THẾ GIỚI TRONG MẮT EM


Bởi vì cuộc điều tra đã kết thúc, tiến vào giai đoạn công bố tin tức cho nên Diêm Ngôn có thể tiết lộ chân tướng cho Cố Hoài và Đồng Đồng. Trước khi kể, anh ta gọi hai người đến trước bàn làm việc, sau đó hỏi Đồng Đồng: “Em có thể tiếp nhận việc xem ảnh chụp nạn nhân không?”
 
Trong lòng Đồng Đồng rơi lộp bộp. Cô có một lần duy nhất tiếp xúc gần với người chết, là lúc còn rất nhỏ lúc bà cố qua đời, khi đó cô không hiểu chết là gì. Ở linh đường, cô đến bên cạnh cái bàn đang đặt thi thể của bà, nhìn vẻ mặt đoan trang giống như lúc bà đang ngủ, nhưng sờ vào tay bà lại thấy lạnh lẽo.
 
Sau này, nhìn thấy người chết trên phim ảnh, những thi thể trong nhà xác, cô cũng không cảm thấy sợ lắm, bởi vì biết là giả, là diễn viên hóa trang nằm ở đó. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô muốn xem ảnh chụp của một người xa lạ đã chết tại Cục Công An, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời, căng da đầu nói: “Có thể.”
 
Diêm Ngôn mở một file ảnh chụp, mở ra một tệp, là những bức ảnh có độ phân giải cao của người chết. Đó là một cậu bé có khuôn mặt bình thường, tóc cắt ngắn ngủn, nếu không phải khóe miệng loang lổ vết máu, cô còn cho rằng cậu nhóc là đang ngủ.
 
Tiếc là, cậu ấy sẽ không tỉnh lại. Đồng Đồng không đành lòng xem tiếp, dời đi tầm mắt.
 
“Đây là hồ sơ nạn nhân, Quách Hiểu Phi, 14 tuổi, năm hai sơ trung.” Sau khi cho bọn họ xác nhận thân phận nạn nhân, Diêm Ngôn tắt ảnh chụp: “Ngày phát sinh sự việc, nhận được tin báo của trường học, chúng tôi nhanh chóng đến hiện trường, cậu nam sinh đó được 120 cấp cứu nhưng không có kết quả, cuối cùng tử vong. Chúng tôi kiểm tra máy quay ở trường, nhưng số lượng camera được bố trí không đủ, không tra được tung tích nạn nhân. Khi tiến hành thẩm vấn bạn cùng phòng ký túc xá của cậu ta, chúng tôi phát hiện hồ sơ lưu lại buổi tối ngày hôm trước, cậu ta không quay về ký túc xá.”
 
Đồng Đồng cảm thấy có chút kỳ lạ: “Không về ký túc xá, vậy thì đi đâu?”
 
“Chúng tôi cũng rất muốn biết, bởi vì hành tung của nạn nhân khi còn sống, đi qua chỗ nào, đã làm những gì, đối với việc phá án của chúng tôi vô cùng quan trọng, cho nên chúng tôi có hỏi bạn cùng phòng những nơi cậu ta có thể đi, bọn chúng nói có thể là cậu ta đi đến một khu ký túc khác, cũng có người nói cậu ta thích chơi game, có thể đi quán net. Cho nên chúng tôi một mặt để người ở lại trường học tiếp tục thu thập lời khai, một mặt đi đến trường học gần đó điều tra.”
 
Đồng Đồng nói: “ Nhưng Quách Hiểu Phi chưa đủ 18 tuổi, theo lý thì quán net không thể cho cậu ta lên mạng. Anh cho người đi điều tra, quán net cũng sẽ không thừa nhận.”
 
Diêm Ngôn nhún vai: “Cũng không hẳn vậy. Chúng tôi cầm ảnh của Quách Hiểu Phi đi, kết quả không có quán nét nào nhớ rõ cậu ta. Chúng tôi cũng mang camera ở quán net và trên đường đến kiểm tra từng cái. Cái này đúng là hơi phí thời gian, nhưng cũng may là có thu hoạch.” Vừa nói anh ta vừa mở ra một tập tin khác, trong đó phát một đoạn video theo dõi: “Hai người xem, cái này là hình ảnh Quách Hiểu Phi đi ra từ quán net, thời gian là chưa đến 6 giờ sáng hôm xảy ra án mạng.”
 

Đồng Đồng cẩn thận theo dõi hình ảnh, tuy rằng không phải đặc biệt sắc nét, nhưng có thể thấy được, cậu nam sinh đi ra từ quán net quả thật là Quách Hiểu Phi, đôi giày chơi bóng trên chân cũng giống với hình ảnh cô vừa xem trước đó.
 
Diêm Ngôn mở ra một đoạn video khác, nói tiếp: “Đây là camera bên trong quán net, có thể cho thấy Quách Hiểu Phi suốt đêm lên mạng ở đây. Sau khi chơi xong, cậu ta rời khỏi chỗ đó, quay về trường học, cùng rời đi với cậu ta còn có một nam sinh khác, nhìn qua cũng trạc tuổi cậu ta.”
 
“Là bạn học sao?”
 
“Chúng tôi cũng suy đoán như vậy, cho nên cầm đoạn băng theo dõi đi tìm bạn học của Quách Hiểu Phi, cũng ở ký túc xá nhưng không cùng phòng, Quách Hiểu Phi ở phòng 501, cậu bạn kia ở phòng 513, hai người thường xuyên rủ nhau đi chơi game.”
 
Đồng Đồng theo trực giác nói: “Cậu nam sinh này chắc có vai trò quan trọng, nói không chừng biết đã xảy ra chuyện gì.”
 
Diêm Ngôn có chút bất đắc dĩ: “Quan trọng thì quan trọng, nhưng cậu nam sinh kia vào ngày Quách Hiểu Phi chết lại xin nghỉ về nhà. Chúng tôi tra được địa chỉ gia đình cậu ta, đi đến đó muốn thẩm vấn một chút, kết quả bị mẹ cậu ta sống chết không đồng ý.”
 
“Đáng nghi như vậy?”
 
“Chúng tôi đem đoạn băng kia cho mẹ cậu ta xem, bà ta chỉ thừa nhận con trai mình có cùng Quách Hiểu Phi đi chơi net, nhưng sau khi về liền tách ra, không biết chuyện phía sau.” Nói tới đây, Diêm Ngôn thở dài: “Chúng tôi có thể tìm được camera giao thông theo dõi đoạn từ quán net ra đến bên ngoài. Hai đứa nhỏ đúng là đi cùng nhau một đoạn, hướng đi cũng là về trường học, nhưng đoạn cuối cùng lại rơi vào góc chết, cho nên chúng tôi cũng không dám kết luận là hai đứa nhỏ có tách ra hay là không.”
 
“Camera giao thông cũng không quay được sao?”
 
“Mấy cái kia chủ yếu nhắm vào giao lộ, nhằm vào xe chạy trên đường, đối với lối đi bộ vẫn tồn tại góc chết. Nhưng mà cho dù không có camera theo dõi, chúng tôi cũng có thể chắc chắn Quách Hiểu Phi và bạn học đã dùng cách nào đó về trường. Sau khi Quách Hiểu Phi chết, bạn của cậu ta cũng có người làm chứng, trong hồ sơ ghi lại buổi sáng hôm đó, có từng về ký túc xá.”

Đồng Đồng nghĩ nghĩ, đúng thật, từ quán net quay về trường dù có thiếu dữ liệu camera cũng không ảnh hưởng đến phân tích vụ án, hai đứa nhỏ làm trái nội quy trường học đi ra ngoài chơi game suốt đêm, điểm không tốt chính là lén trèo tường quay về trường học.
 
““Mặc kệ nói như thế nào, hướng đi theo bạn học của cậu ta xem như là bị đứt. Theo một hướng khác, là của pháp y. Tuy rằng người nhà ban đầu không đồng ý tiến hành nghiệm thi, pháp y không có cách nào kiểm tra cụ thể nguyên nhân chết, nhưng căn cứ nhiều năm kinh nghiệm của anh ra, từ vết thương ở phần lưng và trên đầu nạn nhân cho thấy, có khả năng là rơi từ trên cao xuống, cho nên chúng tôi điều tra theo hướng này.”
 
Diêm Ngôn nói xong lại mở ra một tập tin chứng cứ: Đây là dấu chân chúng tôi tìm thấy trên tường ở ký túc xá, dọc hai bên ống thoát nước. Chỗ Quách Hiểu Phi chết là hiện trường duy nhất của vụ án, vừa vặn ngay bên dưới phòng 501 ký túc xá. Trải qua kết quả của tổ giám định, xác định dấu chân là thuộc về người chết, trên đường ống thoát nước cũng lấy được dấu vân tay của nạn nhân.”
 
Diêm Ngôn chỉ vào một chỗ trên màn hình, nói: “Hai người xem, cái dấu chân cuối cùng này là gần đến lầu 5, nhưng rõ ràng là có dấu vết trượt chân, mà chỗ Quách Hiểu Phi rơi xuống cùng với mặt tường có một khoảng cách, kết quả giám định xác nhận là tự nhiên rơi xuống, không có tác động của ngoại lực, loại trừ khả năng bị người ta đẩy xuống, cho nên chúng tôi có lý do tin tưởng, Quách Hiểu Phi là sau khi chơi xong leo đường ống nước trở về phòng ký túc xá, nhưng sơ suất dẫn đến tử vong.”
 
Đến tận đây, chân tướng lộ rõ, không có xâm hại tình dục, cũng không có ấm ức nhảy lầu tự sát, chẳng qua là một cậu nhóc ham chơi, sợ trường học phát hiện trốn đi chơi game, không dám gọi người quản lý ký túc xá mở cửa mà lựa chọn trèo đường ống nước, kết quả đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
 
Đồng Đồng cảm giác có chút thổn thức, một sinh mệnh cứ như vậy rời đi, nhưng lại bởi vì một lý do nhảm nhí như vậy.
 
Cố Hoài yên lặng nghe Diêm Ngôn nói hết: “Tuy rằng mọi người điều tra đến đây kết thúc, nhưng người bạn học cùng đi chơi game với Quách Hiểu Phi kia lại có bí mật.”
 
Diêm Ngôn gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng chúng tôi không có chứng cứ trực tiếp chứng minh cái chết của Quách Hiểu Phi có liên quan đến cậu ta. Ký túc xá kia chỉ có một đường ống, là ở bên phía phòng 501, chúng tôi tìm ở mấy đường ống khác thì không có phát hiện dấu chân và dấu vân tay. Nếu bạn học kia cũng trèo đường ống lên lầu, chúng tôi nhất định sẽ tìm được dấu vết.”
 
Đồng Đồng hiếu kỳ nói: “Nếu không phải trèo ống nước, cửa ký túc xá lại bị đóng, như vậy cậu ta làm sao quay về?”
 
“Chúng tôi tìm ghi chép của dì quản lý ký túc xá, cùng ngày hôm đó là bị đánh thức bởi tiếng kêu có người nhảy lầu, dì ấy mới hoang mang rối loạn mở cửa ký túc xá chạy ra xem. Trước thời điểm đó, không có nam sinh nào đi vào.”

 
Đồng Đồng suy tư: “Nói cách khác, bạn học của Quách Hiểu Phi rất có thể là sau khi dì quản lý mở cửa mới đi vào. Như vậy trước đó, cậu ta đang làm gì?”
“Cái này thì không được biết rồi.” Diêm Ngôn xoa xoa ấn đường: “Xét từ khía cạnh chứng cứ, Quách Hiểu Phi là chết ngoài ý muốn, chúng ta cũng không tìm thấy mối liên quan giữa cậu ta và cái chết của nạn nhân. Từ góc độ cảnh sát mà nói, vụ án này có thể kết án, bởi vì bất kể là bạn học của Quách Hiểu Phi lúc đó đã đi đâu, làm cái gì, cũng không thể thay đổi được kết luận là Quách Hiểu Phi là chết ngoài ý muốn.”
 
Đồng Đồng nhanh chóng thầm phân tích một chút. Cô không cảm thấy lời nói của người mẹ là nói thật, nếu hai người bạn tốt hẹn nhau đi chơi game, đánh trận xong có khả năng rất lớn là cùng nhau quay về trường học.
 
Động cơ mưu sát đương nhiên không có, cũng không có chứng cứ chống đỡ, như vậy khả năng lớn nhất chính là Quách Hiểu Phi trèo ống nước trước, nhưng trượt chân ngã xuống, dọa bạn học kia sợ, có thể là sợ không có cách nào giải thích tại sao mình không có ở trong ký túc xá mà ở bên ngoài, cho nên tìm chỗ trốn đi.
 
Nhưng mà tất cả đều là tự cô suy đoán, không có chứng cứ hoặc bảng ghi chép để làm chứng.
 
*
 
“Người anh em, nói xong vụ án rồi, cậu phải giúp tôi một chuyện.” Diêm Ngôn rất trịnh trọng nhìn Cố Hoài: “Vụ án này, phía chính phủ yêu cầu Cục Công An đăng lên weibo một cái thông cáo của cảnh sát, cậu nhìn giúp tôi xem bản thảo này viết như vậy được chưa, chỗ nào chưa được thì giúp tôi sửa một chút?” Nói xong anh ta mở ra một file hồ sơ.
 
Cố Hoài cùng Đồng Đồng đồng loạt lại gần màn hình, sau khi liếc mắt một cái, hai người nhìn nhau, cùng lúc thở dài.
 
“...”  Diêm Ngôn xấu hổ mà gãi gãi cái ót: “Kém như vậy sao?”
 
Cố hoài liếc hắn: “Tôi hỏi cậu, mục đích cảnh sát viết thông cáo là gì?”
 
“Làm cho quần chúng hiểu được chân tướng vụ án.”
 

“Vậy cậu viết nguyên một bài dài không tách đoạn như vậy, người ta làm sao mà đọc? Cậu không biết hiện giờ cư dân mạng đều có thói quen đọc tin vắn sao?”
 
“Vậy cậu giúp tôi sửa đi.” Diêm Ngôn nói xong đứng lên, muốn nhường chỗ cho Cố Hoài, Cố Hoài lại liếc sang Đồng Đồng, ánh mắt ý bảo: Em tới sửa.
 
“...” Đồng Đồng đành phải nhận lệnh ngồi vào trước máy tính. Cố Hoài ở bên cạnh cô, tiếp tục trách móc Diêm Ngôn: “Một người lớn như vậy, có mỗi cái bản thảo mà viết cũng không xong.”
 
Diêm Ngôn cứng cổ nói: “Tôi là cảnh sát phá án bắt người, cũng chẳng phải nhà văn đi sáng tác.”
 
Cố Hoài lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ngu ngốc. Người nhà nạn nhân vì sao không tin tưởng các cậu? Bởi vì hình tượng của các cậu đã mất đi công hiệu. Ở thời đại tin tức phát triển mạnh như thế, lời đồn đều chạy bằng chân, cảnh sát hoặc là thông cáo chậm trễ, hoặc là cũng chỉ ném ra cái kết luận. Không có quá trình phân tích, không có chứng cứ xác thực, ai tin? Kết quả các cậu làm không ít chuyện, lại không có được sự công nhận của quần chúng, ngược lại còn bị nói là không có lương tâm không chuyên nghiệp, cuối cùng là trách nhiệm của ai?”
 
Diêm Ngôn bị nói đến á khẩu không trả lời được.
“Bây giờ còn cảm thấy viết văn không quan trọng không?”
 
“…… Quan trọng, quan trọng.”
 
*
 
Rất nhanh, cục Công An Thiên Hà thông qua weibo chính thức của cảnh sát tuyên bố, tỉ mỉ kỹ càng trình bày quá trình điều tra vụ án, cũng nêu rõ trình tự thời gian và chứng cứ hình ảnh quan trọng, kết cấu thông báo hợp lý, logic rõ ràng, nói có sách mách có chứng. Weibo chính thức của chuyên mục “Nơi đây" cũng đăng lại thông báo này, tận dụng triệt để tầm ảnh hưởng để đẩy sự thật lên phạm vi cao nhất. Những âm thanh che trời lấp đất trước đây công khai lên án thầy chủ nhiệm dần dần biến mất, một ít bạn đọc đã bắt đầu thảo luận vụ án theo chiều hướng có lý trí.



 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi