THẾ THÂN NGHỊCH TẬP CHỈ NAM

Sắc mặt Nặc Mạn Đại Đế rất nhanh lại khôi phục bình thường: "Y Lai, sao không mang Ai Nhĩ Duy Tư đến gặp trẫm?"

Thân thể Y Lai cứng lại, toàn thân đề phòng, trong đôi mắt lam tựa hồ bốc lên lửa giận hừng hực. Y cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Ai Nhĩ Duy Tư có chút sợ người lạ. Nó còn nhỏ, xin bệ hạ lượng thứ, đừng để trong lòng."

Nặc Mạn Đại Đế gật gật đầu: "Ai Nhĩ Duy Tư là một đứa nhóc khả ái, thật đáng tiếc."

Y Lai miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

"Y Lai, ta sẽ không để cho Ai Nhĩ Duy Tư lặp lại con đường của ngươi."

Y Lai vẫn không thể thả lỏng: "Thế nhưng tổ tiên ước định..."

Dã tâm cùng khát vọng trong đôi mắt Nặc Mạn Đại Đế chực chờ thiêu đốt: "Chờ trẫm có Cơ Giáp Hỏa Diễm, liền có thể đánh bại mọi thế lực. Lúc ấy Đế Quốc sẽ không có địch thủ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, toàn bộ vũ trụ này sẽ rơi vào tay trẫm. Lúc đó trẫm cùng hậu nhân sẽ không cần những khế ước này nữa. Y Lai, ngươi là công thần của Đế Quốc, vị trí đại thần nội vụ vẫn còn giữ lại cho ngươi."

Cái vị trí đại thần không chút thực quyền, bị muôn dân phỉ nhổ kia á?

"Bệ hạ, nhiều năm như vậy, tôi đối với quyền thế địa vị đã không còn hứng thú."

"Y Lai, ngươi còn trẻ, quyền lực đối với một người đàn ông mà nói là vô cùng trọng yếu."

"Bệ hạ, người còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Y Lai đột nhiên hỏi.

Nặc Mạn Đại Đế hơi nheo mắt. Lúc ấy, Y Lai mới mười tuổi, tóc quăn quăn màu đỏ, mắt xanh thuần khiết, ngũ quan xinh xắn, gương mặt mang theo chút trẻ con, vô cùng xinh đẹp. Lần đầu tiên hắn nhìn, liền cảm thấy được y rất sạch sẽ, rất hoạt bát, giống như cánh chim giữa bầu trời*, như một vệt dương quang, soi rọi khắp cuộc đời hắn.

(Giống như cánh chim giữa bầu trời*: Đoạn này trong Qt là " hắn giống như giữa bầu trời chim":>> Cười muốn phụt...)

"Tất nhiên ta vẫn nhớ." Nặc Mạn Đại Đế nói. Hơn mười năm mưa gió quỷ quyệt, Y Lai đã trở thành một nam nhân mạnh mẽ mà giảo hoạt, nhóc con đơn thuần kia đã dần thành mơ hồ rồi. "Ta hiểu ngươi muốn gì."

"Bệ hạ, không còn việc gì nữa, tôi xin cáo lui trước."

Nặc Mạn Đại Đế nhìn Y Lai một chút, tiếp đó từ trong túi lấy ra một cái hộp kim loại nhỏ, rất giống đồng hồ quả quýt, đưa cho Y Lai: "Cho ngươi, khế ước giữa gia tộc Niết Phổ Đốn và Hoàng Tộc."

Thân thể Y Lai đột nhiên chấn động một chút, chính vật này đã hại y nửa đời, bây giờ lại bày ra trước mắt, y có chút không thể tin. Y Lai tiếp nhận khế ước, tiếp đó bỏ vào trong túi của mình: "Đa tạ bệ hạ."

Y Lai xoay người rời đi, đi được mấy bước chung quy vẫn là không nhịn được hỏi: "Vị Y Đế Tư kia..."

"A Thụy Tư nhìn như ôn hòa, thật ra lại hết sức quật cường, chuyện cậu ta không muốn làm tuyệt đối sẽ không làm. Chỉ cần cậu ta làm ra Cơ Giáp Hỏa Diễm, Y Đế Tư sẽ tự động rút lui." Nặc Mạn Đại Đế nói.

Y không nghĩ tới Nặc Mạn Đại Đế lại tính toán đến tận bước này. Cơ Giáp Hỏa Diễm là một loại giáp cực phẩm, thế nhưng A Thụy Tư tuyệt đối sẽ không làm, bởi vì nó còn có một tên gọi khác: "Vũ khí hủy diệt thế giới". Trừ khi cậu có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ, tỷ như chính người thân yêu cầu. Đối với Y Lai mà nói, gia tộc Niết Phổ Đốn là cấm địa của y. Y Lai có thể thực hiện bất cứ nhiệm vụ gì, thế nhưng tuyệt đối sẽ không làm nhiệm vụ có liên quan đến gia tộc Niết Phổ Đốn.

Y Lai không quay đầu lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Triển lãm Cơ Giáp Thế Hệ Mới Lần Thứ Mười Lăm.

Buổi triển lãm lần này được tổ chức hoành tráng nhất từ trước đến giờ, nơi này có thể chứa một lúc mấy triệu người, trang bị mấy vạn máy phát hình chiếu, có thể trực tiếp quan sát an ninh của từng bộ giáp một.

Trung tâm triển lãm bày một bộ cơ giáp trắng tinh, cao mấy chục mét, toàn thân trắng như tuyết, đường nét trôi chảy, vũ khí cũng sắc bén cực kỳ.

Hai thanh niên từ xa đi đến, cuối cùng đứng trước người máy này.

"Của ngài thiết kế này, A Thụy Tư." Người thanh niên đọc bảng tóm tắt giới thiệu cơ giáp, nhìn người bên cạnh một chút, mỉm cười nói, "Có người nói vị trí trung tâm này đã thành của riêng sản phẩm do ngài thiết kế rồi đấy."

A Thụy Tư lộ ra một nụ cười khiêm tốn: "Trong giới thiết kế Cơ Giáp có rất nhiều kỳ tài. Cậu gần đây bận bịu lắm sao? Mẹ tôi hôm nay lại hỏi thăm cậu."

Thanh niên tóc đỏ nở nụ cười áy náy: "Rất bận a, gần đây việc hơi nhiều, cứ chạy lên sân khấu rồi lại chạy xuống, chỉ có thể nói xin lỗi phu nhân, chậm chút nữa tôi sẽ đến thăm bà ấy."

"Cậu rất thích làm diễn viên sao?" A Thụy Tư đột nhiên hỏi.

"Nói thật thì cũng không thích mấy." Y Đế Tư lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, trong lời nói có thâm ý khác: "Nhưng chỉ cần vui vẻ là được rồi, không phải sao?"

"Vậy cậu thích gì?"

"Cơ giáp."

"Cơ giáp?" A Thụy Tư lộ xuất vẻ mặt kinh ngạc. Trong ký ức của cậu, nhóc con kia rất hồ nháo, tính tình vô cùng hoạt bát, hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái kia, căn bản không có định hướng gì.

"Đúng, tôi vốn muốn đến học viện Cơ Giáp Không Quân, thế nhưng điều kiện gia đình không cho phép..." Y Đế Tư trầm mặc.

"Nếu cậu thích, tôi có thể cho cậu một chiếc." A Thụy Tư nói.

"Tôi đã xem qua một quyển tạp chí Cơ Giáp, có một chiếc màu đỏ, vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ. Loại Cơ Giáp đó chỉ cần nhìn thôi mà máu đã sôi rồi!" Mắt Y Đế Tư lóe sáng nói.

"Cậu nói chính là Cơ Giáp Hỏa Diễm?"

Y Đế Tư gật đầu: "Tôi suýt chút nữa quên mất, quyển tạp chí đó cũng là mượn của ngài."

"Cái đó đúng là cơn lốc trong giới Cơ Giáp, thợ chế tạo cũng phải chuyên nghiệp. Đáng tiếc chất liệu rất khó tìm."

"Nếu có thì sao? A Thụy Tư ca ca, nếu như có vật liệu, anh sẽ làm cho em* một bộ Cơ Giáp Hỏa Diễm chứ?"

(*Tớ không edit nhầm đâu, tớ cố tình đổi xưng hô ngang vậy đấy:">> Cho rõ cái sự hai mặt ấy mà.)

Y Đế Tư trước đây đối với cậu trầm ổn mà cung kính, lúc này lại thể hiện chút tính trẻ con. Ánh mắt A Thụy Tư ngưng trệ trên gương mặt y chốc lát, lại không lên tiếng.

"Em giỡn thôi, anh đừng để trong lòng."

Mấy phút sau, Y Đế Tư liền nhận được điện thoại.

"A Thụy Tư ca ca, xin lỗi, em có việc gấp rồi."

"Tôi tiễn cậu." A Thụy Tư nói.

"Không cần đâu, trợ lý của em đang chờ ở bên ngoài."

Y Đế Tư vẫy vẫy tay liền xoay người rời đi.

A Thụy Tư nhìn chằm chằm bóng lưng Y Đế Tư đang dần xa, Y Đế Tư tựa hồ khác một chút với em trai cậu trước đây...

Điện thoại A Thụy Tư đột nhiên reo, cậu nhanh chóng bắt máy.

"Xin hỏi, có phải là A Thụy Tư tiên sinh không?"

"Là tôi."

"Đây là bệnh việc An Đức, mấy ngày trước ngài có đưa đến mẫu xét nghiệm, hôm nay đã có kết quả rồi."

Yết hầu A Thụy Tư có chút khô, thân thể căng thẳng: "Kết quả thế nào?"

"Đã xác định được quan hệ thân nhân."

Tay cầm điện thoại của A Thụy Tư đột nhiên buông ra.

"Ca ca, anh xem em nặn đất có đẹp không?"

"Ca ca, cho anh cái Tượng em nặn này, anh thích không?"

"Ca ca, em mặc âu phục này, có phải rất đẹp không a?"

"Ca ca, em thích gì anh cũng cho phải không?"

Trong đầu A Thụy Tư đột nhiên vang lên thanh âm nỉ nỉ non non của nhóc con.

A Thụy Tư lập tức nhấn một dãy số, điện thoại vừa được kết nối, cậu lập tức nói: "Y Đế Tư, tôi sẽ làm cho cậu một bộ Cơ Giáp Hỏa Diễm."

A Thụy Tư nói xong, lại không nhịn được ngồi xổm xuống, nước mắt nương theo gò má rơi xuống.

Tại bệnh viện An Đức.

Trợ lý bác sĩ vừa nói chuyện điện thoại xong, liền có người xông vào.

Người đến mặt không chút cảm xúc, khí thể hùng hổ, nếu như không phải cậu nhận thức người này, thì đã sớm cho rằng tội phạm xông vào bệnh viện.

"Lâm Sắt tiên sinh, ngài tìm bác sĩ Lâm sao?" Trợ lý cung kính hỏi.

"Báo cáo giám định gen của A Thụy Tư, đưa tôi một bản."

"Tiên sinh, thông tin của khách hàng là bảo mật."

Ánh mắt Lâm Sắt lạnh lẽo khiếp người.

"Tôi đi hỏi bác sĩ Lâm một chút..." Trợ lý ấp úng nói.

"Tôi cũng có việc cần gặp bác sĩ Lâm." Lâm Sắt nói.

Trợ lý đem phần tài liệu đã đóng dấu ra, đưa cho Lâm Sắt. Ánh mắt Lâm Sắt liền quét đến hàng chữ lớn ở dưới cùng.

XÁC NHẬN NIẾT PHỔ ĐỐN ƯỚC HÀN VÀ Y ĐẾ TƯ CÓ QUAN HỆ THÂN THUỘC.

Lâm Sắt siết tay một chút, tờ giấy kia liền bị hắn niết đến dị dạng.

Cửa phòng bác sĩ rất nhanh bị đẩy ra.

Lâm Sắt đi vào, đem báo cáo trong tay đưa cho vị bác sĩ mặc áo blouse trắng. Bác sĩ Lâm nhận lấy, nhanh chóng đem báo cáo nhìn qua một lượt.

"Lâm tiên sinh, báo cáo này hoàn toàn không có vấn đề."

Lâm Sắt nhíu mày: "Vậy thì chứng minh chắc chắn là thân thuộc sao?"

"Giám định gen không thể có sai sót, thưa Lâm tiên sinh." Bác sĩ khẳng định nói.

"Bác sĩ Lâm, cẩn thận xem lại, có còn khả năng nào khác không?" Ánh mắt Lâm Sắt nhìn bác sĩ.

Bác sĩ Lâm nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn là chắc chắn, vẫn còn một khả năng."

"Khả năng gì?"

"Không thể được, đó là vi phạm pháp luật Đế Quốc, lệnh cấm đã ban hành rồi a." Bác sĩ lắc đầu nói.

Trong mắt Lâm Sắt lóe lên một tia âm u: "Ông nói đúng, chính là nhân bản."

"Nhân bản sẽ phải hứng chịu hình phạt, chẳng có ai dám làm như vậy cả."

Nếu như người đó chính là cái vị có quyền lực cao nhất Đế Quốc thì sao?

"Có cách nào có thể xác định được người này chính là người nhân bản không?" Lâm Sắt hỏi.

"Tôi chưa từng nói cậu ta là người nhân bản." Bác sĩ Lâm vội vàng nói.

"Tôi nói cậu ta phải đấy." Ngữ khí Lâm Sắt kiên định.

Bác sĩ Lâm cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm Sắt, phát hiện hắn hoàn toàn không có ý đùa giỡn.

"Cách thì cũng không phải là không có, thể nhân bản cùng bản thể gen bởi vì hoàn cảnh bất đồng, thế nên cũng không hoàn toàn giống nhau. Thế nhưng ngài phải cho tôi bản thể gen mới được a." Bác sĩ Lâm bình tĩnh nói.

"Được, ngày mai bản thể gen sẽ được mang đến cho ông. Đa tạ bác sĩ Lâm."

Lâm Sắt rời khỏi bệnh viện, một chiếc phi cơ đã chờ sẵn ở ngoài.

"Tiên sinh, ngài muốn đi đâu?" Cách Lỗ Tư hỏi.

"Quán rượu Hương Tạ." Lâm Sắt nói ra một cái tên.

Cách Lỗ Tư cũng không hỏi nhiều, khởi động phi cơ liền đi đến quán rượu Hương Tạ.

Phi cơ hạ xuống trước cửa quán, Lâm Sắt không có lập tức đi xuống. Hắn tựa hồ đang đợi cái gì đó, chờ chờ đợi đợi ròng rã nửa ngày.

Cách Lỗ Tư đã mấy tháng không có đi theo bên người Lâm Sắt, hôm nay cậu mới vừa phục chức, thừa dịp đang giờ giải lao, cậu đem công vụ của Lâm Sắt xem lại một lần.

Người trợ lý Y Lai vụng về mà La Đức đưa tới chỗ Lâm Sắt thế mà lại chết rồi!

Cách Lỗ Tư càng xem càng hoảng sợ, cậu hít sâu một hơi, kiềm chế nỗi lòng đang sôi trào, trên mặt cũng cố không biểu hiện ra.

Trời đã tối dần.

"Tiên sinh, ngài có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?" Cách Lỗ Tư hỏi.

Lâm Sắt không trả lời cậu, chỉ là đột nhiên mở mắt ra, mắt chăm chú nhìn chằm chằm một nơi nào đó. Cách đó không xa, thanh niên tóc đỏ nắm tay một nhóc con đang đi tới. Nhóc con nhảy nhảy nhót nhót, khuôn mặt tròn tròn xinh xắn tràn ngập ý cười.

"Có bữa tối rồi." Lâm Sắt đột nhiên nói.

Cách Lỗ Tư theo bản năng liếc mắt nhìn thanh niên tóc đỏ, trong tay y còn có một hộp điểm tâm.

*-----------------------------------------------------------------*

Hiên Dư: Tui định edit thêm một bộ nữa, có 10 chương à. Tuy có nhà edit và hoàn rồi nhưng không hợp gu tui lắm nên muốn làm lại T.T Mấy người thấy có nên hôn?? Mấy bạn góp ý hộ tui đi:< đang băn khoăn lắm. Truyện đó cũng là ngược luyến, tất nhiên cũng là đam mỹ, mỹ công mỹ thụ, hắc bang, HE:">

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi