THẾ THÂN HOÀN MỸ

Trên xe, Tề Mộc Dương đang cố giữ chặt Tề Hiên, tận lực trấn an hắn: "Tề Hiên, em đừng gấp!"

Hai mắt Tề Hiên lúc này đỏ ngầu, cộng thêm khuôn mặt vốn lạnh lẽo càng khiến hắn trông như muốn gϊếŧ người, làm kẻ khác phải sợ hãi.

"Nếu lúc dời căn cứ bọn chúng không bỏ Tô Lạc lại, chắc hiện giờ cậu ấy vẫn còn sống."

Đương nhiên Tô Lạc chưa chết, chỉ cần Tề Văn Tu vẫn là Tề Văn Tu. Thế nhưng lỡ như chẳng phải vậy thì sao?

Tục ngữ có nói, tâm lo tất loạn (lo lắng sẽ bị rối loạn). Rõ ràng khi mọi người khẳng định Tô Lạc chính là Ngô Kỳ thì lập tức có thể phân tích và giải quyết tất cả tình huống một cách tỉnh táo, kỹ lưỡng. Thế nhưng đến lúc phát hiện mình đã tự tay dâng một người hoàn toàn vô tội lên đoạn đầu đài, lòng cả bọn lại rối như tơ vò.


Ngay từ khi Tề Hiên cầm điện thoại định gọi cho Tề Văn Tu để đàm phán, Tề Mộc Dương biết hắn đã đánh mất lý trí rồi. Bởi nếu bàn điều kiện với Tề Văn Tu lúc này chẳng khác nào đẩy Tô Lạc vào con đường chết.

Tề Mộc Dương giật lấy di động của Tề Hiên, lập tức bị hắn vung nắm đấm đáp trả.

Tề Mộc Dương cảm thấy miệng và cằm mình sắp lệch đi tới nơi nhưng vẫn kiên quyết không buông tay ra. Hắn ghì chặt tay Tề Hiên, lớn giọng cảnh cáo: "Người Tề Văn Tu muốn gϊếŧ là người mà em quan tâm nhất. Nếu em muốn Tô Lạc chết thì cứ gọi đi!"

Hai hàm răng Tề Hiên nghiến chặt đến độ phát ra tiếng "ken két", tuy nhiên câu nói này lọt tai hắn. Hắn ngồi thất thểu trên ghế nhắm mắt lại. Đúng vậy, hắn phải giữ mình thật tỉnh táo, không thể hại Tô Lạc thêm một lần nào nữa.


Tề Mộc Dương chẳng thèm quan tâm gương mặt đang sưng vù của bản thân, chỉ liên tục chớp mắt với Lăng Phàm đang tỏ vẻ khó chịu ở bên cạnh.

Nào ngờ Lăng Phàm lại chả thèm để ý đến Tề Mộc Dương. Cậu lạnh nhạt quan sát Tề Hiên rồi nói: "Tề Hiên, anh đang trách tôi sao? Trách tôi đưa ra đề nghị này? Tại sao anh không nghĩ dù Tô Lạc chẳng phải Ngô Kỳ đi chăng nữa thì cũng có thể là Trương Kỳ hay Lương Kỳ gì đó. Thận phận của cậu ta rất khả nghi anh có hiểu không?!"

Tề Hiên đột ngột trợn mắt lên nhìn chòng chọc Lăng Phàm, nắm tay siết chặt.

Lăng Phàm sợ đến co quắp nhưng vẫn ngoan cố trừng lại hắn, "Anh... anh muốn đánh tôi sao?"

Tề Hiên nhìn chằm chằm Lăng Phàm thật lâu. Tại sao người hắn yêu có một bộ mặt xấu xí như vậy? Vì lo cho an toàn của chính bản thân mà không tiếc đẩy người vô tội ra hứng tai vạ thay. Còn hắn, trong lúc nguy cấp chỉ biết ngu ngốc nghĩ rằng tình cảm của Tô Lạc trong ba năm qua là giả dối, rồi tàn nhẫn ném y cho một tên bắt cóc.


Tề Hiên cảm thấy mình thật nực cười, cũng thật ghê tởm.

Lửa giận trong mắt Tề Hiên lúc này đã dần tan đi bớt. Vẻ mặt hắn quay lại với sự thờ ơ và bình tĩnh lúc ban đầu. Hắn nói: "Lăng Phàm, bây giờ em đã an toàn rồi, về nhà đi!"

Lăng Phàm gần như không tin vào tai mình.

"Tề Hiên!"

Tề Hiên lên tiếng lần thứ hai: "Dừng xe! Mời Lăng nhị thiếu bước xuống!"

Lời nói vừa dứt, chiếc xe lập tức thắng mạnh. Lăng Phàm nhìn dòng người như thác đổ bên ngoài ô kính. Cậu vốn là một nhân vật có tiếng tăm vừa xuất hiện trước mắt công chúng không lâu, bây giờ lại bị người ta đuổi xuống xe một cách vô tình thế này thì mặt mũi cậu biết phải vứt ở đâu đây?

Lăng Phàm trừng mắt với Tề Hiên, không muốn mình tỏ ra yếu kém. Sau lưng cậu có tập đoàn tài chính Lăng thị chống đỡ, vậy mà hắn lại dám đối xử với cậu như vậy.
Tuy nhiên ánh mắt đáp trả của Tề Hiên lạnh lùng thấu tim gan, khiến Lăng Phàm sau ba giây không còn dám nhìn nữa.

"Đưa Lăng nhị thiếu về nhà đi." Một người vệ sĩ nhanh chóng đáp lời rồi giơ tay làm tư thế mời với Lăng Phàm.

Lăng Phàm đỏ mặt vì giận, "Tề Hiên! Vì một tên nghệ sĩ nhỏ nhoi mà anh đối xử với tôi như thế này sao?"

"Lăng Phàm, từ khi nào mà em trở nên ích kỷ vậy? Em bây giờ không còn giống em của lúc trước nữa..."

Toàn thân Lăng Phàm chợt run lên, khuôn mặt đang đỏ bừng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tề Hiên không nhìn Lăng Phàm nữa. Tề Mộc Dương lập tức ra hiệu cho người vệ sĩ kia mang Lăng Phàm xuống xe.

Lúc vừa bước ra khỏi cửa, Lăng Phàm cảm thấy chân mình đã hoàn toàn mềm nhũn.

Đợi cho đến khi chiếc xe trước mặt rồ máy chạy đi, cậu mới hồi phục lại tinh thần, nắm tay siết chặt vì cơn giận đang bùng nổ trong lòng.
Tề Hiên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt. Từ sau khi Lăng Phàm xuất hiện, thế giới của hắn đã hoàn toàn rối loạn hết cả. Vậy nên hắn cần thời gian để tháo gỡ từng chút một.

Tề Mộc Dương nhìn theo bóng Lăng Phàm từ từ biến mất ở đằng xa, sau đó quay đầu lại quan sát Tề Hiên thật lâu. Hắn hỏi: "Em đối xử với Lăng Phàm như vậy, lỡ cậu ta không tha thứ cho em thì sao?"

Tề Hiên thờ ơ liếc Tề Mộc Dương, mắt không có biểu cảm gì thêm.

Ngay lúc này Tề Mộc Dương kết luận, giữa Tô Lạc và Lăng Phàm, Tề Hiên đã có được sự lựa chọn cuối cùng.

Tề Mộc Dương bất lực thở dài. Hà cờ gì phải thế chứ? Tô Lạc đã ở bên em ba năm, em lại không chút động lòng coi người ta là thế thân. Bây giờ em dựa vào điều gì để mong Tô Lạc tha thứ cho mình đây?

Đương nhiên Tề Mộc Dương không thốt những suy nghĩ này ra khỏi miệng. Bởi với tính cách chó đái của Tề Hiên, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó mà thay đổi.
...

Lúc Lăng Phàm về đến nhà, Lăng Triết Vũ đang gấp quần áo trong phòng.

Căn phòng thật lớn nhưng chỉ chứa toàn quần áo, hơn nữa tất cả đều do chính tay Lăng Phàm "kia" thiết kế ra.

Lúc Lăng Phàm thấy được mấy thứ này thì nhịp thở lập tức trở nên khó khăn.

Lăng Triết Vũ nhìn cậu chốc lát. Vẻ mặt anh rất ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng một cách khó hiểu, "Sao giờ đã về rồi?"

Lăng Phàm: "Đã ba ngày em không về nhà đó anh à!" Vậy mà anh còn ngại sớm sao?

Lăng Triết Vũ treo một bộ quần áo đã được xếp gọn gàng lên giá, lơ đãng hỏi: "Hôm trước em và Tề Hiên đã đi đâu? Sao không dự buổi ra mắt bộ sưu tập mới? Đây là show diễn đầu tiên của em mà?"

Việc Tô Lạc bị bắt cóc, Tề Hiên bị uy hiếp, Lăng Phàm chưa từng đề cập với Lăng Triết Vũ lấy một lần. Mà bằng một cách nào nó, Tề Hiên không hề chú ý đến chuyện này. Mọi thứ cứ vô tình diễn ra một cách trơn tru, trùng hợp như thế.
"Hôm đó đột nhiên em thấy khó chịu trong người nên vào bệnh viện." Lăng Phàm đi đến trước mặt Lăng Triết Vũ, nhìn anh đang tự tay chỉnh sửa quần áo. Mà những bộ đồ này đều được anh lấy danh nghĩa do Lăng Phàm tự tay thiết kế để treo trong phòng làm việc.

Lăng Triếc Vũ tiếp tục nhìn Lăng Phàm. Có đôi lúc anh rất thật tâm muốn cho người khác thêm một cơ hội, thế nhưng hình như cậu không hề biết lợi dụng điều đó.

"Anh hai. Sao anh lại để Tô Lạc mặc bộ trang phục đó trong show diễn vậy?" Bộ tây phục với sự kết hợp giữa hai tông màu đen trắng ấy chính là mẫu thiết kế cuối cùng mà Lăng Phàm đã vẽ ra bốn năm trước, cũng là sản phẩm đẹp nhất của Lăng Phàm. Không những thế nó còn từng được Lăng Phàm ôm ngủ rất nhiều lần.

Lúc Lăng Phàm thấy Tô Lạc mặc bộ đồ đó chụp ảnh, lòng cậu như muốn phát hỏa lên.
Mà hiện tại, ba bức hình đẹp nhất trong buổi chụp studio kia đã được phóng to ra, đang trưng bày trong phòng làm việc của Lăng Triết Vũ. Rõ ràng trước đó kết quả kiểm tra DNA đã có, thế mà anh ta vẫn cứ hành động như vậy.

Lăng Triết Vũ đặt quần áo trong tay xuống, quan sát Lăng Phàm. Ánh mắt anh sâu thẳm khiến người khác chẳng thể nhìn thấu, cũng khiến cho cậu gần như không kiềm chế nổi sự sợ hãi của mình, thậm chí cậu còn thấy chột dạ. Nếu Lăng Triết Vũ biết cậu đang che giấu chuyện gì hay đã táy máy gì với mẫu DNA của Tô Lạc, thì cho dù Tô Lạc không phải là người đó đi chăng nữa, Lăng Triết Vũ có phải cũng sẽ tính sổ với cậu hay không?

Ngay lúc toàn thân Lăng Phàm đang không ngừng toát mồ hôi lạnh, Lăng Triếc Vũ lại đột nhiên đưa tay đặt lên vai cậu, "Tề Hiên có tốt với em không?"
Dẫu bây giờ Tề Hiên đang không ngừng tìm kiếm Tô Lạc khắp nơi như một thằng điên, Lăng Phàm vẫn trả lời rằng: "Anh ấy đối xử tử tế với em lắm."

"Vậy thì tốt." Lăng Triết Vũ không nói thêm nữa. Lăng Phàm thực sự chẳng thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong đầu.

Sau đó Lăng Phàm ngoan ngoãn bước lên lầu. Nếu Lăng Triết Vũ biết Tô Lạc chết thì sẽ ra sao nhỉ? Vừa nghĩ đến việc Lăng Triết Vũ có thể sẽ phát điên, lòng Lăng Phàm liền trào dâng đôi chút mong chờ.

Lăng Triết Vũ dõi theo bóng lưng Lăng Phàm, nhãn thần dần trở nên u tối.

"Lăng tiên sinh, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, có thể bao vây bất cứ lúc nào." Vệ sĩ đi đến bên Lăng Triết Vũ, thấp giọng nói với anh.

Lăng Triết Vũ đã treo xong bộ tây trang cuối cùng, tay đang vuốt ve vài nếp nhăn trên đó. Anh phải dành thời gian để ủi chúng thẳng ra mới được.
"Bao vây đi!"

...

Tô Lạc lặng yên dõi theo ánh chiều tà đang dần giấu đi tia sáng cuối cùng.

Vốn nghĩ rằng sau một thời gian bị dày vò như thế, ngay cả lông mi Tô Lạc cũng sẽ chẳng còn sức mà nhấc nổi. Tuy nhiên y vẫn cố gắng mở to đôi mắt sưng vù của mình nhìn cho thật kỹ vầng thái dương có thể là cuối cùng này.

Đột nhiên ở cửa vang lên một tiếng "két", âm thanh ấy đập vào tai Tô Lạc rất rõ ràng. Mặc dù não của y đã mờ mịt đến độ muốn ngừng hoạt động nhưng dường như vẫn sót lại sợi dây thần kinh nào đó giúp y tùy thời bắt kịp được những động tĩnh ở xung quanh.

Tề Văn Tu vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ, râu đã được cạo sạch sẽ, thậm chí tóc trên đầu vẫn còn đang ươn ướt. Nếu đổi sang một tình huống khác, người ta nhất định sẽ cho rằng gã đang chuẩn bị đi dự một buổi party nào đó.
Gã nói với Tô Lạc: "Tới rồi."

Dây thần kinh cuối cùng kia của Tô Lạc chợt run lên, đầu óc y trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.

Cách đó không lâu Tề Hiên đã nói việc giao cho Tề Văn Tu mười phần trăm cổ phần Tề thị là chuyện hoàn toàn không thể, tuy nhiên hắn đồng ý trả lại một phần trăm khi trước. Kết quả này đã khiến Tề Văn Tu rất ngạc nhiên. Gã nhìn Tô Lạc thật kỹ, dù thế nào cũng không thể tìm được chút giá trị trao đổi gì trên người y.

Lấy sự khôn khéo của Tề Hiên mà nói, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, trừ phi Tô Lạc chính là Lăng Phàm. Đáng tiếc Tề Văn Tu đã biết rõ Tô Lạc không phải. Thế thì chỉ có một lý do duy nhất, đó là Tề Hiên đang muốn chơi trò câu kéo thời gian với gã, tập trung tìm ra chỗ ẩn náu này rồi bắt gọn cả lũ.
Tề Văn Tu tự cho rằng mình không đần độn, vì thế gã không đồng ý điều kiện mà Tề Hiên đưa ra.

Huống chi hiện tại Tô Lạc đã được gã dày công dạy dỗ thành một quân cờ để thay mình trả thù Tề Hiên. Hơn thế nữa, gã rất hài lòng với quân cờ này, cho nên gã sẽ không dừng tay.

Tề Văn Tu nâng Tô Lạc dậy rồi sau đó ngồi bệt xuống đất tựa vào người y. Tô Lạc không nhìn thấy mặt Tề Văn Tu, chỉ có thể cảm nhận được thân nhiệt của gã.

Trong lúc y đang cố suy đoán xem tên này lại muốn làm gì nữa, thì đột nhiên bên ngoài vang lên vài tiếng ẩu đả rất to.

"Lần này nếu không bắt được tao chắc nó sẽ không bỏ qua đâu." Tề Văn Tu nói.

Gã châm một điếu thuốc, hút thật chậm, "Mày đoán xem nó sẽ làm gì tao?"

"Tống tao vào tù, e rằng tao sẽ bị du côn hội đồng như cơm bữa. Hoặc nó sẽ cho người lột da tao, mỗi ngày lột một mảng cũng nên."
Tề Văn Tu nhìn khuôn mặt của Tô Lạc. Ở khoảng cách gần thế này, gã hoàn toàn có thể ngửi được mùi hôi kinh tởm của máu và vết thương đã bị thối rửa nơi y.

Tề Văn Tu hút thuốc xong nhưng bên ngoài vẫn chưa yên tĩnh lại. Gã ngồi trước mặt Tô Lạc, mắt không dời khỏi y. Sau đó gã rút một con dao ra, "Muốn tự mình ra tay chăng?"

Tô Lạc quan sát Tề Văn Tu. Tên này chắc chắn sẽ không tự sát, dù trong bất cứ tình huống nào.

Có vẻ như Tề Văn Tu nhìn ra được suy nghĩ của Tô Lạc từ đôi mắt y. Gã nở nụ cười, "Ý tao là tao đã hủy hoại khuôn mặt của mày, mày có muốn trả thù không?"

Tô Lạc giật mình quay lại. Tề Văn Tu đang nở một nụ cười rất ôn hòa, nhưng Tô Lạc cảm nhận được đằng sau nụ cười ấy là một bộ mặt nào đó đang rất cuồng dại.

"Mày... muốn làm gì?"
Tề Văn Tu kề dao vào má phải của chính mình rồi rạch "xoạt" một đường. Đường rạch này dài đến tận cằm, vết cắt rất bén. Động tác của gã trơn tru hệt như lúc làm bị thương Tô Lạc vậy. Ngay cả khi chỗ đó toàn là máu tươi vẫn mang đến một vẻ đẹp rất ma quái kỳ dị. Mà vết thương này hẳn phải dài gấp ba lần vết thương của Tô Lạc.

"Như vậy..." Tề Văn Tu muốn mở miệng nói chuyện. Thế nhưng môi vừa mới mấp máy, gã đã đau đến độ phải hít thở thật mạnh. Sau vài phút thở hổn hển, gã mới nhìn Tô Lạc lần nữa, "Như vậy, mọi chuyện giữa tao và mày sẽ có thể xóa bỏ."

Tô Lạc quan sát gương mặt Tề Văn Tu. Máu tươi nơi gò má và khóe miệng của gã đang trào ra. Khuôn mặt anh tuấn đột nhiên như bị phân thành hai nửa thiên đường và địa ngục vậy, trông thấy mà phải giật mình.
"Tề Văn Tu, mày cho rằng làm thế thì tao và mày sẽ coi như không có gì xảy ra sao?"

Tề Văn Tu cười ha hả không ngừng rồi lại vung dao lên. Lần này dao không xẹt qua mặt nữa, mà là qua động mạch trên cổ tay gã. Máu tươi từ đó tuôn trào không ngừng, thậm chí còn vấy lên người Tô Lạc.

"Mày đã thỏa mãn chưa?"

Tề Văn Tu nở một nụ cười âm u.

Tô Lạc tựa như bị mấy giọt máu kia làm bỏng. Y sợ hãi kêu lên: "Mày điên rồi sao?"

Tề Văn Tu bỏ dao xuống nhìn Tô Lạc, "Ngô Kỳ vì tao mà bị Tề Hiên gϊếŧ chết. Tề Hiên thiếu em ấy một mạng, mà tao cũng vậy..."

Tô Lạc thấy máu đang dần nhuộm đỏ mặt đất, thấm ướt lây cả quần áo mình. Tề Văn Tu càng cười càng hung tợn, càng cười càng yếu ớt.

Phải chứng kiến mạng của một người khỏe mạnh đang dần mất đi trước mắt mình, cảm giác sợ hãi ấy không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
"Chẳng lẽ mày thực sự để mình chết đi như vậy sao? Ngô Kỳ đã hy sinh cho mày nhiều thứ, lẽ nào cậu ấy mong kết quả của mày sẽ thành ra thế này?"

Đầu óc Tô Lạc đã bắt đầu choáng váng, mùi máu tanh nồng khiến y cảm thấy buồn nôn mãnh liệt. Theo bản năng, y bắt đầu giãy dụa. Thế nhưng sợi dây sau lưng y buộc rất chặt, cổ tay đã tê đến không thể nhúc nhích nổi. Trong khoảnh khắc ấy, máu trong người y sôi sục lên.

"Số phận chúng ta rất giống nhau, đều bị Tề Hiên xem như con cờ trong trò chơi của nó. Tao không gϊếŧ mày, nhưng chẳng lẽ mày còn muốn trở về với nó sao?"

Theo lý mà nói, Tô Lạc chắc chắn đã hận Tề Hiên đến thấu xương thấu tủy. Nếu lúc này Tề Văn Tu còn chết trước mặt y, nhất định sẽ khiến cho mối hận của y càng lớn thêm nữa.

Tô Lạc bỗng dưng cả kinh. Tựa như Tề Văn Tu đã nhồi cho y một liều thuốc cực mạnh nào đó, giúp y hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Tề Văn Tu, sự thù hằn của tao với Tề Hiên sẽ không vì mày mà ít đi hay nhiều lên. Dù mày có chảy cạn máu trước mặt tao đi chăng nữa, tao cũng sẽ chẳng để tâm đến cái chết của mày đâu." Chính mày trả thù Tề Hiên không xong lại quay sang bắt cóc tao, còn diễn thêm một màn kịch xuất sắc như thế. Tuy nhiên, Tô Lạc tao không phải là một quân chốt để mày muốn sao thì muốn!

Đồng tử của Tề Văn Tu chợt co lại, "Tô Lạc, mày đừng nên quá tự tin! Bất kể là mày hay tao đều do Tề Hiên mới phải nhận hậu quả như ngày hôm nay. Tao không tin mày sẽ không hận nó!"

"Tao hận, nhưng sẽ không có bất cứ liên can gì đến mày."

Bầu không khí cứ mãi trong thế giằng co như vậy. Khoang thuyền lúc này vắng vẻ đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cổ tay Tề Văn Tu vẫn trào máu không ngừng, từng dòng máu cứ theo nhịp đập của trái tim gã tràn ra ngoài.
Tô Lạc thấy sắc mặt Tề Văn Tu đã dần chuyển sang màu xám xanh. Bên tai y thậm chí còn có thể nghe được nhịp độ của máu huyết đang tràn khỏi động mạch.

Thân nhiệt Tề Văn Tu dần biến mất, theo đó là dũng khí và lòng kiên trì của gã cũng đang chầm chậm vỡ tan.

Đột nhiên, Tô Lạc thấy được sự khủng hoảng trong mắt gã.

Đôi môi Tề Văn Tu run rẩy, gã nhìn Tô Lạc, "Thì ra tao phải chết thật... ha ha..." Nụ cười của gã không hề có tiếng động, như đang tự mỉa mai mình. Điên cuồng, dữ tợn.

Đột nhiên cửa khoang thuyền bị đạp một phát. Tô Lạc ngẩng đầu lên thì trông thấy được vài bóng đen nhảy vào. Một kẻ nào đó nhanh chóng nâng Tề Văn Tu dậy bỏ đi. Còn người cầm đầu lại đứng trước mặt Tô Lạc, quan sát y từ trên cao.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Lạc cứ ngỡ mình sẽ bị diệt khẩu. Nào ngờ người ấy lại đột ngột ngồi xổm xuống. Lúc này y mới có thể phát hiện ra mặt hắn đã bị kính râm che đi hết phân nửa.
Hắn ta là một người nước ngoài. Mái tóc màu nâu, sóng mũi cao, môi mỏng. Mà toàn bộ đàn em đứng sau lưng hắn cũng thuộc ngoại tộc.

Người đó nói với Tô Lạc đôi ba chữ rồi đứng dậy bỏ đi.

Tô Lạc phải suy nghĩ thật lâu mới có thể hiểu được câu nói tiếng Pháp nọ, là "xin lỗi".

"Tô Lạc!" Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn kèm theo sự chấn động vang lên.

Tô Lạc còn tưởng rằng mình nghe lầm. Cho đến khi cánh cửa bị mở ra lần thứ hai, y mới khẳng định được thực sự đã có người đến cứu mình. Tuy nhiên đó là Lăng Triết Vũ.

Nhưng tại sao lại là Lăng Triết Vũ?

Tô Lạc mê man nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt mình.

Lăng Triết Vũ vốn đoán trước được Tô Lạc sẽ bị Tề Văn Tu ngược đãi. Thế nhưng lúc thấy cận cảnh y gần như ướt đẫm trong vũng máu, nhịp đập trái tim anh vẫn như vượt khỏi giới hạn, dồn dập không ngừng nghỉ.
"Tô... Lạc...?"

Tô Lạc bỗng hoàn hồn lại, y hỏi: "Sao lại là anh?"

Nghe được giọng nói của Tô Lạc, lòng Lăng Triết Vũ mới dần bình tĩnh. Anh tháo sợi dây trên người y ra kiểm tra sơ một lượt, kết luận y chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Thật may, thật may quá...

Lăng Triết Vũ bế Tô Lạc ra ngoài.

Thần kinh căng thẳng của Tô Lạc cuối cùng cũng được thả lỏng. Y vô thức vuốt ve bụng dưới của mình. Toàn thân y lúc này đã tê dại hết cả, thậm chí không hề cảm thấy đau đớn dù chỉ một chút.

Ánh mắt Tô Lạc dừng ở toàn thân Lăng Triết Vũ rồi đảo qua cánh tay đang bế mình của anh, sau cùng là khuôn mặt của người đàn ông này.

"Anh bị thương sao?"

Có lẽ do phải dùng sức bế Tô Lạc mà vết chém trên tay Lăng Triết Vũ đã bị rách. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng tinh anh đang mặc.
Lăng Triết Vũ không thèm liếc chỗ bị thương lần nào, chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt đã bị hủy đi phân nửa của Tô Lạc. Lòng anh đau nhói khôn cùng, sự giận dữ không ngừng bùng cháy. Anh cố gắng ngăn chặn cảm xúc tiêu cực đang trực trào trong lòng, dùng giọng nói ôn hòa nhất để nói chuyện: "Tôi không sao, em đang bị sốt."

Sự thân thiết trong mắt Lăng Triết Vũ là thật. Thân làm một diễn viên, Tô Lạc biết thứ cảm xúc chân thực này không giả được. Y có thể cảm nhận bên dưới lớp mặt nạ trầm lãnh kia chính là một cõi lòng đang tan nát, đớn đau.

Tô Lạc chợt thấy cực kỳ hoang mang, rằng tựa như cả hai người họ không phải chỉ quen nhau có một tháng, mà là quen biết rất nhiều năm, thậm chí đã vài chục năm rồi.

Mà điều khó hiểu đó là, đối với cảm giác ấm áp này, y hoàn toàn không thấy xa lạ.
"Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

Tô Lạc vừa dứt lời, con ngươi Lăng Triết Vũ lập tức co rút. Anh dời mắt sang nơi khác, đáp: "Không, chúng ta không quen."

Trái tim Tô Lạc chợt nảy lên. Trong giây phút ấy, y có thể khẳng định mình và Lăng Triết Vũ đã từng biết nhau, thật sự đã từng biết. Trong đầu y mơ hồ hiện ra vài chuyện gì đó, nhưng y vẫn chẳng tài nào

...

Khi Tề Hiên chạy đến nơi, hắn không ngừng kêu tên người mà mình đang tìm kiếm. Thế nhưng không gian yên tĩnh này hoàn toàn không đáp lại hắn, chỉ thấy trên nền đất lúc này là một vũng máu còn chưa kịp khô.

Tề Hiên hoàn toàn sụp đổ, hai chân khụy xuống.

"Tô Lạc!!!" Hắn hét thật to như người bị bệnh tâm thần, như con mãnh thú vùng vẫy trước khi chết, đang gào thét bằng chút sức lực cuối cùng.

...........................
Beta lại mới thấy chương này dài tới 4173 từ =)) còn dài hơn 1 bài assignment của tôi nữa =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi