Diệp Vân và Tô Linh không thể nào nghĩ đến La Văn Thành lại có suy nghĩ như vậy. Phải biết rằng thời điểm tiến vào Đại Mộ, Diệp Vân đã nghe rõ lời của trưởng lão Dương Thanh Phong nói. Đệ tử ngoại môn có thể sống sót tiến vào Đại Mộ, bảo vật lấy được không cần nộp lên tông môn. Hơn nữa, sau khi trở về họ sẽ là trọng tâm được bồi dưỡng.
Thế nhưng không ngờ La Văn Thành lại nổi lên sát tâm, muốn giết người đoạt bảo. Rốt cuộc đây là ý của hắn, hay là ý của Âu Dương Vần Thiên.
Diệp Vân hướng mắt về Tô Linh, trong mắt đầy phẫn nộ và nghi hoặc.
Tô Linh dường như hiểu được trong lòng của Diệp Vân đang chứa đầy phẫn nộ cùng nghi hoặc. Khuôn mặt tràn đầy vể hoảng sợ, lắc đầu.
"Cái này chắc không phải ý của Âu Dương thúc thúc. Nhất định là về sau La Văn Thành tổn thất Ngọc Thanh thần phù nên mới quyết định làm vậy".
"Thanh Ngọc thần phù? Ngươi nói cái ánh sáng màu xanh lúc nãy?" Diệp Vân đè thấp âm thanh, hỏi nhỏ bên tai Tô Linh.
Tô Linh gật đầu nói:" Âu Dương thúc thúc cho mỗi đệ tử mỗi người một đạo Thanh Ngọc thần phù. Thần Phù này là do tự tay Âu Dương thúc thúc luyện chế. Ẩn chứa cảnh giới Trúc Cơ thiên nhân chi lực, uy lực cực lớn. Một lần ra tay tương đương với lực lượng của cảnh giới Trúc Cơ tam trọng. Đối với La Văn Thành bọn hắn mà nói, chính là thêm một cái mạng. Không ngờ lại lãng phí cái này trên người HS cự nhân".
"Cho nên hắn liền giận chó đánh mèo đối với đệ tử ngoại môn chúng ta, đều muốn giết người đoạt bảo?" Diệp Vân giận dữ, gượng cười đứng lên.
Tô Linh không biết trả lời như thế nào, sau một lát do dự nói ra:
"Cái này... Ta tuyệt đối sẽ không để hắn làm như vậy".
Diệp Vân hít thở thật sâu. Hắn biết rằng dù có thế nào cũng không thể giận chó đánh mèo với Tô Linh.
"Chúng ta đi!" Nhìn thấy ba người La Văn Thành từ từ tiến lên, thỉnh thoảng nhìn về bốn phía. Diệp Vân kéo tay Tô Linh từ từ lui về sau.
"Ta cùng La sư huynh cũng gặp vài lần, chắc cũng không làm gì chúng ta đâu". Tô Linh có chút do dự nói.
Diệp Vân lắc đầu, thanh âm lạnh lùng:" Ta không nghĩ hắn là người nói chuyện đạo lý, tình cảm. Huống chi hiện tại trên người chúng ta có không ít đồ tốt".
Tô Linh có chút ngây ngốc, không hiểu khẽ nói:" Thế nhưng vừa rồi ta cảm thấy HS cự nhân cũng không đưa bọn họ vào tuyệt lộ, không thể cứu vãn. Vì cái gì La sư huynh lại tế ra Thanh Ngọc thần phù".
Diệp Vân trầm ngâm một chút rồi nói:" Chúng ta không ở trong phạm vi HS cự nhân công kích. Không thể cảm nhận được uy áp không thể chống lại mà nó gây ra. La Văn Thành thân ở trung tâm, có lẽ thật sự không còn cách nào tránh được công kích của cự nhân. Bất đắc dĩ, hắn phải tế ra Thanh Ngọc thần phù".
Tuy kiến thức của Diệp Vân hạn hẹp không bằng Tô Linh. Nhưng nói về kinh nghiệm thực tiễn trong chiến đấu thì hơn xa Tô Linh. Chỉ một thoáng suy nghĩ liền tìm ra mấu chốt của vấn đề.
Sự thật đúng là như thế, La Văn Thành không thể nào tránh né được công kích của cự nhân. Hắn cũng không có nửa phần nắm chắc đỡ được công kích này. Nếu như không tế ra Thanh Ngọc thần phù, khi một một chưởng kia ập tới không chết cũng trọng thương, hơn nữa còn ảnh hưởng tới thiên phú tu luyện. Ngày sau khả năng tu luyện bị dừng lại cảnh giới này, không thể tiến thêm bước nữa.
"Mảnh không gian này sắp sụp đổ rồi, không gian pháp tắc không ổn định, hai người các ngươi chú ý tìm kỹ xem có thiên tàn địa bảo gì không. Nhớ kỹ, nếu như phát hiện có người bên ngoài vào nhất định phải thông báo. Có thể tiến vào tầng hai Đại Mộ này, đều là người có đại vận khí trên người chắc chắn có không ít bảo vật. Nhất định không thể lưu lại". La Văn Thành xem xét bốn phía, ánh mắt sáng ngời như muốn nhìn thấu tất cả.
Hắn cũng không che giấu, giọng nói vang ra xa sa mạc rơi vào tai hai người Diệp Vân.
Tô Linh đang đi phía trước bỗng nhiên bị Diệp Vân giữ chặt, sau đó nằm rạp xuống.
Diệp Vân đưa tay lên môi , ý bảo Tô Linh im lặng, không được lên tiếng.
Quá nhiên, ngay khi hai người nằm rạp xuống đất, ánh mắt La Văn Thành như điên, nhìn quanh bốn phía. Ngay sau đó một quả Dạ Minh Chấu xuất hiện ở lòng bàn tay, tản mát ra ánh sáng trắng nhu hòa. Đem phạm vi trăm trượng chiếu sáng, rõ ràng rành mạch.
La Văn Thành cố ý nói chuyện lớn tiếng chính là muốn cho những người bên trong Đại Mộ này chú ý. Nếu như bên cạnh có người nghe thấy sẽ có hai loại phản ứng. Một chính là chạy trốn, những cấm chế ở tầng thứ nhất bị phá vỡ sẽ có những đệ tử ngoại môn ít hiểu biết tiến vào. Còn không chính là những cao thủ tông môn khác không thèm quan tâm nguy hiểm tiến vào đây.
Bất quá ánh mắt hắn đảo qua bốn phía , thần thức chậm rãi tản ra phạm vi mười trượng kiểm tra mấy lần. Sau đó sắc mặt hắn âm trầm.
"Không thể tưởng tượng được lại không có ai. Nếu như không thể tìm được bảo vật tại mảnh HS Đại Mạc này sao có thể đền bù tổn thất do sử dụng Thanh Ngọc thần phù được?"
"La sư huynh, cái mảnh Đại Mạc này cái gì cũng không có, chỉ toàn cát và cát."
"Đúng thật, cái mảnh HS Đại Mạc này có đúng là tầng thứ hay không vậy? Lẽ nào không phải"
La Văn Thành nhìn thoáng qua hai người, sau đó ánh mắt đảo bốn phía. Ngoại trừ cát vàng cuồn cuộn bên ngoài, không có vật gì khiến hắn chú ý.
"Không có khả năng, đây tuyệt đối là tầng thứ hai. Các ngươi hãy cảm ứng linh khí trong này, nếu tầng thứ nhất rất khó luyện hóa, thậm chí là không thể luyện hóa. Nếu cưỡng chế luyện hóa có thể bị bạo thể. Còn tầng thứ hai này linh khí dồi dào hơn nhiều, chúng ta có thể thoải mái hấp thu luyện hóa. So với Tuyệt Kiếm phong có Tam Tinh Tụ Khí trận cũng không kém hơn bao nhiêu. Vì vậy có thể chắc chắn đây là tầng thứ hai". La Văn Thành lắc đầu, ánh mắt kiên định nói.
Hai gã đệ tử nội môn nhìn nhau. Bọn hắn vừa rồi bị HS cự nhân dọa cho sợ quá rồi. Nếu như tầng hai khắp nơi đều nguy hiểm như vậy thì đừng nói là bọn họ. Ngay chính La sư huynh cũng phải dùng Thanh Ngọc thần phù để giữ mạng. Bởi vậy bọn họ muốn âm thầm tác động đến La Văn Thành, để có thể ly khai chỗ này, ra ngoài phục mệnh.
Nhưng La Văn Thành vừa mới bị tổn thất Thanh Ngọc thần phù, dù thế nào cũng không chịu ly khai. Đầu tiên hắn đi về phía trước, trường kiếm trong tay nắm chặt, cẩn thận từng chút một. Hai gã đệ tử nội môn chỉ có thể nhìn nhau rồi yên lặng đuổi theo. Nhưng La Văn Thành vừa mới bị tổn thất Thanh Ngọc thần phù, dù thế nào cũng không chịu ly khai. Đầu tiên hắn đi về phía trước, trường kiếm trong tay nắm chặt, cẩn thận từng chút một. Hai gã đệ tử nội môn chỉ có thể nhìn nhau rồi yên lặng đuổi theo.
Diệp Vân cùng Tô Linh nằm trên bãi cát, không quản bão cát thổi qua, lâu dài che giấu hai người dưới lớp cát. Hai người không dám cử động, chỉ sợ bất cẩn phát ra tiếng động sẽ bị La Văn Thành phát hiện.
Rốt cuộc, khi thấy bóng lưng La Văn Thành ngoài ngàn trượng. Cát vàng bay trong gió, không thể nhìn rõ bóng dáng đối phương Diệp Vân mới kéo Tô Linh đứng dậy.
"Chúng ta đi, bây giờ là thời cơ tốt nhất". Tô Linh thấy biến hóa của không gian. Sau đó kéo Diệp Vân hướng về phía có quan ảnh tiến lên.
Đối với lý giải không gian trận pháp. Diệp Vân không phải là đối thủ của Tô Linh. Nếu như nàng đã nói vậy, thì cứ nhanh chóng đi theo là được.
Với tu vi của hai người, chỉ một chút cong phu là xuyên qua mười mấy dặm đã sắp đến chỗ mảnh vỡ không gian.
Nhưng mà ngay tại lúc này, theo lý mà nói thân ảnh này không thể xuất hiện trước mắt hai người được.
La Văn Thành cùng hai gã đồng môn bên cạnh xuất hiện, cản đường hai người.
Diệp Vân cùng Tô Linh đều kinh hãi. Lập tức dừng lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.
"Ta đã nói, trong mảnh không gian này làm sao không có người được chứ. Nếu như không có ai, làm sao mắt trận bị phá, khiến không gian không ổn định. Cuối cùng chúng ta mới mở ra được" La Văn Thành nhìn hai người, khẽ cười nói.
"La sư huynh thật tài giỏi, bày mưu nghĩ kế, tính toán sâu xa".
"Đúng vậy a, ta trước vẫn không rõ tại sao phải bay vòng vòng về lại đây canh chừng. La sư huynh thật là thần cơ diệu toán, hết thẩy đều khống chế trong lòng bàn tay".
Hai gã đệ tử nội môn đắc ý cười, đều lấy lòng La sư huynh.
Diệp Vân sắc mặt âm trầm. So về tâm kế, La Văn Thành đã có hai mươi năm lăn lộn tại Kiếm tông thì hắn có chút không bằng.
"La sư huynh, ta là Tô Linh, ngươi thả chúng ta ra ngoài đi". Tô Linh từ sau lưng Diệp Vân đi ra, nhìn La Văn Thành chậm rãi nói.
La Văn Thành sững sờ, ánh mắt quét tới, nhíu mày nói:" Tô Linh? Tại sao lại là ngươi, ngươi vì cái gì tiến vào bên trong Đại Mộ? Lần này đệ tử tiến vào bên trong Đại Mộ đều đến từ Thiên Chúc Phong, nơi đó cùng ngươi có quan hệ gì?"
Tô Linh thấp giọng nói:" Ta chẳng qua là hiếu kỳ, tiến đến xem một chút".
La Văn Thành trong lúc nhất thời do dự, hắn cau mày nhìn Tô Linh hỏi:" Tô Linh, vậy ngươi trong Đại Mộ này có kiếm được bảo vật gì không?"
Hắn cứ vậy mà hỏi thẳng, không thèm quan tâm tới cảm thụ của người khác.
Tô Linh sững sờ một chút rồi nói:" Cái này cùng La sư huynh có quan hệ gì?"
La Văn Thành hừ một tiếng, không để ý đến nàng, quay đầu nhìn Diệp Vân:" Ngươi thì sao? Để mấy thứ đó lưu lại, ta có thể cân nhắc cho các ngươi rời khỏi".
Lông mày Diệp Vân lập tức cau lại, Tô Linh trả lời như chẳng khác nào nói cho đối phương biết trong người bọn họ có bảo vật.
Lòng thầm nghĩ không thể may mắn trốn thoát. Mắt Diệp Vân nheo lại, chuẩn bị ra tay.
"La Văn Thành, chẳng lẽ các người muốn tàn sát đồng môn?" Nhưng ngay vào lúc khẩn trương, Tô Linh đứng ra, ngăn trước người của Diệp Vân.
La Văn Thành cười nói:" Bên trong rộng lớn, nhiều nơi như vầy, chết trong này ai mà biết được".
"Ngươi dám!"
Tô Linh cũng cười lạnh rồi trầm giọng nói:" Ta là con gái của Vô Ảnh phong Tô Hạo, ngươi dám giết ta sao?"
"Cái gì!"
Một gã đệ tử sau lưng La Văn Thành tên là Ân Thiên kinh hô lên:" Vô Ảnh phong chủ?"