THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Dịch giả: aluco

Đinh Thiến khẽ quát một tiếng, hoa đào đang bay múa đầy trời bỗng nhiên thay đổi tốc độ trở nên vô cùng nhanh chóng, từng vầng sáng hồng nhạt từ trên mặt cánh hoa phát ra, hội tụ thành đoàn trên không trung.

Trong khoảnh khắc, bên trên Phần Thần Đài dường như xuất hiện đám mây màu hồng nhạt, bay nhanh hội tụ đến bên cạnh Diệp Vân.

Đùng!

Một tiếng vang nhỏ, đám mây đang giăng đầy trời lập tức nứt vỡ, hóa thành những quang điểm giống như bụi rơi xuống, bao phủ Diệp Vân vào trong đó.

Diệp Vân chỉ cảm thấy một mùi thơm nhàn nhạt chui vào miệng mũi, có muốn phong bế cũng không kịp. Hắn chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, thân thể hơi khẽ chấn động, lại có dấu hiệu mất đi chút ít khí lực.

Mùi thơm trong bụi hoa đào này có chứa thành phần mê huyễn, sau khi hít vào sẽ có hiện tượng đầu óc bị choáng voáng, phải biết rằng linh hồn của Diệp Vân cực kỳ cường hãn, phóng nhãn Kim Đan cảnh chỉ sợ cũng không có được bao nhiêu người có thể đánh đồng cùng với hắn. Mùi thơm hoa đào này lại có thể ảnh hưởng đến hắn, thật là có chút làm người bất ngờ.

Đinh Thiến nhìn thấy, khóe miệng lộ ra nét vui vẻ, đây mới là thứ mà nàng dựa vào. Uy lực của Đào Hoa Toái Vân Thủ cũng không hề mạnh như vậy, thậm chí so với hoa đào kiếm pháp vừa rồi cũng chỉ là sàn sàn với nhau mà thôi. Nhưng mà bất thình lình hoa đào hóa thành bụi sau đó phiêu tán ra mùi thơm, lại có thể làm cho tu sĩ Nguyên Anh cảnh trở xuống lập tức mê đảo, mặc dù linh hồn cường đại, tinh thần ý chí cứng cỏi, cũng đều vì thứ này mà sinh ra cảm giác choáng váng.

Cao thủ tranh chấp, vốn chỉ trong một sát na. Nếu như một bên đột nhiên bị choáng váng, đó là điều cực kỳ chí mạng. Thử nghĩ thoáng một phát lúc thời điểm ngươi bỗng nhiên choáng váng, đối thủ đánh tới một kích tuyệt sát, làm sao có thể ngăn cản?

Đinh Thiến muốn chính là cái hiệu quả này, nàng xem ở trong mắt, thân hình chuyển động, càng phát ra phiêu dật.

Chỉ thấy một cái bàn tay trắng nõn vỗ ra nhè nhẹ, nhìn qua như chậm nhưng thực ra rất nhanh, chụp về phía đỉnh đầu Diệp Vân.

Sát tâm của Đinh Thiến đã nổi lên, một chưởng này không có chút nào giữ lại, tất cả chân khí đều ngưng tụ trong đó, thề phải dùng một chưởng này đánh chết Diệp Vân.

Dưới đài một mảnh kinh hô, nhưng sau đó gần như tất cả đều nín thở. Đệ tử Trấn Yêu phong nhìn thấy Diệp Vân có chút thất thần, mà một chưởng của Đinh Thiến sẽ rơi xuống đỉnh đầu của hắn rất nhanh, không khỏi trong mắt hiện lên hưng phấn cùng sắc mặt vui mừng.

Trên đài cao cũng là như thế, vài tên Thần Tú Cung cao tầng trong lòng cũng đầy kinh ngạc, Diệp Vân lên giọng khiêu chiến, chẳng lẽ như vậy mà chết hay sao?

Khôn Hoa Tử cùng Chư Cát Xung cũng chấn động, trên mặt tràn đầy kinh hãi, hiển nhiên thật không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Chỉ có Thư An Thạch vẫn đứng chắp tay như trước, nhìn Diệp Vân thân ở tuyệt cảnh, trên mặt không hề lo lắng chút nào.

Chính xác mà nói thì Diệp Vân có thất thần trong chớp mắt, nhưng mà linh hồn của hắn cường đại cỡ nào, tỉnh táo trở lại nhanh hơn so với dự tính của Đinh Thiến, vừa kịp lúc nhìn thấy một chưởng của Đinh Thiến đánh ra, một chưởng nhìn qua thì thấy rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn không chút nào gắng sức, nhưng trong đó lại ẩn chứa tuyệt sát.

Trong mắt Diệp Vân đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, từng lỗ chân lông trong toàn thân nổi lên sương mù, thoáng qua đã hội tụ trước ngực, hóa thành một cục băng tinh tản mát ra màu lam.

Băng Linh Chướng!

Diệp Vân tu thành Băng Linh giả đan, băng linh khí tùy tâm mà phát căn bản không cần thúc giục, trong nháy mắt lập tức hóa thành Băng Linh Chướng vắt ngang trước người.

Đùng!

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ tới, sau đó trùng trùng điệp điệp rơi xuống, hung hăng vỗ vào bên trên Băng Linh Chướng. Chỉ trong thời gian nửa hơi thở, một chưởng này sẽ chạm đến lồng ngực Diệp Vân, mặc dù thân thể của hắn cường đại, cũng không chịu đựng được một chưởng này của Đinh Thiến.

Đúng lúc!

Băng Linh Chướng đã chặn công kích của Đào Hoa Toái Vân Thủ.

Phanh!

Băng tinh bạo liệt, hóa thành vô số mũi nhọn ánh sáng thật nhỏ bắn về khắp bốn phía, đánh vào trên vòng bảo hộ trong suốt nhìn không thấy của Phần Thần Đài, rung động phát ra tiếng leng keng.

Chỉ một đạo Băng Linh Chướng này căn bản ngăn cản không nổi sự tấn công của Đào Hoa Toái Vân Thủ, băng tinh nứt vỡ, bàn tay trắng nõn vẫn chụp về phía lồng ngực Diệp Vân như trước.

Nhưng mà, trước khác nay khác, Diệp Vân đã phục hồi tinh thần lại, Băng Linh Chướng tuy rằng nứt vỡ, nhưng vẫn tranh thủ cho Diệp Vân một chút thời gian.

Chỉ cần một chút thời gian này, đối với Diệp Vân mà nói đã quá đầy đủ. Băng Linh Chướng lập tức bắn ra, che ở trước người, đợi đến thời điểm nứt vỡ, đã nhìn thấy một đạo băng quang từ trong lòng bàn tay Diệp Vân bắn ra.

"Băng Phong Thiên Lý!"

Diệp Vân khẽ quát một tiếng, băng linh khí tại bàn tay ngưng tụ thành lợi kiếm, nhẹ nhàng vẽ một cái, một cỗ gợn sóng màu lam nhạt lấy hắn làm trung tâm hướng về bốn phương tám hướng điên cuồng khuếch tán ra, đóng băng hết thảy những nơi nó đi qua.

Phấn hoa đầy trời lập tức bị đóng băng, đóng băng ở bên trong băng tinh màu lam, lộ ra từng điểm hồng nhạt, trông rất đẹp mắt.

Đinh Thiến chỉ cảm thấy một chưởng này bỗng nhiên trì trệ, một cỗ lực lượng khó có thể kháng cự ngăn cản chưởng ảnh nàng đánh ra, sau đó đã đóng băng tất cả không khí lại.

"Tại sao lại như thế?" Đinh Thiến quá sợ hãi, chân khí trong cơ thể trào lên, rót vào trong Đào Hoa Toái Vân Thủ.

Đùng!

Băng Phong Thiên Lý là một chiêu thần thông dùng để công kích đám đông, cũng không thể đủ để phong ấn hoàn toàn Đào Hoa Toái Vân Thủ, nhưng lại mang đến một chút thời gian. Đến thời điểm lúc Đinh Thiến một lần nữa rót chân khí vào để đánh tan băng phong, nàng nhìn thấy chính là một thanh trường kiếm.

Một thanh trường kiếm màu tím!

Trường kiếm màu tím không có bất kỳ quang ảnh, cũng không giống như lúc trước khi chém ra Lôi Thần Chi Kiếm có gợn sóng chảy xuôi, quang ảnh lập loè như vậy. Cũng không có điện mang lóng lánh, tiếng sấm ù ù.

Chỉ có một thanh trường kiếm, một thanh trường kiếm màu tím!

Nhưng mà, Đinh Thiến lại cảm nhận được sức mạnh trong một kiếm này, giống như huy hoàng Thiên uy, hạo nhiên chính khí cuồn cuộn, mang theo một tia uy hiếp bốn phương, có khí thế càn quét gian tà, quét ngang tất cả.

Kiếm đạo, đây là ý nghĩa sâu xa của kiếm!

Đinh Thiến không thể nào nghĩ tới, sau khi Diệp Vân thi triển qua Lôi Thần Chi Kiếm, đối mặt Đào Hoa Toái Vân Thủ là sự xuất hiện của một đạo Băng Phong Thiên Lý, mà sau khi tảng băng bị nghiền nát thì chờ đợi nàng lại là một đạo Kiếm Ý.

Kiếm chính là bách binh chi tổ, thời điểm thiên địa sơ khai đã xuất hiện, chính là tiên thiên pháp tắc, một trong những pháp tắc cường đại nhất trong thiên địa.

Một kiếm này không có chút nào là màu mè, cũng không cảm giác được nửa điểm sắc bén, nhưng bên trong đã có thần uy trời giáng, một sự huy hoàng không thể trái nghịch.

Thiên Sinh Nhất Kiếm!

Trong đầu Đinh Thiến bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm như vậy, một kiếm này phảng phất từ thiên địa mà sinh ra, tự nhiên xuất hiện, không hề có chiêu pháp, cũng không cần bất cứ chiêu thức gì.

Chính là một kiếm!

Oanh!

Kiếm dài màu tím đánh trúng bàn tay trắng nõn ngưng tụ thành chưởng ảnh, chẳng qua là hơi có chút dừng lại, nhưng sau đó lập tức đánh tan chưởng ảnh càn quét không còn, Kiếm Ý như nước thủy triều, uy thế như sóng to, hướng về phía Đinh Thiến đâm thẳng đến.

Đinh Thiến hoảng sợ phát hiện, mặc kệ nàng tránh né như thế nào đều không thể né tránh được một kiếm này. Một kiếm này bao trùm cả tòa Phần Thần Đài, không có bất kỳ góc chết.

"Không có khả năng, ngươi làm sao có thể có thần thông như thế."

Mái tóc trên đầu Đinh Thiến bay tán loạn, tức giận quát to, hai tay trước người không ngừng vũ động, từng kiện từng kiện Pháp bảo lăng không hiện ra, quang ảnh lóng lánh bảo vệ nàng ở trong đó.

"Tiểu Kiền Khôn Kính, Phi Hoa Thuẫn, Nghê Hồng Pháp Y!"

Đinh Thiến không ngừng xuất ra các loại bảo vật, trên người lại mặc lên một chiếc áo cà sa lóe ra màu hồng ráng chiều, nếu như không cách nào tránh né, vậy thì ngạnh kháng một kiếm này là được.

Diệp Vân cũng không có nửa điểm động dung, tất cả tinh thần cùng chân khí của hắn đều hội tụ trong một kiếm này, phản ứng với bên ngoài đã sớm ngăn cách, mắt điếc tai ngơ. Sáu giác quan tại thời khắc này đã tiêu tán, hoàn toàn không biết.

Hắn ở giữa thiên địa, chỉ còn lại có một kiếm này.

Một kiếm vốn có, Thiên Sinh Nhất Kiếm!

Thần kiếm chậm rãi chém xuống, rơi vào phía trên Pháp bảo do Đinh Thiến tế ra.

Chỉ nghe được vài tiếng "đùng, đùng" vang lên nhè nhẹ, vài món bảo vật kia rõ ràng cứ như vậy mà nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ rơi đầy đất.

Uy lực còn lại của thần kiếm không giảm, chém về phía đỉnh đầu Đinh Thiến.

Trên mặt Đinh Thiến lộ rõ vẻ đầy tuyệt vọng, đối mặt với thần kiếm trước mắt, lúc này nàng mới cảm nhận được trong đó ẩn chứa uy lực mạnh như thế nào, căn bản không phải nàng có thể ngăn cản.

"Vì sao? Tại sao lại mạnh đến như thế? Chẳng lẽ ta phải chết ở chỗ này?"

Thần kiếm trong mắt Đinh Thiến không ngừng phóng đại, ngay lập tức đã thấy sẽ chém thẳng vào đỉnh đầu.

Tuyệt tử chi cảnh!

Bỗng nhiên, ngay tại khoảnh khắc thần kiếm chém xuống, khoảng cách Đinh Thiến cùng thần kiếm đột nhiên kéo dài ra gấp đôi, sau đó gấp ba.

Oanh!

Một kiếm chém xuống, hung hăng chém vào bên trên Phần Thần Đài, kiếm quang mãnh liệt bắn ra!

Phần Thần Đài trong nháy mắt này, rõ ràng biến lớn thành gấp ba có thừa.

Đinh Thiến, tìm được đường sống trong chỗ chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi