THẾ GIỚI TRONG MẮT EM


Sau khi xem xong chương trình, ba Đồng lái xe đưa cô về lại phòng thuê. Ở trên xe, Đồng Đồng nhớ tới chút chuyện, nói: “Ba, cuối tuần cho con mượn xe dùng một chút nha?”
 
Ba Đồng từ kính chiếu hậu liếc cô một cái, “Dùng làm gì?”
 
“Trong tiết mục hôm nay có một người phụ nữ chém chết chồng, bị giam ở nhà giam Long Tuyền, con gái cô ấy ở Đại Xuyên, con định đưa cô bé đến nhà giam thăm cô ấy, bởi vì nhà bọn họ thực sự quá nghèo, trong nhà chỉ có một bà lão không tiện đi đứng, không có tiền cũng không có ai đưa người thân đi thăm cô ấy.”
 
Ba Đồng yên lặng một lúc lâu, “Con nói muốn làm phóng viên, muốn giúp đỡ kẻ yếu, ba hỏi con, bọn con phỏng vấn người ta xong, có cải thiện được tình huống không? Chỉ bằng một mình con, có thể giúp được người ta sao? Ngay cả chiếc xe cũng không có, cuối cùng còn phải mượn của ba.”
 
“...” Đồng Đồng không nghĩ tới phản ứng của ba cô sẽ thế này, nhất thời không biết nói gì. Trước kia mượn xe, chỉ cần nói lý do, ba đều sảng khoái đồng ý, sao hôm nay lại như vậy? Nếu sớm biết thì lúc trước ba cô nói mua xe cho cô, cô nên đồng ý luôn.
 
Ba Đồng tiếp tục nói, “Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, những thứ mà ông nội dạy cho con hoàn toàn là luận điệu vớ vẩn, từ đầu chí cuối đều là vớ vẩn! Muốn giúp người khác, đầu tiên bản thân mình phải tốt đã, nếu mình không tốt, thì lấy cái gì đi giúp người ta? Tiền lương của con, trừ đi khoản thuê nhà và phí sinh hoạt, còn dư lại được bao nhiêu? Ba chính là muốn nói, xã hội bây giờ, có tiền thì đạo lý mới mạnh. Con có tiền, căn bản không phải tự mình đi giúp cô bé đó, thuê người đi không phải được rồi sao?”
 
Mẹ Đồng Đồng ở bên cạnh thêm vào, “Đúng vậy Đồng Đồng, ba con nói rất có đạo lý, con nghĩ kỹ xem, ba con làm công ty, giúp đỡ được bao nhiêu sinh viên nghèo khó, đây đều là trợ giúp thật sự. Ông nội con cả đời đọc sách, bản thân cũng nghèo, cũng không thể giúp được ai. Còn không bằng con đến chỗ ba con làm, kiếm nhiều tiền mới là đúng đắn.”
 
“...” Đồng Đồng bị ba mẹ tấn công hai mặt, nhất thời không nói nổi lời nào. Bọn họ nói không phải là hoàn toàn vô lý. Chuyện tự mình làm không có ý nghĩa gì sao? Chỉ khi mình có tiền mới giúp đỡ được người khác sao? Cô có chút bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Trên trời trăng sao lưa thưa, giống như ngày đó. Cô nhớ tới buổi tối gió nhẹ, Cố Hoài ở bãi đỗ xe từng nói: Nếu có thể thúc đẩy cải thiện chính sách xã hội, thúc đẩy giải quyết vấn đề xã hội, là có thể giúp được càng nhiều người. Việc này so với đơn thuần giúp đỡ bằng tiền có ý nghĩa hơn nhiều.
 
Đồng Đồng đang hỗn loạn trong lòng dần dần tìm được đáp án. Lần đầu tiên cô cảm nhận được bản thân mình có thêm một thứ gọi là niềm tin, giống như dưới chân giẫm lên đất cứng, mạnh mẽ nói, “Ba, chẳng lẽ xã hội của chúng ta chỉ dựa vào những người có tiền muốn giúp người làm niềm vui chống đỡ hay sao?”
 
“...” Đến lượt ba Đồng nghẹn lời. Ông nhìn con gái mình từ kính chiếu hậu, cảm thấy cô có chút thay đổi.
 
Đồng Đồng tiếp tục nói, “Ba quyên góp tiền làm từ thiện đối với xã hội là một loại trợ giúp, con làm phóng viên, lên tiếng thay những người yếu thế đối với xã hội cũng là một cách trợ giúp. Quyên tiền quả thực có hiệu quả trực tiếp trong thời gian ngắn, nhưng lâu dài thì sao? Cũng không giải quyết được tận gốc vấn đề. Làm phóng viên có thể không hiệu quả tức thì, nhưng chỉ có thúc đẩy chính sách xã hội tiến bộ, mới có thể giúp được càng nhiều người.”

 
Trong xe nhất thời yên tĩnh. Ba Đồng nhìn thoáng qua mẹ Đồng, không biết nên nói gì. Ông cảm thấy chỉ một thời gian ngắn không gặp, con gái dường như trưởng thành sau một đêm, nhưng ông cũng không xác định đây có phải là chuyện tốt hay không, làm một phóng viên đi theo lý tưởng, con đường này cũng không dễ dàng.
 
“Ba suy nghĩ đi, nếu không cho con mượn xe, con sẽ tìm Nhị Hắc cùng đi.” Trong lòng Đồng Đồng có chút giận dỗi, cũng không phải không có ông thì không được.
 
Ba Đồng yên lặng một lát, “Chiếc kia của Kiều Huỳnh là xe bọ rùa*, sàn thấp như vậy, con không biết xấu hổ mà đi đường núi sao? Lỡ như cạ gầm thì phải làm sao? Còn nữa, bọn con chỉ là hai cô gái, kỹ thuật lái xe có thể khiến người lớn yên tâm sao?”
 
[*xe bọ rùa: kiểu xe Beetle Dune, mui xe giống con bọ rùa]
 
“Con đi chậm một chút là được, có vấn đề gì đâu.”
 
“Không được, an toàn là quan trọng nhất.” Ba Đồng kiên quyết bác bỏ ý kiến của cô, “Cuối tuần ba để Tiểu Đỗ đưa con đi.”
 

 
Về đến nhà, Đồng Đồng nằm trên giường lướt weibo. Trên trang chính thức của “Nơi đây", các fan vẫn còn thảo luận sôi nổi tiết mục hôm nay. Có em gái nói, điểm mấu chốt của cô ấy là động thủ, nếu ngày nào đó bạn trai dám động thủ đánh cô, lập tức chia tay; có người khác nói, nếu bạn thân của họ gặp phải tên đàn ông bạo lực, nếu cô ấy không phản kháng, họ cũng sẽ thay cô ấy báo cảnh sát bắt hắn ta lại; còn có đề tài thảo luận, làm thế nào nhìn ra một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực hay không vào lúc mới gặp; ngoài ra còn có một số cá nhân không có não muốn tạo điểm nóng nêu ra quan điểm ngu ngốc, nói cái gì mà phụ nữ không nghe lời cần phải được dạy dỗ, giống như mấy chú hề nhảy nhót, bị cả một đại gia đình đoàn kết nhất trí bắn thành cái sàng.
 
Không bao lâu sau, lượt bình luận ở “Nơi đây" nhẹ nhàng vượt qua con số hàng vạn. Nhìn thấy chính mình tham dự vào tiết mục này, lại có nhiều thảo luận như vậy, Đồng Đồng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, quả nhiên những bài phỏng vấn nhỏ trong trường học hoàn toàn không thể so với chiến đấu thực tế như thế này. Và cô cũng cảm thấy hãnh diện, trong lòng sinh ra một loại cảm giác mang trên mình sứ mệnh, tiết mục “Nơi đây” nhận được nhiều sự chú ý như vậy, cô càng muốn quý trọng công việc này, nỗ lực vì kẻ yếu nói lên tiếng lòng.”
 
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tiểu Đỗ đã tới đón cô. Đồng Đồng xách theo đồ cô mua cho Miêu Miêu và bác Điền, vội vàng lên xe. Cô gọi điện cho Miêu Miêu trước, nói hôm nay sẽ dẫn cô bé đi thăm mẹ, Miêu Miêu ở đầu dây bên kia vui sướng thét chói tai, Đồng Đồng có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô bé nhảy nhót hoan hô ánh mắt phát sáng.
 
Lúc đến trấn Đại Xuyên đã là giữa trưa, mặt trời chói chang trên cao. Tiểu Đỗ ngừng xe ở cửa thôn, từ cốp xe xách ra mấy cái túi giấy. Đồng Đồng cẩn thận nhìn xem, nào là nhân sâm, sữa, canxi, một đống thực phẩm chức năng linh tinh, còn có một số quyển sách. Cô khó hiểu nhìn Tiểu Đỗ, Tiểu Đỗ vội vàng giải thích: “Là Đồng tổng mua, bảo tôi mang theo, nói là gửi cho cô bé trong kia.” Nói xong còn vỗ vỗ túi áo mình, “Đồng tổng còn bảo tôi mang theo hai vạn đưa cho họ.”

 
Đồng đồng nghe xong trong lòng ấm áp, quả nhiên là tác phong của ba cô, ngoài miệng nói không để bụng, hành động lại rất thành thật.
 
Tiểu Đỗ tiện tay xách đồ thay cho Đồng Đồng, hai người dọc theo con đường nhỏ trong thôn đi về hướng nhà Dương Khí. Hai bên đường, ruộng lớn ruộng nhỏ, cây cối xanh tươi um tùm, sinh trưởng khoẻ mạnh. Lúc tới đây lần đầu tiên, Đồng Đồng không có tâm tình mà quan sát, lần này vừa đi vừa ngắm nghía, bước chân nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều.
Miêu Miêu đã đứng ở của chờ Đồng Đồng từ sớm, từ xa xa nhìn thấy cô đã chạy như bay tới nhào vào lòng cô, “Chị Đồng Đồng!” Sau đó ôm cô chặt muốn chết, giống như sợ nếu buông ra cô sẽ biến mất vậy.
 
Đồng Đồng nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu mềm mại của cô bé, “Chờ lâu lắm rồi hả?”
 
Miêu miêu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, “Dạ không, chỉ mới một lúc thôi.”
 
Đồng Đồng cười, quẹt vào cái mũi của cô bé.
 
Miêu Miêu lúc này mới chú ý tới phía sau Đồng Đồng còn có một người, trợ thủ đắc lực tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, cô bé khó hiểu nhìn Đồng Đồng: “Anh trai không tới ạ?”
Đồng đồng nhất thời không kịp phản ứng, “Anh trai nào?”
 
Miêu Miêu cố gắng giải thích, “Chính là người lần trước dẫn em đi ăn gà rán đó, lại mua cho em đồ chơi nữa.”
 
“A…” Cô bé là đang nói đến lần trước đi ăn Mc Donald, Đồng Đồng bừng tỉnh, “Anh trai đó à…” Tới đón Miêu Miêu là tự cô chủ ý cho nên không nói với Cố Hoài, “Anh ấy có công việc quan trọng, cho nên không thể đến thăm em, xin lỗi nha.”
 
Miêu Miêu lắc đầu, “Không có gì đâu ạ. Tuần trước anh ấy có đến thăm bà và em, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.”
 

Trong lòng Đồng Đồng có chút chấn động. Vậy mà anh đã đến trước rồi…
 
“Mình đi thôi chị ơi.” Miêu Miêu vừa nói vừa nắm tay cô đi về nhà.
 
...
 
Ở lại phòng Miêu Miêu nghỉ ngơi một chút, Đồng Đồng liền đưa mọi người xuất phát, chuẩn bị đến Dung Thành. Dọc theo đường đi ngược lại, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa một căn nhà, bóng lưng kia có chút quen mắt.
 
Cô vô thức bước chậm lại, nhìn chằm chằm người đó. Ai nhỉ? Không đúng, ở Đại Xuyên cô đâu có quen ai…
 
Người đàn ông cầm lấy cây chổi trên mặt đất, bắt đầu quét sân, thẳng đến lúc anh ta xoay người lại, Đồng Đồng mới thấy rõ, đây không phải là Đinh Hiện sao? Cô dừng lại, hướng về phía anh ta gọi thật to: “Đinh Hiện!” Vừa gọi vừa vẫy tay.
 
Đinh hiện ngẩng đầu, thấy Đồng Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền tươi cười. Anh ta buông cây chổi, đi về phía cô, vẫn chậm rì rì như cũ hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
 
Đồng Đồng chỉ chỉ cô bé đang nắm tay mình: “Tới đón Miêu Miêu đi Dung Thành thăm mẹ.”
 
Đinh Hiện liếc nhìn Miêu Miêu một cái, lập tức hiểu rõ: “Tôi có xem tiết mục của mọi người, hiệu quả rất tốt, chúc mừng cô.”
 
Đồng Đồng cười ngượng ngùng: “Vẫn phải cảm ơn anh và bác Tống cung cấp đối tượng cho chúng tôi phỏng vấn, bằng không chúng tôi cũng sẽ không ghi hình thuận lợi như vậy.” Tiếp theo nhớ tới gì đó, “Đúng rồi, sao anh ở chỗ này?”
 
Đinh Hiện cười rộ lên, đẩy mắt kính, quay đầu nhìn về phía gian nhà: “Quê tôi ở đây.”
 
Đồng Đồng bừng tỉnh: “Anh là người Đại Xuyên?” Lần trước hợp tác là vì tiết mục, đều nói chuyện công việc, không có hỏi thăm thông tin cá nhân anh ta, không nghĩ tới sẽ gặp nhau ở đây, thật là trùng hợp.
 
Đinh Hiện nhìn phía sau Đồng Đồng thấy bác Điền và Tiểu Đỗ, ngẩng đầu nhìn lên trời, “Thời gian không còn sớm, mọi người phải đi Dung Thành đúng không? Nếu không nhanh lên, muộn quá không về được đâu.”
 

Đồng Đồng nhớ tới việc chính, “Đúng vậy, chúng tôi đi trước, gặp lại nói chuyện sau.” Nói xong cô tạm biệt anh ta, mang theo bọn người Miêu Miêu rời đi.
 
Xe đi hơn nửa ngày, đến Dung Thành đã là buổi tối. Đồng Đồng tìm gần chỗ mình thuê, đưa Miêu Miêu và bác Điền nhanh chóng vào khách sạn ở, sáng sớm hôm sau mang hai vạn tiền mặt của ba cô cho mở một sổ tiết kiệm cho bác Điền, chỉ để lại một khoản tiền mặt nhỏ để dùng. Đợi Miêu Miêu thăm mẹ xong, cô dẫn cô bé đi công viên giải trí, ngày thứ ba mới nhờ Tiểu Đỗ lái xe đưa một già một trẻ về Đại Xuyên.
 

 
Ngày thảo luận chuyên đề.
 
Cố Hoài chủ trì cuộc họp, nhân viên công tác “Nơi đây" ngồi xung quanh phòng hội nghị, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, rất nhanh đã tổng kết ra mấy đề tài để thảo luận.
 
Đề tài thứ nhất: Cách đây không lâu, một tiểu khu muốn xây dựng trung tâm chăm sóc người già đã gây nên làn sóng biểu tình, nói rộng ra chính là vấn đề an sinh hưu trí cho người già.
 
Đề tài thứ hai: Một người đàn ông trung niên bởi vì nhiễm HIV cho nên khi ngã chảy máu không một ai dám đỡ, nghĩa rộng ra chính là vấn đề tình trạng sinh tồn của người nhiễm HIV, cùng với việc phổ cập các hành vi có nguy cơ lây nhiễm cao của bệnh nhân HIV, để có phương pháp ngăn chặn kịp thời.
 
Đề tài thứ ba: Một sinh viên mới tốt nghiệp đã bị tổ chức bán hàng đa cấp lừa tiền, cha anh ta một mình thâm nhập vào sào huyệt cứu con trai, nghĩa rộng ra chính là điều tra sâu hơn về tổ chức bán hàng đa cấp.
 
Lúc này, Cố Hoài dời mắt về phía Đồng Đồng, bởi vì là lần đầu tiên tham gia hội nghị có nhiều người như vậy, cho nên có chút ngượng ngùng ngồi ở vị trí khuất trong góc, “Đồng Đồng, em có ý kiến gì không?”
 
Mọi người đều yên tĩnh lại, động tác trùng khớp cùng nhìn về phía cô.
 
Đồng đồng nhìn thẳng vào mắt Cố Hoài, thở sâu, lấy hết can đảm nói: “Chuyên đề lần trước của chúng ta, Dương Khí sở dĩ có dũng khí giết chồng, là bởi vì Miêu Miêu. Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, bảo vệ con cái là bản năng. Bởi vì có cô ấy ở đó, Miêu Miêu mới không bị hại. Nhưng còn có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi không ai bảo vệ, ngay cả những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ trong thành phố, cũng có thể vì nguyên nhân này mà lọt vào tầm ngắm của những kẻ ấu dâm. Cho nên tôi nghĩ, chúng ta liệu có thể làm về phương diện này hay không?”
 
Trong lòng Cố Hoài có chút chấn động, suy nghĩ của cô vậy mà lại vô tình trùng khớp với anh. Ngón tay anh gãi nhẹ trên mặt bàn hai cái, hỏi cô: “Lý do?”
 
“Bởi vì bọn trẻ còn quá nhỏ, không hiểu được cách tự giải thích cho mình, cũng không hiểu được cách tự bảo vệ mình, hơn nữa…” Đồng Đồng dừng lại một chút, “Thế giới này, đã từng là thế hệ ông bà cha mẹ chúng ta, bây giờ đến lượt chúng ta, nhưng tương lai sẽ là bọn trẻ. Nếu bọn trẻ không tốt, thế giới của chúng ta làm sao có thể tốt?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi