THẾ NÀO MỘT LOẠI YÊU KHÔNG ĐAU

"Chào buổi tối quý vị khán giả, đây là chương trình truyền hình trực tiếp từ Edinburgh, hôm nay chúng ta vinh dự mời được nhà khí tượng học nổi tiếng thế giới - tiến sĩ Dylan, ngài ấy sẽ cùng chúng ta khám phá những thay đổi của khí hậu toàn cầu, và biện pháp phòng ngừa của các nước..." Giọng nói thanh trầm của Hạ Dịch Dương vang lên, Giang Nhất Thụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý đạo diễn huých nhẹ vai anh, anh nâng mắt lên, nhìn qua phía trợ lý, trợ lý chìa tờ giấy viết: "Hạ biên tập tay phải vẫn nắm chặt, rất kỳ quái."

Giang Nhất Thụ nhìn lại, Hạ Dịch Dương dưới ánh đèn ôn hòa trò chuyện, tay trái cầm bản thảo dẫn dắt tiết mục, nhưng tay phải lại nắm chặt tờ giấy nhỏ, nhìn qua có chút không được tự nhiên.

Anh thở dài, cô ta đối với Dịch Dương ảnh hưởng thật sự là không nhỏ, một cái địa chỉ mà cậu ta cũng xem như báu vật.

Kha An Di ban đầu hơi gượng gạo cứng ngắt, nhưng càng trò chuyện, cô càng thả lỏng hơn, lời lẽ vui tươi sinh động. Phỏng vấn lần này vốn chỉ có một người chủ trì là Hạ Dịch Dương, nhưng vì muốn cô có cơ hội rèn luyện, cũng cho tiết mục tăng thêm chút không khí, mới để cô tham dự.

Đối với biểu hiện của cô lần này, Giang Nhất Thụ xem như vừa lòng.

Thời gian trực tiếp luôn qua quá nhanh, một giờ phỏng vấn đã hết, Hạ Dịch Dương đối mặt màn ảnh ôn hòa cười nói: "Tiết mục phỏng vấn đến đây là kết thúc, chân thành cảm ơn tiến sĩ Dylan đã đến tham gia cùng chương trình..."

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Giang Nhất Thụ bước tới tiễn tiến sĩ Dylan đi ra về. Hạ Dịch Dương tháo xuống tai nghe, đi vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, nới lỏng caravat, rồi thắt lại, thắt xong lại nới ra. Đã lâu rồi anh không còn bối rối như vậy, ngay cả lúc trước thi phỏng vấn vào học viện phát thanh cũng không như bây giờ.

Rốt cuộc thì hoảng cái gì chứ? Anh tự giễu cười cong khóe miệng, thắt lại caravat.

Lúc đi ra, Kha An Di đang đứng chờ ở bên ngoài, còn chưa tẩy trang, dường như cố ý đợi anh.

"Hôm nay biểu hiện tốt lắm." Anh mỉm cười cổ vũ cô.

"May mắn có anh, nghe anh nói, em tất nhiên không thể khẩn trương. Cám ơn anh, Hạ biên tập." Kha An Di chân thành nói.

"Đều là đồng sự, gọi anh Hạ Dịch Dương được rồi!" Anh xoay người tiến vào phòng thay quần áo lấy áo khoát.

"Hạ... Hạ Dịch Dương, " Kha An Di đuổi theo, "Em biết ở Edinburgh có một nhà hàng Ý rất được, chúng ta tới đó dùng thử đi!"

Hạ Dịch Dương dừng lại, "Anh còn có chút việc, em tìm đồng sự khác cùng đi đi."

Nói xong, anh vội vàng đi ra ngoài.

Kha An Di quẫn ở tại chỗ, hai tay mất tự nhiên chậm rãi buông xuống dưới.

***

Trời hoàng hôn, xuyên qua màn mưa nặng nề nhìn không rõ ngã tư đường đối diện, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Hạ Dịch Dương lên xe taxi, đưa tờ giấy cầm trong tay cho bác tài, "Đi đến địa chỉ này!"

Bác tài quay đầu nhìn, đánh giá anh vài lần, nhún vai.

Hạ Dịch Dương nhắm mắt, tự hỏi bác tài ngồi phía trước có nghe thấy tiếng tim đập của anh hay không. Một người biến mất sáu bảy năm, đột nhiên xuất hiện gần trong gang tấc, hỏi anh có thể nào không kích động? Có thể nào không sợ hãi?

Sáu năm trước, lúc cô bỏ đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có nói. Nhưng trái đất tròn, đi một vòng lớn, rồi ngày nào đó vẫn là hội ngộ, như anh với cô.

Gương mặt tuấn tú nổi lên một nụ cười sung sướng.

Do Hội nghị khí hậu Toàn Cầu, đường xá ở Edinburgh đông đúc hơn bình thường, lại thêm mưa lớn, xe chạy rất chậm. Nửa giờ sau, xe quẹo vào một cái ngã tư đường lộn xộn, thỉnh thoảng có vài tòa nhà kiến trúc thời Victoria hiện lên ngoài cửa sổ.

"Quý khách, đến nơi rồi!" Xe dừng lại trước một tòa nhà 6 tầng.

Hạ Dịch Dương trả tiền, vừa đẩy cửa xuống xe, một bóng người đột nhiên từ trong sảnh tòa nhà chạy ra, một tay kéo hành lý, một tay cuống cuồng vẫy xe taxi.

Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, áo khoát đen dài ngang gối, mũ len xám có hai cái lỗ tai, khăn quàng cổ cùng màu che khuất cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.

"Xe sao tới nhanh như vậy? Mình hôm nay thật may mắn!" Cô đứng bên cửa xe, vui mừng tự lẩm bẩm.

Giọng Oxford chính tông, ngọt ngào thanh thúy, hai mắt loan thành bán nguyệt.

Lòng anh run lên mãnh liệt, cố gắng chớp mắt, không thể tin được nhìn lại.

Hành lý rất nặng, cô không muốn để trong cóp xe, nên cố hết sức đưa vào băng ghế sau, anh tiến lên giúp cô đưa vào.

"Cám ơn anh đẹp trai!" Cô khẽ cười nhìn anh nháy mắt, "Phanh" một tiếng đóng lại cửa xe, xe taxi nổ máy rời đi bắn tung tóe bọt nước lên vỉa hè.

Anh ngơ ngác, mái tóc ướt đẫm rối bời, hai mắt mơ hồ.

Lại là ảo giác? Anh dường như nhìn thấy cô. Thật là cô sao? Nếu là thật, làm sao cô có thể không cùng anh chào hỏi?

Không biết đứng bao lâu, trên đầu xuất hiện một cái ô. "Anh à, có cần giúp gì không?"

Anh lau đi nước mưa trên mặt, đứng trước người quản lý tòa nhà, "Xin hỏi... Diệp Phong tiểu thư có phải ở nơi này hay không?" Anh khàn khàn hỏi.

"Lúc trước đúng là ở đây, hôm nay vừa mới chuyển đi rồi."

Anh nhấp mím môi, nhìn ra ngã tư đường mờ mịt, "Vậy ông... biết cô ấy chuyển đi đâu không?"

"Cô ấy nói muốn kết hôn, không biết chuyển đến thành phố nào, nhưng chắc sẽ không trở về đây nữa. Ah, vài phút trước cô ấy còn ở đây, anh thật là không may." Ông quản lý thông cảm nhìn khuôn mặt vừa mỏi mệt vừa khổ sở của anh, " Hay để tôi giúp anh gọi xe?"

Anh khoát tay từ chối, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà trong mưa. Cô đã ở tầng mấy? Mấy năm nay sống có tốt không? Vì sao bỏ nghề phát thanh viên làm hướng dẫn viên du lịch? Không ai trả lời anh, nhưng kỳ thật đáp án đã không còn quan trọng nữa.

Thật là cô! Sáu năm, gương mặt không thay đổi gì nhiều. Điều duy nhất thay đổi chính là cô không nhớ anh là ai. Hiện tại, bên cạnh cô cũng đã có người cô yêu.

Cho đến bây giờ, anh chỉ là một người vô tình thoáng qua cuộc đời cô mà thôi.

Anh chua sót thu hồi tầm mắt, vo tờ giấy cầm trong tay thành cục nhỏ, ném vào thùng rác ven đường.

Anh tin tưởng, sau lần ngẫu nhiên thoáng qua này, mặc cho Trái đất có tròn thế nào, bọn họ đã không còn khả năng gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi