THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch giả: aluco

Bị Thư An Thạch khiêu chiến, chuyện này đúng là một sự nhục nhã không biết để đâu cho hết!

Trong lòng Lăng Hư Độ phẫn nộ không thôi, nhưng mà không ai nhìn thấy trong mắt hắn lại hiện lên vẻ vui mừng, tựa hồ âm mưu đã thực hiện được nên mừng thầm.

"Khiêu chiến Lăng trưởng lão? Ngươi xác định điều này sao?"

Thanh âm của Thần Tú Cung chủ nhàn nhạt, tựa hồ không mang theo bất kỳ tâm tình gì.

"Đúng vậy, chính là Lăng trưởng lão!"

Giọng nói của Thư An Thạch cũng nhàn nhạt, mỉm cười một cách thong dong.

"Khốn nạn, láo xược, thật to gan. Ai cho ngươi dũng khí để khiêu chiến ta?" Lăng Hư Độ thoạt nhìn có chút điên cuồng, hắn tựa hồ như thế nào đều không thể tưởng được Thư An Thạch thật sự sẽ khiêu chiến chính mình, hơn nữa còn tỏ ra bình tĩnh, bộ dáng chẳng hề có chút sợ hãi.

Chiến đấu như vậy, nói cho dễ nghe là luận bàn, kỳ thật mặc kệ thắng bại, đều sẽ bị người ở sau lưng chỉ trỏ. Thắng cũng chẳng vui gì, thất bại thì thanh danh mất sạch, đừng nói là tại Thần Tú Cung, chính là tại Đại Tần đế quốc chỉ sợ ngày sau cũng sẽ biến thành trò cười.

"A, Lăng trưởng lão lại không dám tiếp chiến? Hay là còn có ý gì khác?" Thư An Thạch khẽ nhướng mắt, cười cười.

Lăng Hư Độ khẽ giật mình, bùng nổ sự tức giận không kìm được: "Ta không dám? Chỉ là Kim Đan cảnh đỉnh phong mà cũng dám khiêu chiến Nguyên Anh cảnh tứ trọng như ta, ta cũng không biết ngươi có được dũng khí từ đâu. Bất quá, nếu như ngươi đã có dũng khí như vậy, vậy thì phải chấp nhận bất cứ hậu quả gì."

Trên mặt Thư An Thạch vẫn như trước không có bất kỳ biến hóa nào, thản nhiên nói: "Không biết Lăng trưởng lão nghĩ hậu quả phải như thế nào?"

Lông mày Lăng trưởng lão nhíu lại, giọng nói Thư An Thạch không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng chính bởi vì không có bất kỳ biến hóa nào mới khiến cho Lăng trưởng lão cảm thấy vô cùng châm biếm, giống như thời điểm Thư An Thạch đối mặt với hắn, thậm chí ngay cả một chút xíu khẩn trương đều không có.

"Giấy sinh tử, nếu như ngươi quả thật dám khiêu chiến như lời nói, chúng ta cùng ký tên vào giấy sinh tử, trên lôi đài không chết không thôi." Lăng Hư Độ tức giận quát.

"Không thể!"

Thanh âm của Lăng trưởng lão vừa mới dứt, lập tức nghe được bên kia truyền đến một tiếng hét to. Chỉ thấy từ bên trái, một người nữ tử ước chừng ba bốn mươi tuổi chậm rãi đi tới.

Diệp Vân nghe vậy ngoái nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử ước chừng ba bốn mươi tuổi dáng người thướt tha, toát ra một cỗ khí chất ưu nhã, chẳng qua là trên gương mặt đó lại đỏ ửng như đang bị bệnh, trên gương mặt bên trái có một vết sẹo dài ước chừng một tấc, có chút đáng sợ.

Cô gái này Diệp Vân cũng không nhận ra, bất quá nhìn thấy đám người Đinh Thiến đứng bên cạnh nàng thì chắc hẳn đây là Trưởng lão của Trấn Yêu phong.

"Sư tôn, người muốn làm gì?" Thanh âm của Đinh Thiến vang lên, tuy rằng cố gắng hạ thấp xuống nhưng vẫn truyền vào trong tai của nhiều người, giọng nói có chút vội vàng.

Cô gái này là sư tôn của Đinh Thiến, một trong những Trưởng lão của Trấn Yêu phong, Âm Mặc Liên.

Đám người Diệp Vân rất là hiếu kỳ, không biết Âm Mặc Liên ra ngoài làm gì. Theo lý thuyết Trấn Yêu phong cùng Tuyệt Tâm Phong trải qua nhiều năm cạnh tranh, mâu thuẫn đã lâu. Nếu như Lăng Hư Độ đem Thư An Thạch chém giết hoặc là đánh cho trọng thương, Trấn Yêu phong có lẽ ở ngoài rất là vui mừng.

Nàng kia đi ra ngoài là vì cái gì? Chẳng lẽ không có lòng tin đối với Lăng Hư Độ? Lăng Hư Độ cùng Trấn Yêu phong có quan hệ sao?

Âm Mặc Liên chậm rãi đi tới, ánh mắt đảo qua trên mặt Thư An Thạch, cuối cùng rơi vào trên người Lăng Hư Độ.

"Lão Lăng, hà tất so đo cùng một tên tiểu bối. Ta biết được ngươi vì ta mà ra mặt, nhưng mà hắn cũng không hề nói khiêu chiến với ta, cho dù cố tình cũng không hề nói ra, ngươi cần gì phải làm thế."

Lăng Hư Độ nhìn thấy Âm Mặc Liên đi ra, đột nhiên vẻ tức giận trên mặt tiêu tán không còn, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, sau nửa ngày không nói gì.

"Ân oán giữa Trấn Yêu phong cùng Tuyệt Tâm Phong, nói cho cùng cũng chỉ là ân oán trong nội bộ của tông môn mà thôi, cũng không đến mức không thể giải quyết. Dù cho ta và ngươi ngày đó có chút xung đột cùng Thiên Vận Tử, cũng đã là chuyện quá khứ, không cần tức giận." Âm Mặc Liên tiếp tục nói.

Ánh mắt Lăng Hư Độ nhìn về phía Âm Mặc Liên lại càng nhu hòa, sát ý trong mắt tựa hồ đã giảm đi một ít.

"Thư An Thạch chính là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Thần Tú Cung ta trong nghìn năm qua, cảnh giới sau này không thể hạn lượng, nếu như ngươi đả thương căn cơ của hắn, như vậy chính là tổn thất cực lớn cho Thần Tú Cung ta. Nếu như hắn đả thương ngươi, ta đây cũng không muốn." Giọng nói của Âm Mặc Liên nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Lăng Hư Độ cũng cực kỳ nhu hòa.

Lăng Hư Độ nhìn nàng, lông mày khẽ nhướng lên, đột nhiên tựa hồ bị kích thích gì đó, gầm lên mãnh liệt: "Không, tại sao hắn lại chỉ thẳng vào ta, ngươi cũng không muốn? Hắn có thể gây tổn thương cho ta? Ngày đó nếu không phải Thiên Vận Tử cản trở, tu vi của ta há có thể một mực dừng lại tại Nguyên Anh cảnh tứ trọng mà không cách nào tiến thêm? Ngày đó hắn khi dễ ta thì thôi, dù sao cũng là sự tình mấy chục năm trước, thế nhưng ngày hôm nay đệ tử của hắn còn muốn đến khi dễ, nếu ta lại cúi đầu xuống lần nữa, thì ta còn chỗ nào đặt chân Đại Tần đế quốc? Hôm nay ta cùng với Thư An Thạch, không chết không thôi."

Đôi mi thanh tú của Âm Mặc Liên hơi nhíu lại, vết sẹo trên gương mặt tựa hồ bỗng nhiên nhúc nhích, chậm rãi nói: "Chúng ta cùng Thiên Vận Tử tranh đấu với nhau đã mấy chục năm qua, cần gì phải ghi nhớ trong lòng? Nếu như không thể bỏ xuống, làm sao có thể xóa đi gút mắc trong lòng?"

Lăng Hư Độ căn bản nghe không vào, tức giận quát: "Cừu hận giữa ta cùng với Thiên Vận Tử không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, năm đó nếu không phải ngươi liều mạng không sợ chết, căn cơ của ta hoàn toàn bị hủy, làm sao có thể sống được đến hôm nay?"

Âm Mặc Liên than nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật năm đó Thiên Vận Tử sư huynh..."

"Im ngay!"

Lăng Hư Độ bỗng nhiên tức giận quát: "Đến hôm nay ngươi còn gọi hắn là sư huynh?"

Âm Mặc Liên khẽ giật mình, há to miệng, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.

Trong Thần Tú điện, hoàn toàn yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ai cũng không nghĩ ra Âm Mặc Liên cùng Lăng Hư Độ lại có thể nói ra những lời này, giữa hai người cùng Thiên Vận Tử thậm chí có ân oán như thế, quả thực ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Đám người Diệp Vân cùng Chư Cát Xung hai mặt nhìn nhau, ai có thể nghĩ đến một cuộc khiêu chiến lại có thể đưa tới sự tình bí ẩn như thế.

Trên đài cao, Thiên Vận Tử ngồi yên, Thần Tú Cung chủ cũng chẳng hề xúc động dù chỉ là một chút. Mấy người khác cũng là như thế, ngồi yên bất động, chẳng qua là lẳng lặng nhìn xem, tựa hồ bọn hắn đã sớm biết được sẽ có một màn như thế.

Sự tức giận trong lòng Lăng Hư Độ dường như hồng thủy đã tìm được lỗ hổng, điên cuồng tuôn ra, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử một cách hung dữ.

"Thiên Vận Tử, ngươi nói như thế nào?"

Thiên Vận Tử ngay cả thân thể cũng không hề di động, con mắt híp lại, thản nhiên nói: " Sự tình ngày xưa ta không muốn truy cứu, đúng hay sai là đều là chuyện đã qua. Hôm nay nếu như đệ tử ta khiêu chiến ngươi, hết thảy các ngươi thương lượng đi. Đánh nhau "chết bỏ" hay là điểm đến là dừng, không hề có quan hệ gì đến ta cả."

Lăng Hư Độ nhìn chằm chằm vào Thiên Vận Tử đầy hung hăng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn: "Đây chính là ngươi nói đó nha, hôm nay ta lập tức đem tên đệ tử ngươi yêu thích nhất đánh chết trên lôi đài, cũng coi như báo thù chuyện năm đó, ngày sau ân oán giữa ta và ngươi, xóa bỏ."

Thiên Vận Tử hạ tầm mắt xuống, nói: "Như thế rất tốt. Nếu như ngươi thua, ân oán giữa ta và ngươi cũng xóa bỏ. Tuy rằng ta cảm thấy giữa ta và ngươi cũng chẳng có ân oán gì."

Lăng Hư Độ thở sâu, sát ý trong mắt lập loè, ánh mắt rơi vào trên người Thư An Thạch.

"Thư An Thạch, hôm nay ngươi chết chắc rồi, muốn trách thì trách sư phụ của ngươi Thiên Vận Tử năm đó gieo xuống một cái nhân quả."

Thư An Thạch vẫn như trước không hề xúc động chút nào, thậm chí trên mặt còn mỉm cười, thản nhiên nói: "Lăng trưởng lão ngươi không cần khách khí, cũng không cần nương tay, giày dép còn có số thì chết sống cũng có số, ta và ngươi từ thời điểm bắt đầu tu luyện đã biết sẽ chết ở trong tay người khác, ai cũng muốn cùng thiên đạo đồng thọ, nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời."

Lăng Hư Độ ngửa đầu cười to, tiếng cười âm độc chói tai: "Như thế tốt lắm, đúng là hôm nay ta muốn chém giết tên đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Vận Tử, làm cho hắn nếm thử một trong ngàn vạn đau khổ mà ta phải chịu đựng ngày đó."

Nói xong, thanh âm hắn vừa dứt lập tức quay đầu nhìn về phía Thần Tú Cung chủ, thi lễ một cái: "Hôm nay Lăng Hư Độ ta muốn cùng Thư An Thạch quyết một trận sinh tử trên Phần Thần Đài, mong rằng Cung chủ cùng các vị Trưởng lão không nên nhúng tay."

Thần Tú Cung chủ mỉm cười, giơ lên tay, nói: " Đệ tử Thần Tú Cung ta không hề sợ tử vong, Phần Thần Đài chính là chuẩn bị cho các ngươi, chỉ có sống sót ở trong chém giết sinh tử, tự trải nghiệm qua cực hạn nguy hiểm như thế này mới có thể trở thành cường giả chân chính. Các ngươi thân thỉnh quyết chiến Phần Thần Đài, ta tất nhiên không có dị nghị, chắc hẳn các trưởng lão khác cùng Phong chủ cũng sẽ không có dị nghị, dù sao Tuyệt Tâm Phong chủ cũng đã đồng ý."

"Chúng ta đều không dị nghị." Trên đài cao, những cao tầng Thần Tú Cung khác cùng kêu lên trả lời.

"Như thế rất tốt, đa tạ chư vị." Trên mặt Lăng Hư Độ hiện lên một tia âm độc, mắt nhìn Thiên Vận Tử, lại phát hiện đối phương như trước tầm mắt buông xuống, không có bất kỳ biểu lộ nào.

Đám người Diệp Vân bên dưới đài ngược lại có chút lo lắng. Lăng Hư Độ thúc ép như thế, chắc chắn không phải không có thủ đoạn tuyệt sát. Nếu như không có Âm Mặc Liên đi ra đối thoại những điều kia cùng hắn, đám người Diệp Vân còn cảm thấy Lăng Hư Độ chẳng qua là xúc động, tự đại, cảm giác mình bị khiêu khích, muốn hung hăng giáo huấn Thư An Thạch một chút.

Nhưng mà, hiện tại xem ra thì lại hoàn toàn không phải như thế. Tuy rằng không biết năm đó giữa Thiên Vận Tử cùng Lăng Hư Độ có bao nhiêu ân oán, đến nỗi hắn ôm hận mấy chục năm, cũng đã ẩn tàng mấy chục năm. Hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội, nhưng bởi vì không phải là đối thủ của Thiên Vận Tử, nên muốn đem thù hận tính sổ trên người đệ tử của Thiên Vận Tử.

Đã dùng trăm phương ngàn kế, âm thầm ẩn nấp để thực hiện mưu đồ mấy chục năm, nói hắn tỏ ra xúc động chỉ vì một trận chiến phải dựa vào tu vi Nguyên Anh cảnh tứ trọng để chiến cùng Thư An Thạch mà nói, như vậy không khỏi quá coi thường hắn.

Thư An Thạch chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Thần Tú Cung nghìn năm qua, bất kể là thiên phú hay là tâm tính đều thật tốt, thành tựu ngày sau không thể đo lường, thậm chí trùng kích đến cảnh giới Thánh Nhân cũng có khả năng thật lớn. Lăng Hư Độ nếu như dám ra tay, như vậy tất nhiên đã có nắm chắc, bằng không thì sao lại có thể xúc động như thế?

"Đại sư huynh, ngươi cần phải cẩn thận." Trí tuệ của Khôn Hoa Tử cực cao, tất nhiên cũng có thể nhìn ra manh mối trong đó, nói nhỏ bên tai Thư An Thạch.

"Đúng vậy, khẳng định lão gia hỏa này có âm mưu, Đại sư huynh cẩn thận một chút." Chư Cát Xung gật đầu, trầm giọng hòa cùng.

Diệp Vân nhìn chung quanh, không nói gì, nhưng là bước tới sát bên cạnh Thư An Thạch.

Thư An Thạch vẫn như trước không hề có bất kỳ khẩn trương gì, khẽ mỉm cười nói: "Không sao, con đường tu luyện vốn là không ngừng bức bách tiềm lực bản thân, trùng kích cảnh giới cao hơn. Nếu như ta hôm nay có thể chiến thắng Nguyên Anh cảnh tứ trọng Lăng trưởng lão, như vậy lĩnh ngộ đối với thiên đạo sẽ có đề cao thật lớn, đối với việc ngưng tụ Nguyên Anh của ta sẽ có chỗ rất tốt, các ngươi không cần lo lắng cho ta."

Ba người nhìn nhau, gật đầu nhẹ.

Đặc biệt là Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung đối với Thư An Thạch vô cùng rõ ràng, nếu như Đại sư huynh đã nói như thế, như vậy tất nhiên cũng không phải không có nửa phần nắm chắc đã tùy tiện khiêu chiến, có lẽ còn giấu tuyệt chiêu để quyết định thắng bại.

Ánh mắt Thư An Thạch lạnh nhạt, nhìn về phía đài cao.

"Đệ tử Thư An Thạch, thỉnh cầu Cung chủ cùng các vị Trưởng lão mở ra Phần Thần Đài. Đệ tử cùng Lăng trưởng lão một trận chiến, chết sống có số, không để lại ân oán."

Lăng Hư Độ cũng giống như thế, tức giận quát: "Chết sống có số, không để lại ân oán!"

Thần Tú Cung chủ nhìn chung quanh, không nghe thanh âm phản đối, khẽ gật đầu: "Cho phép! Mở ra Phần Thần Đài."

Chỉ nhìn thấy tay phải Thần Tú Cung chủ khẽ run lên, lập tức kéo lê trăm ngàn đạo hư ảnh, mỗi một đạo hư ảnh đều ngưng tụ thành một quả Phù Lục, chỉ trong chớp mắt đã sắp xếp theo một trình tự xếp đặt nào đó không rõ lắm, ngay sau đó đùng thoáng một phát bạo tán ra.

Oanh!

Một đạo quang ảnh từ trên trời giáng xuống, một đạo quang ảnh từ trên mặt đất bắn ra, linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu khởi động, quang ảnh lập loè, bên trong cả tòa Thần Tú điện đều lập loè quang ảnh, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.

Lúc quang ảnh tản đi, một tòa lôi đài hơi hơi tản mát ra hào quang năm màu xuất hiện ở giữa tầm mắt mọi người.

Lôi đài không lớn, thoạt nhìn đường kính chỉ có hai trượng, phía trên có một màn hào quang bảo vệ hình nửa vòng tròn, tựa hồ là để ngăn cản lực lượng có thể tản ra trong thời điểm chiến đấu làm bị thương người bên ngoài.

Bất quá, ai cũng biết tòa lôi đài này nhìn như không lớn, nhưng mà trong đó tất nhiên có trận pháp không gian tồn tại, một khi tiến vào trong đó, ai cũng không biết không gian Phần Thần Đài lớn đến bao nhiêu.

"Hai vị, Phần Thần Đài đã mở ra, thời điểm tiến vào chính là thời khắc quyết chiến!"

Thanh âm của Thần Tú Cung chủ nhàn nhạt, dường như quyết chiến cũng không phải là Trưởng lão cùng đệ tử kiệt xuất nhất Thần Tú Cung trong nghìn năm qua, mà là hai người không quan trọng nào đó.

Lăng Hư Độ cùng Thư An Thạch giống nhau, thân hình phóng lên, tiến vào Phần Thần Đài.

Diệp Vân giương mắt nhìn lên, trong lòng tràn đầy chờ mong, hắn muốn nhìn xem thủ đoạn của Thư An Thạch, cũng phải nhìn xem cao thủ Nguyên Anh cảnh tứ trọng, sức chiến đấu đến cùng sẽ như thế nào!

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu.

"Phần Thần Đài? Không, sau lưng Phần Thần Đài này chính là cánh cửa không gian, bí mật nằm ở trong đó!"

Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ đột nhiên vang lên, tràn đầy hưng phấn cùng cuồng hỉ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi