thể là Thần Vũ Thứu Vương. Hơn nữa, Thần Vũ Thứu Vương tuy rằng cho phép Yêu thú tự do qua lại trên đỉnh núi Linh Thứu Phong nhưng tuyệt đối không cho phép chúng công kích lẫn nhau ở chỗ này.

Diệp Vân nhún người nhảy lên, leo lên đỉnh núi.

Hắn đưa mắt nhìn quanh, đập vào mắt là một khối núi đá cực lớn cao mười trượng. Mà trên núi đá, một tầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt nổi lên.

"Thần Vũ Thứu Vương? Đây chính là Thần Vũ Thứu Vương?" Dư Minh Hồng theo tới, thấy rõ đại điểu trên núi đá liền hỏi với giọng kinh sợ.

"Nói nhảm. Ngươi nhìn đỉnh đầu tên kia, hầu như không có cọng lông nào, hoàn toàn hói đầu. Chắc chắn là Ngốc Thứu Vương trong miệng mọi người và cũng chính là Thần Vũ Thứu Vương đó." Đoàn Thần Phong vừa cười vừa nói, đối mặt với Thần Vũ Thứu Vương nhưng trên mặt hắn không có chút kinh sợ nào.

"Đúng vậy, đây chắc chắn là Thần Vũ Thứu Vương" Diệp Vân gật gật đầu. Ngược lại hắn thật bất ngờ, trên đường đi không có gặp Yêu thú nào ngăn cản, lên đến đỉnh núi liền thấy ngay Thần Vũ Thứu Vương.

"Vậy động thủ đi, giết nó xong liền nướng thịt ăn." Đoàn Thần Phong vuốt cái mũi cười nói.

"Tốt, vậy ngươi lên trước đi." Diệp Vân mỉm cười, dùng tay làm dấu mời.

"Lên thì lên chứ sợ gì." Đoàn Thần Phong sững sờ, vẻ ngưng trọng hiện đầy trên mặt. Chỉ thấy hắn nhặt một hòn đá nhỏ lên rồi bắn mạnh ra, đánh vào núi đá dưới thân Thần Vũ Thứu Vương.

"Cái này là ngươi tới trước?" Diệp Vân cùng Dư Minh Hồng sững sờ tại chỗ.

"Ta trước thử xem thế nào, nhưng hình như vẫn chưa đủ chính xác." Đoàn Thần Phong có chút lúng túng gãi gãi đầu.

Bỗng nhiên, Thần Vũ Thứu Vương đang nằm trên núi đá đột nhiên mở hai mắt ra. Ánh mắt nó dường như đã ngưng tụ thành thực chất, bắn về phía Diệp Vân.

"Các ngươi nhìn đây, đã ra tay thì chẳng cần phân biệt lớn nhỏ, có hiệu quả là tốt rồi." Đoàn Thần Phong hét lớn một tiếng, quang ảnh trong lòng bàn tay hắn trở nên lóng lánh.

Sắc mặt Diệp Vân và Dư Minh Hồng lập tức trở nên ngưng trọng. Nghe nói từ trăm năm trước Thần Vũ Thứu Vương đã đột phá đến cửu cấp đỉnh phong, nhưng vẫn luôn không có bước tiến mới. Mặc dù còn chưa trở thành Linh Thú, nhưng so với các loại Yêu thú khác thì nó gần như là vô địch. Cho dù tu vi của ba người Diệp Vân đều đột phá đến Luyện Khí Cảnh, nhưng khi bọn hắn đối mặt với Thần Vũ Thứu Vương thực lực tương đương với Luyện Khí Cảnh ngũ trọng đỉnh phong thậm chí lục trọng thì nguy hiểm vẫn thật lớn.

Trong đại mộ, Diệp Vân từng chiến thắng La Văn Thành có tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng. Tuy nhiên trong trận chiến ấy, chưa nói tới việc La Văn Thành trước đó đã tiêu hao phần lớn chân khí, có lẽ còn bị thương, điều mấu chốt là La Văn Thành quá mức khinh địch. Khi hắn sơ suất bị Diệp Vân dùng Cửu U Định Linh Kính chiếu trúng, trong khoảng thời gian nhất định chân khí không cách nào vận chuyển được, cho nên mới bị Diệp Vân dùng lực lượng thân thể cường đại đánh bại.

Mặc dù bản thân La Văn Thành bị trọng thương lại khôi phục được rất ít chân khí, nhưng chỉ với một chiêu cũng suýt nữa đã đem bọn Diệp Vân giết chết. Tu vi Luyện Khí Cảnh thất trọng không phải là thứ mà bọn Diệp Vân bây giờ có thể giao tranh chính diện.

Với thực lực Diệp Vân bây giờ, chống lại đệ tử Luyện Khí Cảnh ngũ trọng có lẽ còn có một chút cơ hội chiến thắng. Nhưng nếu đối thủ lại là Luyện Khí Cảnh lục trọng thì không nghi ngờ gì hắn chắn chắn sẽ thua.

"Diệp sư huynh, nếu chúng ta đánh không lại tên này thì làm sao bây giờ?" Bỗng nhiên Dư Minh Hồng thấp giọng hỏi.

"Sao lại đánh không lại? Tiểu tử ngươi không cần phải sợ." Đoàn Thần Phong đập vào ót của hắn một cái, trừng mắt liếc hắn.

"Đánh không lại thì bỏ chạy, điều này có gì không được? Nhưng không thể bóp nát hộ phù bảo mệnh rời đi. Làm như vậy dù cho chúng ta đạt được lệnh bài thì cũng không cách nào đạt được tư cách khảo hạch." Diệp Vân nhàn nhạt nói ra, trong lòng đã sớm quyết định.

"Vậy lên đi." Đoàn Thần Phong nhún vai, quang ảnh trong tay hiện lên, Phá Nhật Thương thình lình xuất hiện.

Thần Vũ Thứu Vương đứng lên, lạnh lùng nhìn xem ba người, trong mắt tựa hồ mang theo một tia châm biếm, một điểm giễu cợt.

"Lên, giết nó, lấy yêu hạch." Đoàn Thần Phong hét lớn một tiếng, liền muốn xông lên.

Dư Minh Hồng tế ra Truy Nhật Trảm Hồn Đao, bám sát theo sau.

"Đợi một chút!" Bỗng nhiên Diệp Vân quát khẽ một tiếng, muốn ngăn cản hai người.

Nhưng mà hắn đã chậm. Từ khi tu vi Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng đột phá đến Luyện Khí Cảnh, thực lực tăng nhiều, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng. Hai người lập tức xẹt qua hơn mười trượng, lao thẳng tới chỗ Thần Vũ Thứu Vương.

Diệp Vân chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm giác nguy hiểm khó có thể hình dung đang không ngừng sinh sôi. Hắn muốn quát hai người kia đi dừng lại nhưng hắn đã chậm nửa bước, cho nên chỉ có thể cắn răng đuổi theo. Ánh sáng trên thân Tử Ảnh Kiếm lưu chuyển thành sóng, tử mang lóng lánh.

Thần Vũ Thứu Vương nhìn ba người nhào đầu về phía trước, hai cánh vỗ mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc, cuồng phong gào thét, bụi đất đầy trời, thiên địa dường như bị che đậy trở nên lờ mờ. Mà ở chính giữa mảnh lờ mờ này, ba đạo quang mang kim sắc nhàn nhạt hiện lên, xen lẫn tại trong cuồng phong bắn thẳng đến chỗ ba người.

Tới lúc kim mang sắp gần người, Diệp Vân mới nhìn thấy đoàn kim mang lấp lánh này. Cảm giác nguy hiểm trong lòng tại thời khắc này đã dâng lên đến đỉnh. Hắn lập tức nhận ra kim mang này chính là công kích chí mạng mà Thần Vũ Thứu Vương giấu ở trong cuồng phong.

"Cẩn thận kim mang!" Diệp Vân chỉ kịp nhắc nhở một tiếng, kim mang kia đã đến trước người, khoảng cách chỉ còn một thước. Hắn uốn éo thân hình, trực tiếp nghiêng nghiêng phi ra, khó khăn lắm mới tránh thoát công kích của kim mang.

Mà Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng đều không có may mắn như thế. Hai cánh của Thần Vũ Thứu Vương quạt ra cuồng phong làm bọn họ cơ bản không đứng vững. Trong mảnh lờ mờ bụi đất thì bay mù mịt đầy trời, cây cỏ lơ lửng bay khắp nơi. Tới lúc bọn họ nghe được Diệp Vân nhắc nhở thì đã không kịp rồi, chỉ có thể lắc người né tránh dựa theo bản năng, liền cảm thấy đầu vai phát ra một tiếng phốc. Kim mang nhập vào cơ thể chỉ trong nháy mắt đã xuyên thấu xương bả vai, rồi nhanh chóng bắn xuyên ra sau lưng.

Kim mang cũng không phải chỉ có mỗi lực xuyên thấu. Vào lúc xuyên qua thân thể bọn hắn, một đạo lực lượng cuồng bạo bắn ra, khiến vai phải của bọn hắn hầu như bị đánh thành phấn vụn, máu thịt văng tung tóe.

Đạo công kích thứ nhất của Yêu thú cửu cấp đỉnh phong, uy lực đã mạnh mẽ như vậy!

Cuồng phong tiêu tán, thiên địa lần nữa trở nên trong sáng. Trên người Diệp Vân đều là bụi đất, thoạt nhìn cực kỳ chật vật. Mà Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng thì ngã trên mặt đất. Vai phải bị nổ thành phấn vụn, máu thịt be bét, trông cực kỳ bi thảm.

Diệp Vân hít vào một ngụm khí lạnh, thực lực của Thần Vũ Thứu Vương còn mạnh mẽ hơn trong dự liệu.

Hắn lách mình đứng ở trước hai người Đoàn Thần Phong, Tử Ảnh Kiếm trong tay nổi lên sóng ánh sáng màu tím.

Chiến, hay là trốn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi