THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch: aluco

Tân Thiên Kiếm Tông được xây dựng lại tại một địa phương cách sơn môn lúc trước khoảng chừng một ngàn ba trăm dặm, sơn môn bây giờ đã không còn khí thế to lớn như trước, cũng không có năm sáu tòa kỳ phong bao bọc, chỉ có một ngọn núi phạm vi hơn mười dặm là toàn bộ tất cả cơ ngơi của Thiên Kiếm Tông hiện nay.

Trên sườn núi có một tòa bình đài ước chừng phạm vi hơn mười trượng, cạnh vách núi có một gian phòng nhỏ xây dựng dựa vào tường, trước cửa ra vào của một căn phòng nhỏ có bày một chiếc bàn bằng đá cùng hai cái ghế đá, ngồi hai bên bàn đá là một gã thiếu niên trạc mười bảy mười tám tuổi và một lão giả đầu tóc bạc trắng.

“Lão sư, Linh nhi đến cùng là như thế nào đây? Còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Chân mày thiếu niên hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Ngươi không cần lo lắng, nha đầu Linh nhi kia thân mang Yêu tộc huyết mạch lại được nha đầu Thanh Huyên kia đem truyền thừa của Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ rót vào, thân thể của nó giờ phút này cường đại phi thường, cũng không có nửa điểm tổn thương. Sở dĩ không cách nào thức tỉnh là bởi vì Linh Hồn bị thương, bị phong ấn, chỉ cần có được diệu đan thần dược có thể trị liệu Linh Hồn là có thể tỉnh lại.” Lão giả vẫy vẫy tay, chậm rãi nói ra.

Hai người một già một trẻ này đương nhiên là Diệp Vân cùng Thất trưởng lão. Sau khi Tô Hạo thân tử linh tiêu thì mỗi khi Diệp Vân đối mặt với Thất trưởng lão mở miệng gọi một tiếng sư tôn sẽ nghĩ ngay đến Tô Hạo, sẽ có một hồi bi thống. Bởi vậy hắn mới thương nghị cùng Thất trưởng lão về sau sẽ gọi lão là lão sư mà không phải là sư tôn. Thất trưởng lão đáp ứng điều đó mà không có bất kỳ dị nghị.

“Nếu như không thể tìm thấy Linh Đan có thể trị liệu Linh Hồn thì có mấy thành khả năng sẽ tỉnh lại?” Diệp Vân hỏi.

Thất trưởng lão trầm ngâm một lát, nói: "Trong cơ thể Linh Nhi chính là Yêu tộc huyết mạch, lại đạt được Yêu Tộc Thánh Nữ truyền thừa, về phần ngày sau sẽ có bao nhiêu biến hóa, ta cũng không biết. Bất quá, chiếu theo tình huống bây giờ của nàng, thân thể cũng không có bất kỳ tổn thương, ngược lại trong mỗi ngày tự động hấp thu thiên địa linh khí, bồi dưỡng thân thể, cho nên ba tháng này, cũng không có xuất hiện bất kỳ biến hóa, trước sau như một."

Diệp Vân nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Ước chừng có thể chống đỡ được bao lâu?"

Thất trưởng lão chậm rãi nói: "Trong vòng một hai năm, chắc là không có vấn đề, còn hơn nữa thì ta cũng không dám nói trước."

Diệp Vân thở sâu, gật đầu nói: "Đã như vậy, kính xin lão sư trong vòng một năm thay ta thủ hộ tốt Linh Nhi, chờ ta tiến về Đại Tần đế quốc tìm được Thần diệu đan. Lão sư, nhờ người!"

Diệp Vân nói xong, vươn người đứng dậy, đối với Thất trưởng lão khom người thi lễ.

Thất trưởng lão gật gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, chẳng qua là thở dài. Trong lòng của lão cũng rõ ràng, Diệp Vân cảnh giới đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh, tiềm lực cũng đã triệt để biểu hiện ra ngoài, Thiên Kiếm Tông quá nhỏ, con đường tu hành của hắn có gặp trở ngại thì lão chỉ biết nhìn chứ hầu như không có nửa điểm giúp đỡ, Đại Tần đế quốc mới là địa phương mà hắn cần đi tới.

"Tương truyền Đại Tần đế quốc tông môn như rừng, cao thủ nhiều như mây, Kim Đan Cảnh cường giả tại Tấn quốc có lẽ không tồn tại bao nhiêu, nhưng mà tại Đại Tần đế quốc là chuyện quá bình thường, cỡ Nguyên Anh Cảnh lão tổ cũng không hiếm thấy. Diệp Vân ngươi lần này tiến về nơi đó nhất định phải coi chừng, giảm bớt hành động. Còn sống, mới là hết thảy." Nếu như biết không có khả năng lưu lại Diệp Vân, Thất trưởng lão liền dứt khoát dặn dò vài câu.

Diệp Vân tự nhiên minh bạch, trên mặt mang theo một tia cảm kích, gật đầu nhẹ.

"Nếu đã như vậy, ta đây cũng không giữ ngươi lại nữa. Nhớ kỹ, nhất định phải tìm được đan dược có thể trị liệu thương thế của Linh Hồn, loại đan dược này cực kỳ hiếm thấy, chắc hẳn vô cùng trân quý." Thất trưởng lão vỗ vỗ bả vai Diệp Vân.

"Đệ tử nhớ kỹ." Diệp Vân gật gật đầu, đan dược trị liệu thương thế của Linh Hồn, thật sự hiếm thấy như vậy sao?

Có lẽ là nhìn ra nghi kị trong lòng Diệp Vân, giọng nói Thất trưởng lão ngưng trọng rất nhiều: "Nhớ kỹ, là trị liệu Linh Hồn, chứ không phải thần hồn. Khôi phục thần hồn chi lực, đan dược trị liệu thần hồn cũng không hiếm thấy, quý hiếm chính là đan dược trị liệu Linh Hồn."

Diệp Vân khẽ giật mình, vô thức hỏi: "Linh Hồn không phải là thần hồn sao? Chỉ cần tu vi đột phá đến Trúc Cơ Cảnh, đã có thể đủ để ngưng luyện thần hồn, không phải là linh hồn thăng cấp sao?"

Thất trưởng lão trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tất nhiên không phải. Linh Hồn chính là căn bản, là hết thảy. Linh Hồn khống chế được thân thể của ngươi, ý chí của ngươi, huyết mạch của ngươi. . . , hết thảy. Thần hồn chính là khi tu vi đã đến Trúc Cơ Cảnh, có thể thông qua rèn luyện Linh Hồn mà sinh ra một loại năng lượng kỳ dị, căn bản không phải Linh Hồn, thậm chí có thể nói là thời điểm ngưng luyện Linh Hồn sinh ra vật phẩm phụ mà thôi. Ngươi muốn tìm, chính là dược vật trị liệu Linh Hồn, nhớ lấy nhớ lấy."

Diệp Vân bừng tỉnh đại ngộ, cho tới nay, hắn đều tưởng Linh Hồn cùng thần hồn hai thứ là một, cho rằng tu vi đạt đến Trúc Cơ Cảnh, Linh Hồn liền thăng cấp trở thành thần hồn, ai ngờ đến lại là quan hệ như thế, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

"Linh Hồn là vạn nguyên gốc rễ, thần hồn đã bị tổn thương, thậm chí hoàn toàn mất đi cũng sẽ không ảnh hưởng đến ý chí của ngươi, suy nghĩ, thậm chí tu vi. Nhưng nếu linh hồn một khi bị hao tổn, ngươi sẽ trở thành cái xác không hồn, hoặc là mất đi ý chí, trở thành người đần độn không cách nào nhúc nhích. Một khi Linh Hồn triệt để mai một, như vậy chính là thân tử linh tiêu, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này." Thất trưởng lão sợ Diệp Vân lý giải chưa đủ, tiếp tục dặn dò.

Diệp Vân gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải Thất trưởng lão dặn dò, chỉ sợ hắn còn có thể đem Linh Hồn cùng thần hồn nhập lại làm một.

"Ngươi đã nhớ kỹ, vậy thì hãy đi đi, nhanh đi mau trở về, ta cũng không biết Linh Nhi có thể kiên trì bao lâu." Thất trưởng lão nhìn về phía phòng nhỏ, trên chiếc giường đá kia Tô Linh đã nằm ba tháng, ngay cả mí mắt cũng không có nhúc nhích qua thoáng một phát, chẳng qua là thân thể nóng như lửa trước đây đã khôi phục rất nhiều, ít nhất vuốt vào đã không phỏng tay rồi.

Diệp Vân ở Tô Linh bên cạnh trông chừng hai ngày, biết được tình huống bây giờ của nàng, một khi xuất hiện biến hóa không thể chống đỡ nổi thì tùy thời kết cục sẽ là hương tiêu ngọc vẫn.

"Lão sư, ta đây sẽ lên đường tiến về vương thành, cùng Đoàn sư huynh gặp mặt một lần, mở ra Truyền Tống Trận của vương thất, tiến về Đại Tần đế quốc." Diệp Vân ôm quyền hành lễ, ngay lập tức muốn ly khai.

"Ân, đi đi, trong vương thất có Truyền Tống Trận trực tiếp đi thông tới Đại Tần đế quốc, không cần mấy ngày đã có thể đi đến, cực kỳ nhanh chóng." Thất trưởng lão gật gật đầu, khoát tay áo.

Diệp Vân nhìn thoáng qua phòng nhỏ lần nữa, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu vách tường cùng màn cửa, thấy được nữ hài đang yên tĩnh ngủ say, lông mi thật dài tựa hồ bỗng nhúc nhích.
Diệp Vân thở sâu, thân hình lập loè lóe lên, hướng phía ngọn núi bên ngoài gấp bắn đi, thoáng qua chính là mười dặm bên ngoài, một lát công phu cũng đã chỉ còn lại có một cái điểm nhỏ trên không trung lướt đi, tiếp qua sau nửa ngày, triệt để biến mất giữa tầm mắt của Thất trưởng lão.

Thất trưởng lão nhìn theo phương hướng Diệp Vân rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức trong đôi mắt thình lình xuất hiện một đạo kiên quyết.

Khoảng cách từ vương thành Tấn quốc đến Thiên Kiếm Tông cũng không quá mức xa xôi, ước chừng chỉ khoảng hơn hai nghìn dặm. Với tu vi của Diệp Vân giờ phút này, khoảng cách như vậy không cần hai ngày đã có thể đủ đi đến, do hắn quá sốt ruột nên ngày đêm đi gấp, chỉ dùng hơn một ngày đã xuất hiện ở dưới chân vương thành.

Vương thành Tấn quốc đã tồn tại hơn hai nghìn năm, tường thành cao vài chục trượng kéo dài ra, trọn vẹn trên trăm dặm. Rêu xanh loang lỗ trên tường thành như muốn kể rõ tuổi tác của vương thành, gió đêm thổi qua, mang theo một tia tang thương rộng rãi hùng vĩ nói không nên lời.

Vương thành mọi ngày bình thường sẽ không đóng cửa thành, tùy thời có thể ra vào, cũng không cần thủ lệnh hay bất luận cái gì khác. Vương thành cũng thuộc Tấn quốc, bốn phương tám hướng du khách cùng thương nhân tập trung nơi đây, phi thường náo nhiệt.

Nhưng mà, Diệp Vân đứng ở dưới chân vương thành, nhìn xem cánh cửa lớn cao vài chục trượng dưới tường thành đã đóng chặt, rõ ràng không cho bất luận kẻ nào ra vào.

Diệp Vân nhíu mày, nhìn về phía trên tường thành, đã thấy một loạt thủ vệ cầm lấy cung tiễn, nhắm ngay đám người dưới thành.

"Phụng thiên tử lệnh, vương thành kể từ hôm nay đóng cửa, trongvòng ba không cho phép ra vào, mọi người nếu muốn đến vương thành thì tạm thời đợi ba ngày sau." Trên tường thành, một gã trung niên nam tử tựa hồ là quan lại thủ thành quát lớn.

Trong khoảnh khắc, dưới thành tiếng la của mấy trăm người nổi lên bốn phía, ai cũng tràn ngập dị nghị đối với quyết định như vậy.

"Vì cái gì? Tằng thủ hộ, chúng ta chính là cư dân của vương thành, nhà của chúng ta ở bên trong thành, các ngươi hiện tại không để cho chúng ta đi vào, vậy phải đi nơi nào?" Một đám hơn mười người tức giận hét to.

"Đúng vậy, ta cũng là cư dân nội thành, dựa vào cái gì không cho ta về nhà?"

"Ba tháng trước đây ta đã hẹn ngày hôm nay cùng với Hồng Khánh lầu thương lượng nói chuyện về chuyện làm ăn, hiện tại không cho vào thành, làm trễ nải sinh ý của ta người nào chịu trách nhiệm?"

"Ngươi chỉ là một tên thủ thành cũng dám không cho ta vào thành, chờ ta nói cho cậu ta biết, sẽ chém đầu ngươi."

"Đúng vậy, mau cho công tử chúng ta vào thành, bằng không ngươi coi chừng đó."

"Thủ hộ đại nhân, kính xin để cho ta mẹ con vào thành, bên ngoài vương thành trong đêm Yêu thú hoành hành, con gái chúng ta yếu ớt làm sao có thể đủ chèo chống ba ngày a."

Mấy trăm người lớn tiếng la lên, thỉnh cầu mở cửa thành.

Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt đảo qua binh sĩ trên thành, không biết vương thành đến cùng xảy ra chuyện gì, lại để cho niêm phong thành ba ngày.

Bất quá, hắn không muốn hao phí thời gian lúc này, những người bình thường này cùng hắn cũng không có quá nhiều tương quan.

Diệp Vân thân hình hơi hơi nhoáng một cái, bay thẳng mà đi, lướt hướng đầu tường.

"Lớn mật, dám xông thành, bắn cho ta!"

Chỉ nghe một tiếng gầm lên, trong khoảnh khắc mũi tên như mưa, đem Diệp Vân bao trùm ở trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi