Cuối cùng trời cũng sáng.
Đôi mắt của Diệp Tuyết vừa mở ra đã nhìn thấy mấy cặp mắt nhìn chằm chằm mình. Ngay lập tức cô ngồi bật dậy.
Đinh Nhi lao ngay vào Diệp Tuyết hỏi dồn dập:
- Tiểu Tuyết, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Tiểu Tuyết, cậu mau trả lời đi chứ.
Cô nàng này chả thay đổi tí gì cả, mồm miệng vẫn lia chia như thường.
- Cắt! Lý Đinh Nhi! Cậu bị điên à? Mới sáng sớm đã đến làm phiền người ta. Còn các anh, sao lại ở đây? – Diệp Tuyết nóng nảy hét lên.
Mấy anh chàng trong Super Boys nhìn nhau, chẳng nói gì hết. Hạ Vũ vẫn im lặng quan sát từng cử chỉ của Diệp Tuyết nhưng đôi khi ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên người Hoàng Tuấn bởi vì cô cảm nhận được anh đang chú ý đến cô.
Vừa đúng lúc đó thì Devil từ ngoài đi vào, mang theo nước và thuốc gì đó. Anh tỏ vẻ không hài lòng khi thấy nhiều người đang ở trong phòng như vậy. Thấy anh tới, ai cũng biết ý mà lùi ra cho anh đi lại giường.
- Uống thuốc đi.
Devil nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Tuyết, đưa viên thuốc cho cô.
- Thuốc gì vậy?
- Cảm.
Diệp Tuyết nhận lấy viên thuốc rồi uống rất nhanh.
Deivil quay sang những người kia nói:
- Mọi người có thể ra ngoài.
Cái câu đuổi người trắng trợn này của anh làm ai cũng khó chịu nhưng không thể làm gì khác, đành phải nghe lời mà đi ra.
Devil ngồi ngay trên giường bên cạnh Diệp Tuyết, bàn tay to lớn đưa lên vén sợi tóc ở trước mặt cô.
- Khỏe chưa?
Diệp Tuyết ngoan ngoãn gật đầu sau đó còn nói thêm:
- Cảm ơn anh.
- …. – Devil nhìn cô như muốn hỏi tại sao.
- Nếu không có anh, em sẽ bị…bị tên sát nhân đó…- lời chưa kịp nói hốc mắt đã đỏ lên, cảnh tượng đêm qua lại như một thước phim hiện rõ trong đầu cô.
- Ngốc quá. – Anh kéo tay cô để cô ngã vào lòng anh, đầu cô nép vào ngực anh. Lồng ngực anh rất ấm áp, mang đến cho người khác cảm giác bình an.
Anh đau lòng nhìn những giọt nước mắt lại cứ rơi trên khuôn mặt cô, thấm ướt cả áo anh.
Khốn kiếp! Tên khốn kia dám làm cho cô khóc như thế này, thật không thể tha thứ!
- Thiên Hạo…em có thể gọi anh như vậy không? – cô nghẹn ngào nói, tay vòng qua ôm lấy anh.
Anh không trả lời, chỉ nhẹ vuốt tóc cô coi như một lời đồng ý.
- Thiên Hạo, em xin lỗi, mấy ngày trước em vẫn luôn gay gắt với anh, vẫn luôn nghĩ anh là người xấu, vẫn…
- Không cần nói nữa. – Anh cắt ngang cô, đôi tay càng siết chặt cô vào lòng, ôn nhu nói – Anh hiểu. Đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Diệp Tuyết mỉm cười hạnh phúc. Lát sau lại ngẩng đầu lên, giọng nói mang chút nghi hoặc:
- Ngôn Lục Hàm là ai vậy? Bạn gái anh à?
Anh bật cười trước vẻ mặt lúc này của cô. Có phải cô đang ghen không? Dấm chua hình như bốc lên rồi.
Anh cốc đầu cô một cái rất nhẹ:
- Không phải. Là người của tổ chức.
- Người của tổ chức? Là một trong hai cô gái của tổ chức ư?
Anh gật đầu đáp lại.
- Giác quan thứ sáu của em sao không cảm nhận được điều này? – anh hỏi.
Diệp Tuyết ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời:
- Em cũng không hiểu. Dạo này giác quan thứ sáu của em hình như không hoạt động nữa, chẳng linh cảm được gì hết.
Điều Diệp Tuyết nói không nằm ngoài suy nghĩ của Devil.
Sư phụ của Devil, người đã dạy võ thuật cho anh đã từng nói anh là một người có nhiều năng lực đặc biệt. Nếu một ai đó mà mang dòng máu của anh dù chỉ một chút thì cũng sẽ bị ảnh hưởng và có thể người đó sẽ có một khả năng nào đó khác người. Tuy nhiên, khi người đó tiếp xúc nhiều với anh thì khả năng đó sẽ tự động biến mất. Ngay cả anh cũng không tin nổi nhưng giờ đây Diệp Tuyết là một minh chứng rất rõ ràng. Năm cô 10 tuổi bị trúng đạn chính anh đã truyền máu cho cô và từ đó dòng máu của anh đang chảy trong người cô. Và có thể sau đó cô đã có giác quan thứ sáu. Rất khó tin nhưng lại là sự thật.
Thấy Devil đang suy nghĩ chăm chú, Diệp Tuyết ngồi thẳng dậy, thoát ra khỏi vòng ôm của anh nhưng tay Devil vẫn đặt ở ngang eo cô:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Devil lắc đầu không nói. Diệp Tuyết định nói thêm thì điện thoại của Devil rung mạnh.
Anh không ngần ngại rút ra nghe ngay trước mặt cô.
“A lô”
“…..”
“Bang Hắc Long? Sản xuất m.a t.úy?
“…….”
“Tôi biết rồi.”
Tít tít…..
Diệp Tuyết tò mò nhìn anh. Hình như có chuyện gì đó, sắc mặt anh không được tốt. Cô nắm chặt bàn tay anh, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Devil nâng bàn tay cô lên trước mặt anh, khẽ hôn nhẹ một cái:
- Cũng không có gì. Hắc Long – một bang nổi tiếng ở đây luôn chống đối tổ chức. Ngược lại với những hành động của tổ chức, bọn chúng chỉ biết giết người, buôn bán m.a t.úy. Lần này tổ chức nói đã phát hiện nơi bọn chúng sản xuất m.a t.úy và cần bọn anh đến tìm hiểu.
Im lặng cả nửa ngày Diệp Tuyết mới lên tiếng:
- Em…có thể đi cùng anh không?
- Không sợ?
- Không. Dù gì cũng có anh mà, với lại chỉ là tìm hiểu thôi, chắc sẽ không có chuyện gì, đúng không? Anh cho em đi đi. – Diệp Tuyết bắt đầu ra giọng nài nỉ.
- Được. Em không đi thì ai hầu hạ anh.
Nghe câu đầu thì vui phải biết nhưng câu sau thì…
Thiên Hạo, anh không cần phải quá đáng vậy chứ. Mặc kệ, dù sao cũng được đi, ngu sao mà không chịu.
Rồi sực nhớ ra không biết phải đi đâu, Diệp Tuyết ôm lấy cánh tay anh hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
- Tỉnh B.
- Cũng xa nhỉ? Chừng nào thì đi?
- Tối nay.
- Hở? Sao nhanh vậy? Tại sao lại đi buổi tối?
- Càng sớm càng tốt, tránh sự chú ý.
Diệp Tuyết không hỏi thêm gì nữa.
Cả ngày cô nằm trong phòng chơi, chẳng muốn đi đâu nữa. Đến tối thì thu dọn một ít đồ đạc để đi trong mấy ngày rồi sang phòng Devil giúp anh xếp đồ luôn.
Tỉnh B là một vùng quê, có thể nói nơi này rất hẻo lánh. Vì vậy muốn đến đó thì tốt nhất là nên đi tàu lửa. Máy bay thì không có chuyến nào tới đó, đi máy bay riêng thì sẽ làm kinh động đến người khác. Đường cũng khá xa nên đi xe hơi sẽ khó khăn. Xe lửa là phương tiện khả quan nhất. Devil đã cho người đặt mấy vé ở toa hạng nhất rồi, chỉ cần chuẩn bị xong là có thể đi.