THẾ GIỚI XUYÊN QUA



Editor: poo_chan
Hai chị em Phương Lập Bình thu dọn chén đũa cơm thừa xong xuôi, Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đã dắt nhau hướng Từ gia mà đi, đi bộ hai mươi mấy phút đã tới, chỉ để lại Phương Lập Nghiệp ở nhà học tập.
Bên kia tại Từ gia, Từ Đình Đình đang vắt nát óc nghĩ biện pháp.

Trước đó, cô cho rằng về nhà mẹ đẻ có thể cùng em trai em gái ôn tập đọc sách, kết quả bảy quyển sách chỉ còn lại ba quyển, bốn quyển hoá học đã bị mẹ cô gửi xuống cho em gái ở nông thôn Hắc Long Giang.
Từ Đình Đình nháy mắt ngơ người, hỏi mẹ bà rốt cuộc muốn làm gì, mấy cái này không phải sách của cô, cô lấy cái gì mà trả nhà chồng.
Mẹ Từ Đình Đình chỉ cảm thấy con gái thay đổi, trước kia ở nhà làm gì đều suy nghĩ cho em gái, sợ em gái sống ở nông thôn không tốt, hiện tại thế mà mấy quyển sách cũng luyến tiếc cho.

Lấy cái gì trả nhà chồng? Kia không phải nhà nó sao? Người trong nhà cái gì mà không có, mấy quyển sách mà thôi.
Từ Đình Đình thấy mẹ cô không thể nói lý, đó là sách của em chồng, không phải của cô, cứ cho là cô và Phương Lập Tân có thể không xem, có thể bảo cô em chồng cũng không xem sao? Không chỉ nói mẹ chồng, chỉ cần nói Phương Lập Tân cũng đã không có khả năng đồng ý.
Mẹ Từ Đình Đình Trương Thuý Lan sau khi sinh Từ Đình Đình ra ở cữ không bao lâu đã mang thai đứa thứ hai Từ Lệ Lệ.


Trương Thuý Lan sinh xong Từ Lệ Lệ cùng lắm mới 18 tuổi, cứ thế liên tục sinh con làm thân thể bà không chịu nổi, mời thầy thuốc đến xem, thầy thuốc nói phải hoãn sinh mấy năm nếu không cả mẹ và con đều sẽ xảy ra chuyện.
Thời điểm sau đó muốn sinh lại gặp phải nạn đói, khi đó người lớn còn không có ăn, con cái sinh ra cũng không nuôi sống nổi, thẳng đến sáu năm sau hoàn cảnh chậm rãi chuyển biến tốt, bà mới sinh đứa thứ ba, con trai, đặt tên là Từ Quang Vỹ.
Từ Quang Vỹ so với Phương Lập An lớn hơn một tuổi, năm nay cũng học cao học, Từ Đình Đình mượn sách chính là để hắn xem.

đến nỗi em gái, Hắc Long Giang quá xa, cô cũng nghĩ chăm sóc nhưng lòng có dư mà lực không đủ.
Trương Thuý Lan cứ bèm nhèm chuyện Từ Đình Đình thay đổi, gả chồng không bao lâu đã coi thường em gái nhà mẹ đẻ, chính mình mỗi ngày ở nhà lầu sống tốt, nơi nào còn nhớ rõ em gái ở nông thôn chưa lấy chồng.
Từ Đình Đình càng nghe càng phiền lòng, nghĩ còn không bằng về nhà chồng rồi tính, chắc là cô em chồng cũng biết sợ.

Vừa muốn cùng mẹ nói, bên ngoài tiếng đập cửa vang lên.

Muộn như vậy, cũng không biết ai, thập niên 70 mọi nơi còn chưa có đèn đường, đa số người dân trời tối sẽ không ra khỏi cửa, trừ khi có việc.
Mở cửa ra, một, hai, ba, bốn, năm, ngoại trừ Phương Lập Nghiệp, người nhà chồng đều tới đông đủ.


Ánh sáng thật ảm đạm, cô không thấy được nét mặt của mọi người, chẳng lẽ là tới xin lỗi? Cô một bên gọi người trong nhà, một bên mời nhà chồng vào ngồi.
Trương Thuý Lan ở bên trong nghe âm thanh vọng tới, nhìn thấy thông gia nhiều người tới như vậy, làm sao mà không đoán được hôm nay con gái không phải đơn thuần về thăm nhà mẹ đẻ.
Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai mang theo bọn nhỏ vào cửa ngồi xuống, hàn huyên một phen: "Cơm nước xong xuôi ra đi dạo, tiêu thực, vừa lúc Tiểu An và con dâu nói tốt đêm nay tới lấy sách, chúng ta sẵn tiện dạo tới luôn."
Từ Đình Đình và Trương Thuý Lan mặt trắng bệch.

Trương Thuý Lan túm góc áo con gái, ý bảo cô nói chuyện.

Từ Đình Đình một mặt cảm thấy chính mình thật là bị mẹ hố chết, một mặt cảm thấy cha mẹ chồng bất công, chính mình đều gả tới nhà họ hơn một năm, chỉ vì mấy quyển sách đã chạy tới nhà mẹ đẻ cô đánh đòn phủ đầu cho em chồng, căn bản không xem cô như người một nhà.
Bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, cô cố nén da đầu tê dại giải thích một chút, ai ngờ em trai một bên xen mồm nói: "Các người dám đối xử như vậy với chị ấy sao? Chị ấy gả đến nhà các người mà mấy quyển sách đều không thể làm chủ?"
Lời này vừa nói ra, Từ Đình Đình nháy mắt cảm thấy sống lưng đều thẳng, không uổng công cô vẫn luôn nhớ thương em trai, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào hắn xuất đầu cho mình.
Phương Lập Tân và Hứa Xảo Mai không cùng trẻ con so đo, Phương Lập Bình lại là con rể nhà người ta, Phương Lập Bình liền mở miệng nói: "Đó là sách của em gái ta, đừng nói chị dâu, chính là ba mẹ ta đều không thể làm chủ."

"Cô em chồng nhà các người chỉ vì mấy quyển sách mà bắt nạt chị gái ta?" Từ Quang Vỹ vẫn nguỵ biện nói.
"Ngươi nói cho rõ ràng, ta khi nào bắt nạt chị dâu?" Phương Lập An bị em trai chị dâu làm cho phiền lòng, há mồm ngậm miệng bắt nạt đi bắt nạt lại, khác nào bạch liên hoa, trong trong ngoài ngoài nói, "Ta tiêu tiền mua sách, chị dâu hỏi mượn ta, ta có lòng tốt cho chị dâu mượn, hiện tại ta phải dùng, bảo chị dâu trả lại cho ta là bắt nạt chị dâu? Nói như ngươi, ta muốn nhìn xem về sau còn nhà ai dám cho ngươi mượn đồ vật!"
Từ Đình Đình thấy Phương Lập An miệng lưỡi sắc bén, em trai không thể nào thắng được một hiệp, liền tự thân nói: "Cái gì mà chính ngươi phải dùng, trong nhà còn có mười quyển sách, ta không tin ngươi đều xem xong rồi, nói đến cùng còn không phải ngươi không muốn cho nhà mẹ đẻ ta mượn, không xem ta là người một nhà hay sao?"
Phương Lập An lười xem chị dâu, nhớ đến chuyện mấy ngày nay chị dâu làm, chỉ thấy chính mình một mảnh thiệt tình bị chó gặm.
Phương Lập Bình cũng tức giận, giận dỗi nói: "Chị dâu, chính chị ôn tập chậm, không có nghĩa chúng ta đều ôn tập chậm, không ngại nói cho chị biết, mười quyển sách kia em và Tiểu An đã ôn tập hai lần rồi.

Cho nên mới hỏi chị muốn bảy quyển sách kia, ai biết chị sẽ suy bụng ta ra bụng người, nghĩ ngợi lung tung đâu."
Lời này có khác nào nói cô ngu, Từ Đình Đình tức đến đỏ mặt, cố chấp nói: "Ai biết các ngươi đã xem xong hay chưa, tự nói ai mà không nói được."
Đây thật sự là không nói lý, Phương Lập Tân thấy vợ như vậy, có chút sinh khí, đều là người một nhà, em gái như nào sẽ lừa cô, xụ mặt nói: "Em hai em ba từ nhỏ đã yêu học tập, cơ sở hai em ấy tốt, học nhanh là chuyện bình thường, em không cần phải càn quấy."
Từ Đình Đình thấy Phương Lập Tân cũng che chở hai em gái, càng bực bội, không lựa lời mà nói: "Ta càn quấy? Chê ta càn quấy về sau cũng đừng ở với ta nữa." Lời vừa nói ra miệng, cô liền hối hận, rốt cuộc thì trưởng bối hai nhà đều ở chỗ này.

Đã kết thông gia hơn một năm, mọi chuyện đều suôn sẻ, không ai ước thúc cô, tính tình bị dưỡng càng thêm lớn.
Phương Lập Tân nghe xong ngẩn cả người, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hứa Xảo Mai xem con dâu nói càng ngày càng kỳ cục, cũng lười đến nói sự thật giảng đạo lý với cô, lúc trước cảm thấy cô biết điều, tính tình cũng tốt, mới kết thông gia, lúc này mới hơn một năm, người như thế nào thay đổi thành cái dạng này.
"Chuyện khác chúng ta không nói nữa, con đưa sách của Tiểu An trả cho con bé, con bé cần gấp, đến nỗi chuyện của con và con trai ta cũng tuỳ hai đứa, chúng ta không ép buộc." Hứa Xảo Mai giải quyết dứt khoát, cũng không thèm nhìn sắc mặt con dâu lúc xanh lúc tím.

"Thông gia, thông gia, chuyện này không cần tính toán với đứa nhỏ, con bé nói không kịp suy nghĩ, sao có thể là thật lòng." Trương Thuý Lan nghe xong những lời kia cũng nóng nảy, vội vàng hoà giải, sau đó áy náy nói, "Đành nói thật với hai ông bà thông gia, mấy quyển sách kia bị ta gửi đi Hắc Long Giang xuống nông thôn cho đứa con gái thứ hai, lần trước Từ Đình Đình đem về nói để Quang Vỹ dùng trước, ta tưởng nó mua, đều gửi đi rồi, nó vừa mới về nháo cùng ta, mới không có cách nào công đạo với các ngươi, đang nổi nóng đâu.

Nhưng ta cũng không phải cố ý, không phải là hiểu nhầm rồi sao? Ngươi nói, chuyện này như thế nào mới tốt!"
Cho nên nói gừng càng già càng cay, nói mấy câu liền đem vấn đề giải quyết.

Nói đi, nhà người ta cũng không phải cố ý, tưởng con gái mua nên gửi đi rồi.

Những câu buột miệng khó nghe vừa rồi, cũng vì đang nổi nách chuyện sách với nhà mẹ đẻ, nói đến cùng cũng là vì nhà chồng.
Hơn nữa chuyện đã diễn ra như vậy, sách cũng không còn, chỉ cần Từ Đình Đình xuống nước xin lỗi liền coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng thấy cứ như vậy mà cho qua? Không thì còn định thế nào? Vì mấy quyển sách mà ở nhà thông gia nháo lên nháo xuống?
Hứa Xảo Mai hối hận, trước kia như thế nào không biết thông gia là người lợi hại như thế, sớm biết nhà thông gia con gái có là nạm vàng, bà cũng không cho con trai cưới.
- -----------------------------------
Nghẹn không Hấu:))) tui cũng nghẹn lắm, may mắn là anh trai bả không cực phẩm, còn bênh vợ là tui chịu luôn, cơ mà chả nhẽ chuyện cứ thế cho qua:? nô nô nô tui cũng không biết há há chương sau chắc sẽ sảng lắm đây ~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi