THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


"Cạch." Tiếng cửa mở ra, Chu Hạc lạnh mặt nhìn người đang bước vào.
Phó Đoạn thật lâu rồi không bước vào phòng của Chu Hạc, dù trước khi ly hôn hắn cũng rất ít bước vào đây, sau khi cậu trốn thoát thì càng không bước vào.
Ký ức về căn phòng này vẫn dừng lại ở 5 năm trước, lúc Chu Hạc vừa dọn vào biệt thự.

Phó Đoạn đã chính tay trang trí mọi thứ cho cậu, nhưng lúc này đây, trong căn phòng có thật nhiều thay đổi.
Bức màn đã đổi mới, các vật dụng trang trí nhỏ không biết cậu đã mua từ bao giờ.

5 năm trước căn phòng là gam màu xanh lạnh, là màu sắc Dự Lam thích nhất.

Hiện tại là gam màu ấm áp.
Phó Đoạn hoàn toàn không biết Chu Hạc đã từng chút thay đổi căn phòng này, những thứ hắn mua vẫn còn đó nhưng có vẻ màu xanh của nó quá đột ngột trong một căn phòng ấm áp.
Phó Đoạn thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn xuống Omega ngồi ở trên giường.
Phó Đoạn đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Chu Hạc ngồi trên giường ngẩng đầu lên nhìn anh, mím môi chẳng nói lấy một lời.
Thanh niên vẫn mỹ lệ như cũ nhưng chỉ qua vài tháng dáng vẻ ngoan hiền kia không còn nữa thay vào đó là một loại dã tính khó thuần.
Càng thêm gợi dậy sự chinh phục của Alpha.
Chu Hạc tuy không ngửi được tin tức tố của Alpha, nhưng cậu có thể ngửi thấy tin tức tố của Dự Lam trên người Phó Đoạn.

Một mùi cam thảo dịu nhẹ quấn quanh Phó Đoạn nhưng dù mỏng manh lại không thể xua tan.

Chứng tỏ hai người đã làm việc của một đôi bạn đời AO.
Cậu nhíu mày, theo Chu Hạc biết thì khi AO hoàn toàn đánh dấu thì Omega sẽ ỷ lại Alpha, còn Alpha sẽ vô cùng chiếm hữu dục, tình trạng này kéo dài khoảng một tháng.
Trong một tháng này, ngoài bạn đời ra thì Omega sẽ kháng cự tất cả Alpha khác.

Còn về phần Alpha sẽ không thể tiếp xúc với bất kì một Omega nào khác.
Chỉ cần chạm vào đều sẽ xuất hiện tình trạng buồn nôn, tuyến thể đau đớn khó nhịn, nó như một lời nhắc nhở cho sự trung thành trong tình yêu.
Nhưng sau một tháng thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường nhưng sự chiếm hữu và ỷ lại của AO vẫn còn.

Tùy người, tùy tình cảm và tâm lý hoạt động khác nhau mà mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi.
Cũng vì điều đó mà một tháng sau khi kết hôn Phó Đoạn mới bắt Chu Hạc lại.
Chu Hạc ngửi thấy mùi tin tức tố của Dự Lam vẫn còn, có lẽ độ phù hợp của hai người là 100% nên giai đoạn nhạy cảm này chưa kết thúc, sau một tháng nó vẫn chưa vơi đi.
Điều này khiến Chu Hạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vì nó chứng minh hiện tại Phó Đoạn chưa thể chạm vào cậu.
Phó Đoạn đúng thật là chưa thể chạm vào Chu Hạc, hắn và Dự Lam độ phù hợp là tuyệt đối.
Phó Đoạn chỉ đến xem Chu Hạc mà thôi.
"Đã bảo cậu ngoan ngoãn nghe lời, sao phải chống cự thế làm gì."
Sở Tinh Châu vươn tay muốn chạm vào gương mặt của Chu Hạc nhưng bị cậu né tránh quay mặt đi, nhất thời tay của hắn chạm vào đuôi tóc của Chu Hạc.

Chỉ đơn thuần chạm vào sợi tóc, Phó Đoạn đã cảm thấy một trận ớn lạnh buồn nôn xộc thẳng lên não, tuyến thể đau đớn liên hồi.
Phó Đoạn nắm tay trắng bệch, theo bản năng nhịn xuống đau đớn siết chặt tay, vì dùng lực quá mạnh nên tóc của Chu Hạc lập tức bị hắn kéo đứt.
Chu Hạc đau đớn hít hà một hơi, cứng người nhìn "thi thể" tóc của cậu nằm trên tay Phó Đoạn.

Chu Hạc mặt mày biến sắc giật lại tóc, đếm đếm số lượng sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Phó Đoạn.
Chết tiệt! Thật tức chết cậu mà, có biết cậu quý trọng đầu tóc lắm hay không?! Lỡ như nó hối thì phải làm sao?!
Hắn có biết giới trẻ ngày nay dễ bị rụng tóc không?
Chu Hạc tức giận hai vai đều run rẩy, cậu nghiến răng nói: "Phó Đoạn, anh muốn gì?!"
"Muốn chạm vào tôi? Nào tới đây."
Chu Hạc mỉm cười nói, đôi mắt đào hoa lấp lánh tràn đầy yêu mị, động tác mạnh kéo ra cổ áo.

Hai nút áo trên cùng đã bị cởi bỏ, lộ ra cổ cao trắng nõn và xương quai xanh quyến rũ.
Ỷ vào Phó Đoạn hiện tại không thể chạm vào cậu, Chu Hạc trực tiếp nắm lấy tay hắn muốn hắn chạm vào cổ cậu.
Ghê tởm chết ngươi!
Khi đôi tay hai người tiếp xúc với nhau, tuyến thể của Phó Đoạn đau đớn khó nhịn, một cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng.

Chu Hạc như xinh đẹp ác ma dụ dỗ con mồi vài cạm bẫy.

Chu Hạc nở một nụ cười quỷ dị, cậu biết sức lực của Omega không thể so với Alpha, cũng không thể kéo được Phó Đoạn.

Vì thế Chu Hạc như một mũi tên muốn nhào vào lòng anh.
Ai ghê tởm trước thì người đó thua!
"Rầm!" Phó Đoạn vội rút tay ra, tránh đi Chu Hạc, bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.
Chu Hạc ôm không khí suýt nữa thì ngã nhào xuống thảm, ngẩng đầu thì chỉ thấy cánh cửa đóng chặt trước mắt, Phó Đoạn đã đi xa.
"Phụt...!Ahahahaha..." Chu Hạc cố nén cười nhưng không được, cậu ôm bụng điên cuồng cười to.
Lần đầu Chu Hạc thấy Phó Đoạn sợ một thứ gì đó, đúng là hả dạ.
Chu Hạc vừa lau nước mắt vừa thở hổn hển nhìn xuống lầu.

Phó Đoạn sắc mặt âm trầm rời đi biệt thự, đầu cũng không thèm quay lại mà đi rồi.
Chu Hạc ý cười dần đạm đi, cậu muốn tìm cách ra khỏi đây trước khi Phó Đoạn vượt qua thời kỳ đặc thù này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi