THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

"Ngươi nói cái gì?" Ngay lập tức Mộ Dung Vô Ngân quay ngoắt người lại, sát ý trong mắt lóe lên.

Không một chút sợ hãi, Diệp Vân thản nhiên nói: "Vô Ngân sư huynh, cho ta hỏi: Là đệ tử của Tuyệt Kiếm Phong thì có thể ra lệnh cho đệ tử Vô Ảnh Phong như ta sao?"
"Ngươi có biết là mình đang nói chuyện với ai không?" Mộ Dung Vô Ngân lạnh lùng nói, sát ý trong mắt càng nồng đậm hơn.

Nơi ta tham gia khảo hạch đệ tử nội môn chính là Thiên Chúc Phong. Mặc dù ta đã trở thành đệ tử nội môn và cũng là đệ tử của Vô Ảnh Phong. Huynh nói vậy hình như có chút không hợp lí? Hai tay Diệp Vân chắp sau lưng, hắn rất tự tin với tu vi của mình, cho dù không thể thắng được Mộ Dung Vô Ngân nhưng cũng không thua một cách dễ dàng.

Hơn nữa hắn tin rằng Mộ Dung Vô Ngân lại giám động thủ ở Khảo Thí Điện.

Mặc dù ngày trước khi tỉ thí với hắn thì Mộ Dung Vô Ngân đã hạ thủ lưu tình. Điều này khiến hắn vô cùng biết ơn nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Thái độ kiêu ngạo của Mộ Dung Vô Ngân khiến hắn cảm thấy không thoái mái. Xưa nay đối với những đệ tử nội môn hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình yếu kém hơn bọn họ cho nên cũng không muốn bị những người này ra lệnh cho mình.

"Xem ra ngươi đã quên mất ta là ai và cả những lời ngày hôm đó ta đã nói với ngươi rồi." Mộ Dung Vô Ngân bỗng nhiên cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu vậy ngươi cũng không cần trở thành đệ tử nội môn nữa. Mộc trưởng lão loại hắn đi."

Mộc Trưởng Lão giật mình, nhíu mày.

"Thế nào? Lời của ta ngay cả Mộc trưởng lão cũng không nghe theo nữa sao?" Mộ Dung Vô Ngân lạnh lẽo cất tiếng.

Trong mắt của Mộc Trưởng Lão vẫn có một chút do dự nhưng cuối cùng cũng cắn răng nói: Mọi việc cứ làm theo lời Vô Ngân đi."

Đám người Lan Trưởng lão trợn mắt há mồm, hầu hết tất cả mọi người đều không tin vào những gì mình đang nghe. Một tên đệ tử của Tuyết Kiếm Phong lại có thể ra lệnh cho Mộc trưởng lão cũng như quyết định tư cách khảo hạch đệ tử nội môn. Tin này nếu truyền ra ngoài sẽ khiến cho rất nhiều người không giám tin.
"Diệp Vân ngươi về đi. Lần này mặc dù không thể trở thành đệ tử nội môn nhưng ba năm sau ngươi sẽ lại có cơ hội một lần nữa." Mộc Trưởng Lão nhìn Diệp Vân, trong lòng ông biết hắn là người được Tô Hạo tông chủ Vô Ảnh Phong coi trọng nên không thể vì vài chuyện vớ vẩn mà đắc tội được.
Nhưng gia cảnh của Mộ Dung Vô Ngân quá khủng bố. Đại ca hắn chính là thiên tài ngàn năm khó gặp của Thiên Kiếm Tông, Mộ Dung Vô Tình. Người này có khả năng sẽ trở thành môn chủ đời tiếp theo thế nên cũng không thể đắc tội với kẻ này được, vì vậy chỉ có thể hi sinh tiền đồ của Diệp Vân mà thôi. Được một mất một vậy.
Diệp Vân yên lặng đứng đấy. Không hề cảm thấy kinh ngạc và lúng túng.

" Ta nhớ không nhầm thì Mộc trường lão là người phụ trách chủ trì khảo hạch đệ tử nội môn lần này a."

" Không sai." Mộc Trưởng Lão gật đầu.

"Nếu vậy cho ta hỏi thành tích trong vòng thứ nhất của ta đã đủ tiêu chuẩn để tiến vào vòng tiếp theo chưa?" Giọng nói của Diệp Vân vẫn bình thường như trước.
"Đã đủ." Mộc Trưởng Lão do dự một chút sau đó lạnh lùng trả lời.

"Vậy là ta đã đạt đủ tư cách để tiến vào vòng hai. Vòng thứ hai này còn chưa hề tiến hành khảo hạch mà ngươi đã nói ta thất bại là sao?" Diệp Vân từ từ ngẩng đâu lên, ánh mắt hắn trong veo như nước.

Lông mày Mộc Trưởng Lão cau lại, tức giận quát lên: "Láo xược, ta chính là giám khảo, lời ta nói chính là kết quả."

"Nghe như vậy hình như có chút không hợp lí. Mộc trưởng lão muốn tước đi tư cách hoặc nói ta khảo hạch thất bại thì phải đưa ra một lý do chính đáng khiến mọi người tâm phục khẩu phục." Diệp Vân mỉm cười, khuôn mặt hắn không có chút sợ hãi.

Mặc dù lần khảo hạch này Mộc trưởng lão được ban cho quyền phụ trách nhưng Diệp Vân có thể cảm nhận được tu vị của lão chưa đạt tới Trúc Cơ Cảnh. Tu vị của lão giống như Lan trưởng lão cũng đều là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Nếu tu vi của lão chỉ là Luyện Khí Cảnh thì Diệp Vân không cảm thấy lo lắng chút nào. Hắn tin rằng lão không có cách nào có thể giữ hắn lại được.

"Trong khảo hạch đệ tử nội môn loại bỏ một người thì có làm sao? Diệp Vân ngươi quá đề cao bản thân rồi." Mộc Trưởng Lão sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả.
"Mộc Trưởng Lão lời của Diệp Vân cũng không phải không có lý. Quyết định của ngươi không đúng với luật lệ." Lan Trưởng lão bỗng nhiên cất tiếng phản bác.

Đối với Mộc trưởng lão thì Lan trưởng lão không có một chút thông tin nào. Ban đầu còn tưởng là một trưởng lão có tu vi thâm hậu nhưng thật không ngờ tu vị cũng ngang hàng với bản thân ông. Nên sau khi nghe lão nói quyết định như vậy khiến Lan trường lão có chút không hài lòng.
"Lan Trưởng lão ngươi ở ngoại môn nhiều quá nên bị ngu rồi sao. Bây giờ cũng muốn dạy ta cách sử dụng luật lệ?" Lông mày Mộc Trưởng Lão nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thằng vào Lan trưởng lão.
"Mộc Trưởng Lão, mặc dù những đệ tử ngoại môn này mới tham gia khảo hạch đệ tử nội môn nhưng nếu họ đủ điều kiện đạt được tư cách khảo hạch thì cũng sẽ có được những quyền lợi tương đương. Trừ khi trong quá trình khảo hạch mà bọn họ thất bại hay vi phạm môn quy. Nếu họ không vi phạm những điều trên thì ngươi không thể tùy ý loại bỏ tư cách khảo hạch đệ tử nội môn của họ." Lan Trưởng lão không sợ hãi mà cất cao giọng nói.

"Tốt, rất tốt. Thật không ngờ một con mèo và một con chó ngoại môn mà cũng giám mở miệng phán xét trưởng lão nội môn như thế. Việc này đã khiến ta mở rộng tầm mắt." Mộc Trưởng tức đến nỗi cười phì ra. Tu vi của lão mặc dù chỉ là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong nhưng vẫn nghĩ bản thân mình hơn người.

"Ngoại môn có một con chó và một con mèo thì bên trong nội môn cũng có một con chuột, một con rắn, một con kiến." Đại trưởng lão ngoại môn Thuần Vu Diễn lạnh lùng quát lên.

Mộc Trưởng Lão quay qua nhìn đại trưởng lão ngoại môn, sắc mặt ông ta càng trở nên âm u.

"Thuần Vu Diễn Trưởng lão, Lan Trưởng lão, lời nói của ta hình như hai người các ngươi không hiểu?" Mộ Dung Vô Ngân nhìn mọi người tranh cãi bỗng bước về phía trước một bước.

"Mộ Dung Vô Ngân, ngươi chỉ là một tên đệ tử nội môn bình thường. Những việc như vậy chưa đến lượt ngươi xen vào." Ánh mắt lạnh lùng của Lan Trưởng lão nhìn vào khuôn mặt của Mộ Dung Vô Ngân.

Mộ Dung Vô Ngân không những không tức giận giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại mỉm cười: "Đã lâu không ra tay nên một số người đã quên mất uy danh của Mộ Dung gia ta rồi."

"Ngay cả Mộ Dung Vô Tình vô cùng lợi hại nhưng vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm Tông. Đã là đệ tử thì phải coi trọng môn quy." Lan Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không hề nhượng bộ chút nào.

"Thật to gan. Lan trưởng lão ngươi dám gọi thẳng tên của đại ca ta, xem ra lão đã chán sống rồi đây." Khuôn mặt của Mộ Dung Vô Ngân lập tức trở lên lạnh lẽo.

Diệp Vân vô cùng ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng Lan trưởng lão và đại trưởng lão Thuần Vu Diễn vì hắn mà ra mặt bênh vực. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Vân. Lan trưởng lão trong lòng hắn thì vô cùng nghiêm khắc, đại trưởng lão Thuần Vu Diễn thì là một nhân vật có cũng được, không có cũng được vì ông ta hình như không xử lý bất cứ chuyện gì.

Vậy mà lần này hai người đồng thời ra mặt. Không nể mặt Mộc trưởng lão từ nội môn đi ra, lại càng không để ý đến Mộ dung Vô Ngân là đệ đệ của thiên tài ngàn năm có một của Thiên Kiếm Tông Mộ Dung Vô Tình mà vẫn đứng về phía Diệp Vân.
"Vô Ngân sư huynh lần khảo hạch này cuối cùng là huynh hay là Mộc trưởng lão là người chủ trì." Diệp Vân từ từ mở miệng hỏi.

"Dĩ nhiên là Mộc Trưởng Lão chủ trì, những việc vặt như thế này không đáng để ta hao tâm phí sức." Sát ý trong Mộ Dung Vô Ngân lóe lên, lạnh lùng nhìn Diệp Vân.

"Nếu vậy thì ngươi có thể câm mồm được rồi." Diệp Vân mỉm cười, bỗng nhiên quát lên một tiếng.

"To gan." Mộc Trưởng Lão tức giận hét lên một tiếng, sát ý trong mắt nồng đậm, bước tới một bước xuất hiện trước mặt Mục Trần.

"Thế nào? Vô Ngân sư huynh còn chưa có động tĩnh mà ngươi đã ra tay rồi sao. Mộc trưởng lão làm như vậy không tốt lắm đâu." Vẻ trào phúng hiện rõ trên mặt hắn. Thân phận lão già này vốn là trưởng lão nội môn vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lệnh của Mộ Dung Vô Ngân. Khi chủ nhận bị coi thường thì ngay lập tức nổi khùng lên.

"Hôm nay ta muốn xem xem ai dám cho ngươi trở thành đệ tử nội môn." Mộc Trưởng Lão tức giận chỉ thằng vào Diệp Vân mà quát.

"Bản thân là trưởng lão nội môn mà lại tự nguyện làm con chó cho Mộ Dung Vô Ngân, đáng tiếc thật đáng tiếc a." Diệp Vân cười lạnh một tiếng. Ban đầu hắn còn xem lão là bề trên nên có chút kính sợ nhưng giờ thì quên đi.Mộc Trưởng Lão nge hắn nói vậy thì càng giận.

Mộc Trưởng Lão không thể ngờ rằng trước mặt mọi người mà Diệp Vân lại chửi lão là con chó của Mộ Dung Vô Ngân. Điều này khiến lão không biết chui vào chỗ nào cho hết nhục? Trong khoảnh khắc vô cùng tức giận, tay lão run run chỉ vào Diệp Vân quát.

"Rất tốt, lần trước ngươi xúc phạm ta đã bỏ qua vậy mà còn giám chửi trưởng lão khảo hạch là con chó. Bây giờ ta tuyên bố hủy tư cách của ngươi, không biết ngươi có còn muốn nói gì nữa không." Không ngờ Mộc trưởng lão tức giận như thế nhưng lại không lập tức ra tay.

"Nếu ngươi hủy bỏ tư cách của ta thì cũng vẫn còn con đường thứ hai để ta có thể trở thành đệ tử nội." Diệp Vân nhún nhún vai, vẻ mặt bất cần đời.

"Rất tốt, vậy thì ta liền hủy tư cách của ngươi. Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà cũng giám sỉ nhục trưởng lão nội môn. Tội này phải chết, không ai có thể cứu được ngươi rồi." Khóe miệng Mộc Trưởng Lão vẽ lên một nụ cười lạnh, chầm chậm đi về phía Diệp Vân. Hành động này giống như muốn động thủ.

"Không đúng sao? Nếu như ngươi hủy tư cách khảo hạch của ta thì ta chỉ có thể quay về Vô Ảnh Phong làm một trong mười đệ tử chân truyền của Tô Hạo phong chủ thôi a." Diệp Vân mỉm cười, nhìn Mộc trưởng lão đang từ từ tiến tới, từ từ nói.

Mộc Trưởng Lão vừa nâng lên chân trái thì lập bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Nhìn lão giống như bị ai đó điểm huyệt khiến cơ thể không thể cử động.

"Đệ tử chân truyền của Vô Ảnh Phong chủ?" Hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vô Ngân.

Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày. Hắn có nghe nói Diệp Vân từng từ chối trở thành đồ đệ của phong chủ Vô Ảnh Phong nhưng thật không ngờ ông ta lại muốn Diệp Vân trở thành đệ tử chân truyền cuối cùng.

Phải biết rằng mười đại đệ tử của Vô Ảnh Phong chủ vẫn còn thiếu một người. Nếu lời nói của Diệp Vân là sự thật thì khả năng hắn là chính là người cuối cùng được chọn.
Mười Đại đệ tử và đệ tử bình thường mặc dù cũng đều là đệ tử nội môn nhưng địa vị thì lại khác nhau một trời một vực. Lấy thân phận của Mộ Dung Vô Ngân nếu lỡ tay giết chết một tên đệ tử nội môn cùng lắm cũng bị xử phạt nhưng không quá nặng. Nhưng nếu đả thương hoặc giết một trong mười đại đệ tử của Vô Ảnh Phong chủ thì sẽ vô cùng nghiêm trọng.

"Mộc Trưởng Lão sao không ra tay đi? Chẳng lẽ ngươi phải đợi ta xuất thủ trước sao? Mau tới đi, ta thây ngươi già nên nhường ngươi ra tay trước nếu không đến lúc ta xuất thủ thì ngươi hối hận không kịp đâu." Diệp Vân mỉm cười, ánh mắt hắn vô cùng giễu cợt.

Sắc mặt Mộc Trưởng Lão lúc xanh lúc tím thay đổi luôm phiên. Hắn tin những lời Diệp Vân nói là sự thật. Dù sao việc Vô Ảnh Phong chủ thu nhận đệ tử thì kẻ nào to gan giám nói láo?
"Mộc Trưởng Lão, lần này khảo hạch cứ theo kế hoạch mà hoàn thành." Mộ Dung Vô Ngân bỗng nhiên mở miệng nói với Mộc trưởng lão. Sau đó quay qua Diệp Vân gằn từng chữ: "Diệp Vân thời gian vẫn còn nhiều!"

Diệp Vân mỉm cười, nói: "Chỉ sợ thời gian cũng không còn nhiều!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi