THẾ THÂN HOÀN HẢO


"Phải rồi, tầm hai tháng nữa là kỳ thi bắt đầu, từ mai em ở nhà ôn bài" An Hạ nằm trong lòng anh yêu cầu "Tạm thời không đến chỗ anh làm cái công việc trợ quản này nữa."
"Hm, em có thể vừa ôn bài vừa đi làm" Với sức lực của cô thì làm hai chuyện này cùng một lúc vô cùng đơn giản.

"..." Đôi mi đẹp híp chặt, cánh môi nhỏ khởi mị "Vậy thì anh đừng có phiền em, một mình em có thể làm hai việc nhưng ba việc thì không."
Nghe đến việc thư ba, bạc môi nhấc lên nụ cười tà, ánh mắt nhìn cô đắm say, thừa biết cô muốn đề cập đến việc gì.

"Việc thứ ba là trách nhiệm, không làm không được" Anh tà mị cười, An Hạ chỉ bĩu môi, bàn tay cuộn tròn giơ ra hai ngón tay nhỏ.

"Cho nên em chỉ chọn một trong hai việc thôi, một là ở nhà ôn bài, hai là theo anh đi làm, chỉ một trong hai."
Cực kì trịnh trọng tuyên bố, vô cùng quan trọng nhấn mạnh.

Hoặc là chỉ đi làm, hoặc là ôn bài, buổi tối còn trách nhiệm cao cả bồi anh đi ngủ, nếu cứ ôm cả ba việc, cô không đáp ứng nổi, sức người có hạn ah.

La Thành Dương haha cười, ôm mềm mại trong lòng một cách đầy hưởng thụ, thư giản.


"Được rồi, sao cũng được."
"Hừ..." Gương mặt vùi vào lòng anh, thở phì ra một hơi, thoả hiệp đã xong nhắm mắt ngủ, mùi hương từ lòng ngực anh thực êm dịu, mùi nước hoa êm êm dịu dịu của hổ phách tinh tế, hoà trộn một ít hương thuốc lá quấn, làm cho người đàn ông này toát ra mùi vị quyến rũ lôi cuốn.

Nghĩ cũng lạ, An Hạ có bệnh hen suyễn, trước giờ đối với các loại mùi nước hoa vô cùng nhạy cảm, chính bản thân cô mười mấy năm trời chỉ dùng được một loại nước hoa duy nhất là dòng woody hương gỗ, nhẹ nhàng dịu êm của trầm hương và tuyết tùng.

Thế mà mùi của La Thành Dương lại rất phù hợp với cô, anh đổi rất nhiều loại nước hoa, nhưng mùi hương nào trên người anh cũng thực nhẹ, rất phù hợp.

Nếu không, phi vụ giả dạng chị sẽ bị lộ ngay, nếu mà không hợp, An Hạ sẽ hắc sì đến nổ lỗ mũi.

Cả hai ôm nhau trên chiếc giường ấm áp, chiếc giường vốn rất rộng, hai người lại như thể đang nằm trên một chiếc giường hẹp mà dính vào nhau, ôm ấp nhau tạo nên một bầu không khí dịu dàng đến cháy bỏng.

Hoàn thành ngày hôm nay ở công ty, An Hạ sẽ được phép ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Bắt đầu từ ngày hôm sau cô sẽ ở nhà ôn bài, từ sáng đến chiều chỉ ngồi đọc luận văn rồi làm tiểu luận.

Trôi qua một tuần ôn luyện, ngồi đến quả mông tròn biến thành hình dẹp, An Hạ rất cố gắng là thế nhưng sức ép từ kỳ thi rất lớn.

Đề thi lần trước cũng rất khó, lần đề sắp tới chắc chắn sẽ thay đổi cấu trúc bài.

An Hạ lo lắng đi đi lại lại, ngẫm nghĩ về chuyện thi cử, trong lòng dâng trào cơn lo lắng.

Dù rằng dạo gần đây quan hệ hai người cực kì tốt, nhưng cô biết trong lòng anh vẫn còn nghi vấn, anh sẽ dùng kỳ thi này để kiểm tra cô.

Ngô An Hạ mà không vượt qua, anh sẽ có lý do để nghi ngờ thân phận cô hơn.

Đi qua đi lại đến mòn đường, An Hạ cắn cắn cánh môi chần chừ, do dự rất lâu, bậm bậm môi cắn cắn móng tay.

Đến cuối cùng, cô giơ lên điện thoại quyết định gọi đi, điện thoại đỗ chuông, đầu dây có người nhấc máy, An Hạ vẫn còn chần chừ.


"Ừ..."
"Sao vậy? Có chuyện gì hả?" Giọng nói trong veo của Chu Tinh Tuệ phát lên, An Hạ ậm ự vài giây, dù rằng phòng không có ai, tay che miệng nói nhỏ qua điện thoại.

.

Truyện Khoa Huyễn
"Cậu...!Có muốn đi cửa sau không?"
"Hả???" Chu Tinh Tuệ hốt hoảng hét một tiếng, sau đó thét lên "Cậu bị điên à?"
"Muốn ngủ với lão? Cậu...!Cậu đã có chồng rồi đó, chồng cậu còn soái đến như vậy mà cậu...!Cậu muốn ngoại tình? Cậu...!Cậu...!Đúng là rơi mất não rồi" Chu Tinh Tuệ kinh hoảng la ba lấp bấp nói, qua điện thoại giọng cô ấy vang vang dội dội, An Hạ bịch chặt loa điện thoại với gương mặt chua xót, liên tục liếc dọc liếc ngang dù phòng đã chẳng có ai.

Sau khi Tinh Tuệ bức xúc đã xong, An Hạ vỗ về điện thoại như vỗ về một đứa em nhỏ, cố gắng giải thích.

"Không phải như vậy...!Không cần phải ngủ với giáo sư."
"Ngoài cách cậu đi ngủ với lão thì cậu còn cách nào khác à? Thật không thể tin được Ngô Bối Nghi cậu lại tìm cách đi cửa sau."
"Chuyện này mình sẽ giải thích với cậu, tạm thời tính chuyện thi cử trước đi" Có vẻ như An Hạ sẽ phải tự thú với Chu Tinh Tuệ, thời gian tiếp súc lâu với Tinh Tuệ, cô bạn này là một người rất tốt còn vô cùng hiểu chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ thông cảm cho An Hạ.

"Vậy...!Cậu định đi cửa sau bằng cách nào?" Tinh Tuệ hỏi một cách đầy nghi hoặc, An Hạ thở phào một hơi, nói ra ý định của mình.

Sau một lúc hai người bàn bạc ý định đi cửa sau, Chu Tinh Tuệ nghe hợp lý, gật gù đồng ý, trước khi nhấc mấy lần nữa dò hỏi.


"Sau việc này, cậu phải nói cho mình rõ ràng."
"Ừm..." An Hạ đáp khẽ.

Chu Tinh Tuệ bỏ xuống điện thoại, ánh mắt nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại, bàn tay cầm lên tấm ảnh nhỏ của cô và Ngô Bối Nghi.

Nhìn thật kỹ vào gương mặt uy nghiêm kiêu sa của cô bạn trong ảnh, so với Ngô Bối Nghi của hiện tại thực khác xa, không hề mang cho cô cảm giác giống nhau.

Đã rất nhiều lần, Chu Tinh Tuệ cảm thấy cô rất xa lạ, giống như một người khác.

Một người khác có gương mặt y hệt Bối Nghi thì chỉ có thể...!Là cô em gái song sinh "Ngô An Hạ."
Còn tiếp...!
(P/s Người đầu tiên biết thân phận của chị Hạ, rất tiếc không phải anh La mà là chị Tuệ, anh La là người đầu tiên nghi ngờ thôi.)
_ThanhDii.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi