THẾ THÂN HOÀN HẢO


Ngô An Hạ ngất đi, cơ thể bắt đầu run rẩy ọc ra nước bọt từ miệng, gương mặt cô trắng bệch như một chiếc xác sống vùng vẫy trong vòng tay Phương Hoa, cô hoảng hốt, lập tức đưa Ngô An Hạ đến bệnh viện, An Hạ được đưa ngay vào phòng cấp cứu.

Trải qua một cuộc cấp cứu đổ mồ hôi hột mới có thể rửa sạch ruột An Hạ, cứu cô thoát khỏi tình trạng sốc thuốc nguy hiểm.

Báo trí đăng tin, truyền hình cũng phát sóng tin tức về cuộc kiện tụng giành quyền nuôi con của hai người.

Ở phía xa ngoại thành, nơi ngoại ô xa xôi, tại căn nhà nhỏ đã từng giam cầm Ngô Bối Nghi.

Lý Hoành Nghiêm ngồi trên sofa thư giãn xem tin tức, tay cầm ly rượu đỏ với ánh mắt tối mịt, bỗng tin tức phát sóng về kiện tụng kia, xuất hiện trên màn hình là đoạn Ngô Bối Nghi đứng ra làm nhân chứng tố cáo Ngô An Hạ tội cố ý giết người.

Ngô Bối Nghi trong màn hình xinh đẹp, gương mặt hồng hào thật quen thuộc đập vào mắt Lý Hoành Nghiêm.

Con ngươi u tối của hắn hằn lên tia hứng thú, dấy lên màu đỏ tươi, khoé môi nhếch lên thành nụ cười nham hiểm.

Nhìn cô gái trong màn hình phát sóng, hắn đã tìm kiếm cô bấy lâu nay, hắn haha cười, hứng thú đến từng hơi thở bậc ra dục vọng.


"Tiểu Linh..."
...!
Ngô An Hạ được cứu sống, nhưng cô lại lần nữa rơi vào màn hôn mê sâu kéo dài.

Cho đến ngày thứ tư hôn mê, khi bác sĩ phụ trách Lý Hoành Nghị kiểm tra ống truyền nước cũng như kiểm tra nhiệt độ, nhịp tim của An Hạ, cô mới tỉnh lại.

Hai hàng mi khép chặt có điểm run nâng lên, ánh mắt vô hồn đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Ngô An Hạ nghiêng khẽ đầu nhìn sang vị bác sĩ áo trắng bên cạnh giường.

Lý Hoành Nghị nhìn thấy cô tỉnh lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lên máy đo điện tim xem chỉ số nhịp đập và huyết áp, anh thả tay ra khỏi nút điều chỉnh nhịp độ truyền nước.

Bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài hạ xuống nâng gương mặt cô nghiêng hẳn qua nhìn anh, anh xem xét trên gương mặt cô.

Bàn tay anh khí lạnh, làn da cô lại nóng, chạm vào liền tạo ra xúc tác, tay áo anh có mùi nước khử trùng hoà cùng mùi thuốc dược, Ngô An Hạ nằm im không một biểu cảm, đôi mày thanh hoàn toàn buông lỏng.

Giống như một con rối mặc anh muốn làm gì thì làm, muốn kiểm tra ở đâu cứ kiểm.

Sâu trong đôi mắt cô hoàn toàn tăm tối tuyệt vọng, một tia sáng nhỏ nhoi cũng không tìm ra, trong trái tim cô cũng chẳng còn ấm nóng nữa, giống như đã chết lặng từ lâu rồi.

Lý Hoành Nghị nhìn thấy u uất trong mắt cô, cả việc cô đang muốn chết, bàn tay kiểm tra xong thu lại.

"Cố gắng muốn chết như vậy, lúc này tỉnh lại chắc hẳn cô thất vọng lắm" Anh nói nhẹ, ánh mắt chỉ có vô tình.

Ngô An Hạ nghe thấy giọng nói trầm trầm đang giễu cợt hành động ngu xuẩn của bản thân, cánh môi nhợt nhạt chỉ biểu thị một cái mím nhẹ.

"Bất kể khi nào tôi gặp cô đều là trong tình trạng khốn cùng như này nhỉ?" Lý Hoành Nghị đáp, lần đầu anh gặp cô cũng là trong một tình trạng rất nguy cấp, lần thứ hai gặp cô đã bước một chân vào quan tài.

Nếu không phải vì ông trời thương xót cái mạng nhỏ của cô thì cô đã chầu ông bà từ sớm rồi, cô còn không biết quý mạng sống, Ngô An Hạ không biểu tình, không để tâm đến tới lời nói của bác sĩ.


Lý Hoành Nghị nghiêm mặt hỏi "Cô không thiết sống nữa? Cô có biết có biết bao người lo lắng cho cô không? Cô lại hành động ngu xuẩn như vậy?"
Ngô An Hạ thở ra một hơi nặng trĩu, vừa mới bước qua quỹ môn quan thì bị bác sĩ trách mắng rồi, An Hạ mới tỉnh lại đầu óc còn một chút đau đau, cô hướng mắt nhìn anh, đối với khiển trách của anh, cô chỉ cười nhạt.

"Bác sĩ thì biết cái gì mà nói..."
Lý Hoành Nghị khoanh hai tay trước ngực, áo blouse chắc uy nghiêm "Tôi chỉ cần biết rằng cô đã một lần bước vào quan tài khi sinh con, cái mạng của cô còn đến bây giờ hoàn toàn là do may mắn, tôi chẳng cần biết cô gặp phải chuyện gì nhưng ít nhất, cô cũng phải biết quý trọng mạng sống của mình chứ?"
"Tại sao? Anh cho tôi lý do để quý trọng cái mạng này đi?" Ngô An Hạ nói nhanh, đôi mắt trừng lên cứng ngắt dần dần phát nóng, cảm thấy nực cười với chính bản thân mình "Tôi không còn lý do nào nữa, chẳng còn bất kì lý do nào nữa chẳng lẽ tôi cũng không được phép giải thoát cho mình? Anh thì biết cái gì mà nói...!Anh căn bản...!Không phải tôi."
Anh chỉ là một người ngoài nhìn vào, anh làm sao hiểu được những thứ mà cô phải chịu đựng, anh làm sao cảm giác được nỗi đau của cô.

Cô đã mất tất cả rồi, cô không còn nhà để về, không còn lý do để kiên trì nữa...!Giây phút ấy của Ngô An Hạ, cô không hề nghĩ quẩn, mà đó là cô nghĩ thông rồi.

Cô thông suốt rồi, cô giải thoát cho mình thì có gì là sai?
Lý Hoành Nghị nhìn cô ấm ức u uất, hai đôi mi cô ứa ra hàng nước long lanh chạy ngược thấm xuống nệm, không cần một cái nhíu mày hay nhăn mặt nào cả, chất lỏng yếu đuối ấy rất tự nhiên tồn đọng trên đôi mi cô.

Anh biết được việc cô bị giành lấy đứa con, cuộc tranh giành quyền nuôi con đó kinh động cả giới báo trí.

Dù anh không rõ sự tình thế nào, anh không quan tâm cuộc kiện tụng đó nhưng có nghe người khác bàn tán thoáng qua, rằng cô từng mưu sát chị gái để giành lấy những thứ của chị, cô không có đủ phẩm chất làm mẹ, cho nên không nhận được quyền nuôi con.

Không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng trước mắt anh là một người bị ép đi đến bước đường cùng, uất ức trong mắt cô khiến anh phiền lòng một chút.


Trước đây anh luôn khuyên nhủ bệnh nhân với một tâm thế nghiêm túc vững vàng, không hiểu vì sao lúc này, đối với Ngô An Hạ, đối với nước mắt chạy ngược ấy, anh có chút mủi lòng.

Thả hai bàn tay xuống, bỏ đi dáng vẻ khoanh tay nghiêm cường, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, hỏi khẽ.

"Người ta muốn bức cô vào đường cùng, vì sao không vùng ra? Cô càng như vậy, bọn họ càng cao hứng."
Ngô An Hạ chỉ cười, có vẻ như anh không nghe lời cô nói, cô lần nữa lặp lại.

"Đã nói...!Tôi không có lý do nào để kiên trì được nữa..."
Lý Hoành Nghị nghiêm ra nụ cười tuấn duật "Có lý do, như em mong muốn tôi có lý do cho em."
Ngô An Hạ bất chợt ngừng, ánh mắt nóng hổi nhìn anh, mi tâm lần đầu tiên chau lại, thổi ra hơi nóng theo nghi ngờ "Lý do?"
"Giành lại tất cả cho tôi."
Còn tiếp...!
(P/s Anh Dương lên mâm hành.)
_ThanhDii.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi