THẾ THÂN AI TRÚNG VIRUS CHẬP MẠCH

Hạ Ca: “Hức.”

Đành phải ngoan ngoãn xuống xe.

Phó Bạc Vọng chọn nơi lần đầu hẹn hò là một nhà hàng khá sang trọng, gần biển, còn có thể nhìn thấy sao trời xinh đẹp.

Đến nơi còn có một người phục vụ chuyên nghiệp dẫn khách tới bàn đã đặt trước, đưa Hạ Ca đi thẳng đến tầng ăn cao nhất.

Khi đi ngang qua một hành lang thủy tinh thật dài, Hạ Ca không nhịn được thả chậm bước chân nhìn chằm chằm lớp thủy tinh bên dưới, nhìn ra dòng nước biển tĩnh lặng ngoài cửa sổ pha lê.

Đẹp quá.

Đây là lần đầu tiên Hạ Ca được tận mắt nhìn thấy biển lớn như vậy. Hình ảnh này không giống trong TV cũng không giống trong ảnh, nước biển ngay trước mắt lóng lánh vỗ về, lẳng lặng chảy xuôi, từ xa còn có thể nhìn thấy bọt sóng trắng và bờ cát mềm mại.

Sau khi miêu tả biển cho cậu, có một ông cụ từng nằm cùng phòng đã quay về thăm, mang cho cậu một cái đồng hồ cát, bên trong chính là cát mịn ông lấy từ bãi biển, đó là món quà Hạ Ca thích nhất vào lúc ấy.

Mà bây giờ biển lớn đang ở ngay trước mặt cậu.

Nhưng bây giờ cậu được xem như người máy AI, không biết có bơi được không, liệu để nước vào có hỏng luôn không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hạ Ca vừa đi theo nhân viên đi đến tầng ăn vừa dùng trình tự trong não gửi tin qua cho Lục Hành Thâm, dò hỏi cơ năng của mình xem ngâm trong nước có hư không.

Câu trả lời chưa tới, Hạ Ca đã đến khu ăn cơm ngắm cảnh.

Sân ngắm cảnh được sắp xếp ngoài trời, có thể nhìn thấy bầu trời lộng lẫy, gió biển thổi qua, ở giữa có một cái bàn tròn, bên cạnh là các loại thiết bị tự động quây thành vòng, Hạ Ca nhìn không hiểu lắm.

Bên cạnh có phòng vệ sinh riêng, có một cây cầu nhảy và con đường dẫn xuống bể bơi, còn có phòng nghỉ ngơi, phòng… chiếu phim với giường nước có tính riêng tư rất cao.

Nhân viên thấy cậu quét mắt quan sát như người lần đầu tới, lễ phép hỏi: “Có cần tôi hướng dẫn sử dụng thiết bị thông minh không ạ?”

Được.

Hạ Ca gật đầu, vừa định lên tiếng đồng ý, một âm thanh khác vang lên ngắt lời bọn họ.

“Không cần, các người lui xuống đi.”

Hạ Ca theo âm thanh nhìn qua, thấy một người đàn ông mặc quân phục, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân mang theo sát khí nồng nặc.

Bộ quân phục với hai màu trắng đen làm chủ đạo, cổ áo to rộng, sợi xích vàng dán sát lên cơ thể anh tuấn đĩnh bạt.

Người đàn ông như vừa quay về từ chiến trường, chỉ cần đứng ở đó phóng mắt tới là có thể khiến người khác không nhịn được đứng nghiêm lại.

Người đàn ông bảo nhân viên rời đi, khoảng không gian chỉ còn lại hai người. Đúng ra trên tay hắn phải dán phù hiệu, huân chương để thể hiện rõ tước vị cụ thể, nhưng những món đồ chứng minh thân phận đều cố ý tháo xuống, để lại quân phục trống trải, nhưng Hạ Ca nhìn qua đã nhận ra hắn.

Dùng chức năng phân biệt của AI, đối chiếu ảnh của hắn là biết thân phận người tới.

Phó Bạc Vọng.

Là thượng tá Phó, đối tượng liên hôn với Lâm Ngọc Âm, lúc ở trên xe được bác sĩ Lý cố ý miêu tả thành sói xám.

Trông không giống người xấu lắm, chỉ là hơi dữ thôi.

Hạ Ca không nhịn được nghĩ thầm.

Mắt Phó Bạc Vọng có màu xanh lục sẫm, hắn nhìn Hạ Ca, lên tiếng giải thích: “Xin lỗi, để người kia tự ý đi trước, chỗ nào cần giải thích cứ để tôi.”

Hạ Ca mở quang não, cẩn thận đối chiếu số liệu lập trình, nở nụ cười nhạt tiêu chuẩn của Lâm Ngọc Âm: “Không sao.”

Khi cậu ở trên xe cũng đã luyện tập một chút, bởi vì sớm định ra trình tự, cho nên cậu chỉ cần thả quyền thao túng cơ thể ra, cố gắng không để suy nghĩ của mình ảnh hưởng là có thể biến thành Lâm Ngọc Âm giả.

“Điểm đặc biệt của nhà hàng này là nguyên liệu nấu ăn tươi mới, tính riêng tư khá cao.” Thượng tá Phó đi đi theo cậu ngồi xuống hai bên bàn, chủ đọng nói.

“Chỗ thiết bị bên kia có thể dùng để câu hải sản, sau đó đưa cho đầu bếp chế biến, quá trình thả câu được làm từ xa, nhưng ngồi ở đây vẫn có thể thấy.

Đúng lúc này, trong đầu Hạ Ca bỗng nhận được một tin nhắn đến từ Lục Hành Thâm.

Cậu tưởng nhận được câu trả lời về công năng chống thấm nước, khi ngồi xuống bèn cụp mắt âm thầm đọc tin, lại phát hiện bên trong chỉ có một mệnh lệnh ngắn gọn:

[Rời khỏi đó ngay!]

Hạ Ca sửng sốt, cơ thể không khống chế tự di chuyển, đứng bật dậy khỏi ghế, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Còn chưa nói được câu nào, một đĩa đồ ngọt đã được bưng tới. Nhân viên bưng đĩa bạc mặc đồ hơi khác so với người vừa rồi dẫn họ lên đây, khuôn mặt bị phần bóng của vành nón che mất, không thể thấy rõ, tiến vài bước tới gần bàn họ.

Thượng tá Phó cau mày nói: “Tôi chưa gọi đến phần này…”

Người nọ hất đĩa đồ ăn đi, đột ngột lôi một con dao đâm thẳng đến thượng giáo vẫn còn ngồi đó, nhìn như không hề phòng bị.

Hạ Ca giật nảy mình, theo phản xạ vươn tay đón lấy đĩa đồ ngọt, đứng vững không để nó bị hất ra ngoài.

Úi chà, là vị dâu.

Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức chỉ kịp lui về sau vài bước, thấy rõ trên bánh có mấy quả dâu, kẻ tấn công đã bị thượng giáo tước vũ khí đè trên đất.

Động tác kia quá nhanh quá chuyên nghiệp, khi Hạ Ca ngẩng đầu nhìn lên, kẻ tấn công đã quỳ trên đất, thượng giáo vẫn chưa rời khỏi ghế dựa.

Có vẻ rất thành thạo.

Cậu cứ tưởng có lẽ đây sẽ là một trận chiến không có hồi kết.

Cậu lại nghĩ, Lục Hành Thâm đột nhiên bảo cậu rời đi chắc là vì phát hiện hành tung của kẻ tấn công?

Cậu nhìn vị trí của kẻ tấn công và thượng giáo, lại nhìn ra cửa.

Nhưng mà con đường ngắn nhất đi tới cửa phải vòng qua thượng giáo và kẻ tấn công, quá trình này sẽ khó tránh khỏi việc tới gần tên kia.

“Nói, mục đích?”

Người nọ không trả lời câu hỏi của thượng giáo, dù bị quân ủng đạp dưới chân cũng chỉ phát ra tiếng hét quái dị như dã thú, cơ thể vặn vẹo thành góc độ không thuộc về loài người, cứ thế bẻ khớp một cánh tay, sau đó lần nữa tấn công thượng tá Phó.

Một cái dao bị ném ra xa vẫn có thể lấy ra một cái khác.

“Phó Bạc Vọng! Đi chết đi!”

“Đùng!”

Một tiếng súng vang lên, thượng tá phó nổ súng trúng đùi kẻ tấn công. Máu tươi lập tức nhuốm đỏ quần gã, kẻ tấn công phát ra tiếng hét đau đớn nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.

Tiếng súng rất lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của bảo vệ, tiếng báo động điên cuồng vang lên.

Trong đầu, Lục Hành Thâm lại hối thúc Hạ Ca lập tức rời khỏi hiện trường.

Hạ Ca trả lời hắn: Ok ok, nhanh thì nhanh.

Tạm thời đừng nói cậu đã thử nghiệm tính năng cơ thể của mình, gạch men sứ có thể dễ dàng đấm nứt, có lẽ người bình thường không thể khiến cậu bị thương, Lục Hành Thâm chắc đang lo vì chuyện này mà bại lộ thân phận không phải loài người của cậu.

Bây giờ thượng tá Phó có vẻ đang áp đảo ưu thế, bắt kẻ tấn công hoàn toàn không thành vấn đề.

Còn không bằng chờ thượng giáo đánh xong.

Hạ Ca cúi đầu nhìn đồ ngọt trong tay, hơn nữa kiếp trước đã mấy năm không được ăn đồ ngọt, cuối cùng không nhịn được sức hấp dẫn, cúi đầu cắn một miếng nếm thử.

Ừm…

Chẳng có vị gì cả.

Hạ Mạc nghiêm mặt, sao không có vị gì thế này, chẳng lẽ đầu bếp quên bỏ đường ư?

Cậu lại lui vài bước ra bức tường phía sau, nếm muối tiêu, ớt bột, tiêu đen, dấm đựng trong các lọ gia vị.

Thôi được rồi, là cậu không có vị giác.

Người máy thì không xứng có vị giác hả, chết tiệt!

Thượng giáo ngồi cách cậu không xa lại nã thêm một phát súng.

Lần này là đầu gối của chân còn lại.

Hạ Ca lại ngẩng đầu nhìn, có hơi khó hiểu.

Cảnh này không giống trong TV, một tay tên tấn công đã bị trật khớp, hai chân trúng đạn coi như bỏ, cả người chảy máu thảm thương, sao còn không bó tay chịu trói?

Trông rất điên cuồng.

So với cảnh đó, thượng tá Phó quả thật quá bình thản, toàn bộ hành động đều sạch sẽ điêu luyện, dù đối diện trực tiếp với kẻ tấn công, đôi mắt vẫn không hề chớp lấy một cái.

Ngay khi kẻ tấn công muốn dùng cánh tay trái cuối cùng liều chết muốn kéo hắn đồng quy vu tận, thượng giáo vẫn theo quy trình thường ngày khuyên gã: “Bây giờ đừng chống cự nữa, ít ra còn có thể giữ lại cái mạng.”

Chắc là sắp đánh xong rồi.

Không… Với tình hình này chắc đã có thể xem là nghiêm hình tra tấn, hoặc là… hành hạ tới chết nhỉ?

Lại một phát súng nữa, bắn trúng vai kẻ bắt cóc.

Gã vẫn điên cuồng gầm rú, chửi rủa, chết không nhận thua, những vết thương trên người không có vết nào trúng chỗ hiểm. Nhưng chỉ cần nhìn là thấy đau, gã vừa kéo ra một vệt máu, giãy giụa lê lết trên đất, vừa run rẩy muốn phản công, thậm chí há mồm cắn lên chân Phó Bạc Vọng.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy kẻ tấn công gào lên “trả lại cho tao” gì gì đó.

Hạ Ca dán lên lan can bên cạnh, hơi cử động cơ thể, muốn chờ bọn họ đánh thêm lần nữa để nhân cơ hội chuồn êm.

Đúng lúc này, một bóng người đi dọc lan can đến bắt lấy tay cậu: “Lâm Ngọc Âm, đi theo tôi!”

Hạ Ca hoảng sợ, theo phản xạ hét: “Ai?!”

Thượng tá Phó bên này cũng phát hiện ra động tĩnh, sát khí phủ kín mặt bỗng dâng lên, đôi mắt sắc bén nhìn qua.

Hạ Ca thấy đôi con ngươi xanh lục của hắn co lại vì căng thẳng, bỗng nhớ ra mình còn phải diễn kịch, chắc chắn Lục Hành Thâm không cho cậu OOC(1).

Bởi vì cậu là thế thân của Lâm Ngọc Âm.

Vì thế khuôn mặt môi hồng răng trắng lập tức cứng đờ, trở nên sợ hãi ủ rũ, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay khẽ run rẩy như bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.

Nếu trong tay cậu không có một miếng bánh dâu tây đã bị cắn dở, pudding không đong đưa theo nhịp chạy, bên miệng không có vệt bơ, có thể nói trông rất giống Lâm Ngọc Âm.

Hình như có gì đó sai sai, đáy mắt thượng tá Phó lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng nhanh chóng bị kẻ tấn công trên đất cướp đi sự chú ý.

Tên kia là một kẻ liều mạng, không muốn sống còn phát điên, trừ khi bắn chết, bằng không sẽ không dừng cắn người.

Nhưng Phó Bạc Vọng cần gã sống để khai ra là ai để lộ hành tung của mình.

“Đừng sợ, tôi tới để giúp cậu rời khỏi đây. Ý tôi là cảnh sát đã ở dưới lầu, kẻ tấn công còn có đồng bọn, chúng ta phải theo lối bể bơi tới nơi an toàn trước!”

Dường như người nắm tay cậu có quen Lâm Ngọc Âm, cũng không biết vì sao sức lại khỏe như vậy. Bên đài ngắm cảnh có một vách đá nhảy xuống biển, vách đá gần như dựng thẳng, không người bình thường nào có thể trèo lên. Ngay cả kẻ tấn công cũng giả thành nhân viên để vào chứ không chọn leo núi.

Hạ Ca nhìn người kia, đó là một thanh niên gần bằng tuổi Lâm Ngọc Âm, không có sắc mặt âm trầm đáng sợ như kẻ tấn công, cho nên gật đầu đi theo.

Ngay khi cậu bị kéo đi chạy về hướng bể bơi, cuối cùng Hạ Ca quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy ở cửa thang máy phía xa có thêm hai kẻ tấn công tới đánh nhau với Phó Bạc Vọng.

Nhưng vẫn không thể đánh lại thượng giáo.

“Chúng ta sẽ nhảy từ đây xuống, cậu biết nhảy cầu không? Không biết cũng không sao, không chết được, tới lúc đó tôi dùng dây thừng mang theo leo xuống, có thể rời khỏi đây, đến lúc đó sẽ an toàn.”

Hạ Ca nhìn người xa lạ này, lén dùng đôi mắt có công năng như camera chụp ảnh đối phương. Thiếu niên có mái tóc nâu quăn, đôi mắt sáng ngời, nhưng dù thế nào cũng không kiểm tra được người này là ai trong số người quen của crush.

Cậu nhìn phía dưới cây cầu nhảy từ trên cao, nhảy vào bể bơi hẳn là không sao, nhưng mà…

“Sao không nhảy? Cậu sợ độ cao à?”

Hạ Ca lắc đầu.

“Rốt cuộc cậu là ai? Sao lại muốn giúp tôi chạy trốn?”

Chẳng lẽ Lục Hành Thâm thấy cậu chậm quá nên phái người tới tiếp ứng? Nhưng cậu đi gặp theo hẹn chứ không phải đi làm nhiệm vụ ngầm.

“Tôi tên Trần Tiếu Niên, giúp cậu trốn đi là vì tôi có việc muốn tìm cậu. Lâm Ngọc Âm, tôi vất vả lắm mới tìm ra cậu, cũng không thể nhìn cậu bị cuốn vào mấy chuyện kỳ lạ được, sau đó lãng phí mấy ngày vào sự kiện râu ria, thôi, thời gian gấp rút, nhảy đi!”

Đúng lúc này, Lục Hành Thâm kịp thời gửi lại câu trả lời:

[Có thể xuống nước nhưng không thể bơi.]

Hạ Ca vội lui về sau nửa bước, khó khăn nói: “Hay là thôi đi, tôi…”

Còn chưa kịp giải thích, Trần Tiếu Niên đã mạnh bạo túm tay cậu, một tay đẩy lưng, dẫn theo cậu nhảy xuống.

Bọt nước lớn chưa từng có văng lên, phát ra tiếng vang thật lớn.

Trong bể bơi xanh thẳm không ngừng tỏa ra bọt sóng ùng ục.

Là một người máy có trọng lượng vượt quá người bình thường, Hạ Ca chìm nghỉm xuống dưới đáy.

Cậu chưa bao giờ nghĩ cơ thể mình lại nặng tới vậy.

Người máy không cần thở, cậu muốn ngừng thở hay phun bọt khí đều rất dễ, cứ lẳng lặng ngượng nghịu đứng dưới đáy bể bơi.

Mà Trần Tiếu Niên năm lần bảy lượt thử lôi cậu ra khỏi nước đều thất bại, cuối cùng phải ngoi lên trước hít một hơi, sau đó cúi đầu, im lặng nhìn Hạ Ca đứng dưới đáy nước như đạp trên bờ biển.

Bể bơi đều được xây ở nơi rất cao, dưới đáy là thủy tinh công nghiệp trong suốt, cảm giác như đang đứng trên mây bay đi, mà lúc này, Hạ Ca từ từ đi đến gần bờ, dồn sức xuống chân nhảy lên khỏi nước, ngoi lên tới bờ bể bơi.

Cậu và Trần Tiếu Niên bốn mắt nhìn nhau, thử tìm lấy cái cớ: “Tôi không biết bơi.”

Trần Tiếu Niên nổi trong nước nhìn cậu: “Vậy cậu biết thở không?”

Hạ Ca cúi đầu cơ thể của mình.

Đệt, vừa rồi sợ nước vào nên tạm ngừng thở trong nước, sau khi ngoi lên lại quên mở chốt bắt chước hơi thở.

Cậu vội hít sâu môt hơi khiến ngực phồng lên, mặt không đổi sắc nói: “Biết chứ.”

Trần Tiếu Niên muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới khó khăn nói: “Vậy… phổi cậu tốt đấy.”

**********************

Chú thích:

(1) OOC: Viết tắt của từ Out of character, có nghĩa là sự thay đổi hoàn toàn, không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của một ai đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi