THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên.
Chu Hạc đưa tay mò mẫm trên đầu giường, theo thói quen tắt máy, âm thanh kết thúc, thế giới yên tĩnh.

Cậu kéo chăn lên đầu tiếp tục ngủ.
"Reng reng reng..."
Chu Hạc gãi đầu ngồi dậy, lơ mơ nhấn nút nghe.
"Hoa Hồng, đêm qua cậu bị ai ép khô à? Mau nói xem là yêu tinh phương nào, bởi bây giờ nhìn cậu như mấy thằng túng dục quá độ ấy." Cao Hiểu giật mình nhìn Chu Hạc qua điện thoại, hắn đưa điện thoại tới gần để xem kỹ, còn phóng to để xem.
"Sáng sớm cậu gọi tôi chỉ để nói cái này à?!" Chu Hạc bực bội nói.
"Sáng sớm, 10 giờ sáng, sớm ghê luôn á!" Cao Hiểu trợn mắt trắng.
"Đúng là chơi lâu mới biết bản chất của nhau, ai mà ngờ cậu là người như vậy."
Không phải hắn nói quá, khi lần đầu Cao Hiểu thấy mặt của Chu Hạc qua điện thoại thì phải thốt lên: "Ngươi là yêu nghiệt phương nào!"
Diện mạo lóa mắt bất kể nam nữ đều bị thu hút, Cao Hiểu khi đó tấm tắc nói: "Nếu chúng ta quen nhau tôi quyện vì ái làm 1!"

Chu Hạc lạnh nhạt vô tình đánh bay ảo tưởng của hắn: "Cậu không phải mẫu hình lý tưởng của tôi." Tôi chỉ muốn kiếm tiền bao trai thôi!
Hiện tại Chu Hạc đã khác.
Chu Hạc tóc tai bù xù, hai quầng thâm mắt to đùng, da cậu vốn trắng, chỉ cần có một chút dấu vết liền nhìn rõ mồn một, khuôn mặt phờ phạc không muốn nhìn giống như bị "ép khô" thiệt.
Chu Hạc đưa tay xoa mắt, không vui nói: "Đối với đứa mất ngủ như tôi, thì là sớm, có chuyện gì, mau nói."
Cao Hiểu khoa trương hả một tiếng lớn, sau đó nói như hát rap: "Có chuyện gì? Cậu hỏi tôi có chuyện gì! Cậu quên hôm nay chúng ta có hẹn gặp mặt à?"
"Hẹn 9 giờ, tôi chờ 1 tiếng vậy mà bây giờ cậu còn ngồi trên giường!" Cao Hiểu chất vấn nói.
Chu Hạc lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, gượng cười nói: "Xin lỗi bạn hiền, cho tôi 30 phút, lập tức chạy ra gặp cậu.

Ok, vậy đi, bye!"
Nói xong Chu Hạc lập tức cúp máy, chạy đi rửa mặt.

Cao Hiểu nhìn điện thoại đã tắt thì bĩu môi, gọi nhân viên mua thêm một cái bánh ngọt vừa ăn vừa chờ.
Hôm nay là thứ 4, cậu đã "nghỉ bệnh" được hai ngày rồi.

Chu Hạc chỉ là tìm một cái cớ để tránh Hứa Kỷ Trạch mà thôi, chứ tụt huyết áp cũng không cần nghỉ lâu như thế.
Mỗi lần nhìn Hứa Kỷ Trạch cậu lại nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ đó, thật sự là thẹn không chịu được.

Bình thường tỉnh lại thì cậu chẳng nhớ bản thân đã mơ thấy gì, lần này nhớ đặc biệt rõ ràng!
Cố gắng thế nào để quên đi cũng không có tác dụng nên cậu đã cầu cứu Cao Hiểu.

Cao Hiểu cuối cùng cũng chờ được Chu Hạc, cậu mặc một cái hoodie màu đen đơn giản, đeo kính râm.


Toàn thân một màu đen, Chu Hạc tâm trạng không tốt cản thấy màu đen thuận mắt liền chọn nó.

Có màu đen làm nền, nửa khuôn mặt lộ ra trắng đến lóa mắt, mũi cao môi đỏ quả thật nhìn có chút giống minh tinh.
Chu Hạc cũng đang tìm Cao Hiểu.

Cao Hiểu gương mặt thanh tú, tràn đầy sức sống, yêu thích vận động nhưng không đen nổi, thích ăn thích uống nhưng không mập được, quả là thể chất bao người mơ ước.
Nhưng hắn không thích, hắn cảm thấy phải đen một chút mới hợp với khí chất và giọng nói tổng tài của hắn.
Nhìn một vòng, Chu Hạc rốt cuộc thấy được Cao Hiểu, cậu đi đến và ngồi xuống đối diện, cậu buồn rầu gọi một ly trà sữa nhiều sữa nhiều kem.
Cao Hiểu vỗ ngực đảm bảo, tự tin nói: "Được rồi cậu nói đi, tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng tôi lồng tiếng mấy vai diễn tình cảm cũng không ít.

Yên tâm kể hết ra đi!"
Chu Hạc liếc nhìn xung quanh, thấy không ai thì lấy hết can đảm kể, Cao Hiểu càng nghe càng hưng phấn, thiếu điều vỗ tay khen ngợi, hắn tò mò hỏi: "Cậu có máu M à?"
Chu Hạc gân xanh giật giật, tay có chút ngứa, muốn đánh người!
"Ây ây ây, bình tĩnh, tôi chỉ thắc mắc thôi."
"Khụ, dù sao mơ đều là trái ngược với thực tại, không cần lo." Cao Hiểu thấy sắc mặt của cậu càng kém liền bổ sung nói.

"Chắc cậu sắp tới kỳ ph@t tình thôi ấy mà."
"Phải không?" Chu Hạc nheo mắt, trước kia dù tới kỳ ph@t tình cậu cũng không mơ loại này mộng.
Cao Hiểu tò mò muốn chết, không biết Alpha kia có đẹp trai không mà khiến Chu Hạc lo lắng như vậy, đầu nghĩ miệng liền hỏi ra.
Chu Hạc nghe hắn hỏi, cậu nghĩ nghĩ rồi đưa ảnh chụp cho Cao Hiểu xem, là ảnh mấy y tá lén chụp, thấy Chu Hạc đi ngang liền "hối lộ" cho cậu để cậu giữ bí mật.
Cao Hiểu vừa "chặc chặc chặc" lưỡi vừa xem ảnh, cảm thán nói: "Đúng là Alpha chất lượng tốt nhưng tiếc là không có cơ bắp, không biết cởi áo ra có cơ bụng hay không."
Chu Hạc còn đang suy nghĩ lý do, cũng không nghe Cao Hiểu đang nói gì.

Cậu nghĩ rằng nên hỏi bác sĩ xem sao.
Tối đến, Chu Hạc gọi điện hỏi Bùi Lương, cậu kể ra chi hắn nghe, đương nhiên có che giấu tên của Hứa Kỷ Trạch, chỉ kể là mơ thấy Alpha thôi.
Bùi Lương rất nhanh liền trả lời: "Chắc do cậu thường giao lưu tin tức tố với Sở Tinh Châu, nên khi gần đến kỳ ph@t tình thì mới mơ như thế."
Bùi Lương cứ nghĩ là cậu mơ thấy Sở Tinh Châu, vì thế sau khi cúp điện thoại liền gọi cho anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi