THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ

53: Quang Hoàng Nhân Vật Chính


Dự Lam đương nhiên sẽ không bỏ lỡ các buổi tiệc thế này, hắn cùng vị tiểu thư đó nói cười vui vẻ.
"Tiểu thư, chúc mừng sinh nhật tròn 20 của cô, chúc cô ngày càng xinh đẹp." Một người tham dự buổi tiệc nói.
"Cảm ơn." Thiếu nữ lễ phép mỉm cười.
"Tiểu thư..."
"Tiểu thư..."
"Tiểu thư..."
Dự Lam đứng bên cạnh tuy vẫn nở nụ cười nhưng nội tâm trong lòng đã trầm như nước.

Đám người này không thấy hắn sao? Không nên chào hỏi hắn trước sao?
Tuy nói buổi tiệc hôm nay là của vị tiểu thư trước mắt nhưng với thân phận của hắn thì họ trước tiên phải chào hỏi hắn trước!
Không chào hỏi đã đành, dường như họ lại bỏ quên hắn qua một bên.
Dự Lam vẻ mặt dữ tợn quay người đi đến cuối hành lang vắng, hắn lại gọi cho số máy đó, lớn tiếng nói: "Tại sao họ không để ý tới tôi!"

Một câu hỏi không đầu không đuôi hết sức vô lý nhưng người ở bên kia lại như tập mãi thành quen, âm thanh trầm thấp trả lời: "Bởi vì cậu không ở cùng Phó Đoạn."
Nói xong liền tắt máy.
Dự Lam ngẩn ngơ nhìn điện thoại, đúng vậy, hình như lâu rồi cậu không về nhà gặp Phó Đoạn.
Tuy nói hai người đã kết hôn, Dự Lam muốn cho Phó Đoạn yêu chiều cậu nhưng không có nghĩa Dự Lam cũng yêu Phó Đoạn!
Phó Đoạn dây dưa với người khác hắn sẽ ghen, Phó Đoạn không quan tâm hắn Dự Lam sẽ giận nhưng từ đầu đến cuối thứ mà Dự Lam quan tâm không phải tình cảm mà là "hào quang" Phó Đoạn mang đến cho hắn.
Đúng vậy, Dự Lam nguyện ý gọi nó là "hào quang", chỉ có khi ở cùng với Phó Đoạn thì hào quang quý công tử của Dự Lam mới tỏa sáng, hắn mới trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trước kia không phải vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng có chuyện hoang đường như thế này diễn ra.

Nhưng từ năm 18 tuổi Dự Lam ra nước ngoài thì hào quang hoàn toàn biến mất, không ai thiên vị hắn, không ai nịnh bợ hắn.
Cảm giác có được lại mất đi khiến Dự Lam sợ hãi, hắn gặp rất nhiều xui xẻo trong khi ở nước ngoài.

Lúc ấy Dự Lam từng phẫn nộ chất vấn tại sao Phó Đoạn không giúp hắn! Nhưng cũng chẳng có ích gì.
Giống như hắn hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với trong nước, hắn phải ỷ lại vào tên quản gia Phúc Tam, một thiếu gia như hắn chưa bao giờ sống nghẹn khuất như vậy.
Nhờ gặp được người kia, thì hắn mới biết được cách nắm giữ hào quang, chỉ cần hắn ở bên Phó Đoạn thì hắn sẽ mãi là tiêu điểm của mọi người, là ánh trăng sáng nhất trên bầu trời đầy sao!
Từ đó hắn nghe theo người kia học cách không gần không xa, lạc mềm buộc chặt với Phó Đoạn.
Nên có thể nói đối với Dự Lam thì thứ hào quang không thể nhìn thấy kia còn quan trọng hơn cả tình yêu.

Dự Lam không muốn chịu cảm giác lưu mờ trong đám người bất kỳ một phút giây nào nữa.
Có lẽ do nhiều ngày không gặp Phó Đoạn nên hào quang của hắn đã giảm bớt, không còn nhiều người xem hắn là trung tâm của sự chú ý.
Kết thúc buổi tiệc, Dự Lam nôn nóng về nhà nhưng được báo Phó Đoạn không có ở đây.
"Anh ấy đâu rồi?" Dự Lam gọi điện hỏi quản gia Phúc Hạ.
Phúc Hạ vẻ mặt chần chừ không nói, giọng ấp úng chẳng nói được một câu.

Dự Lam không còn kiên nhẫn cao giọng hỏi lại.
"Gia chủ đang đi làm ạ." Phúc Hạ cuối cùng cũng đáp.
Dự Lam không vui nhíu mày, nếu đi làm thì cần gì phải ấp úng như vậy, trực giác của hắn nói rằng chắc chắn Phó Đoạn có việc giấu hắn!
Vì thế Dự Lam đe dọa Phúc Hạ: "Mau nói cho tôi biết mấy ngày qua anh ấy làm gì?!"
Thấy đầu dây bên kia Phúc Hạ không trả lời, Dự Lam lại nói: "Đừng quên tôi cũng là một nửa chủ nhân của Phó gia, Phó Đoạn từng nói tôi có quyền hạng ngang hàng với anh ấy."
"Nên bây giờ cậu mau khai ra hết đi, quản gia!"
Phúc Hạ nghe vậy nhưng vẫn không nói, chỉ nói một địa chỉ biệt thự cho Dự Lam.

Dự Lam có được thứ hắn muốn liền nghĩ rằng bệnh cũ" đa tình của Phó Đoạn lại tái phát, dám lén nuôi tình nhân!
"Trong biệt thự còn có ai?" Dự Lam lạnh lùng hỏi.
"Ngoài...!Thì có một đầu bếp, hai hầu gái thưa ngài." Phúc Hạ ngắt quãng đáp.
"A, chuẩn bị cũng đầy đủ đó chứ." Dự Lam châm chọc lên tiếng.
Hắn ra lệnh nói: "Mau đi, đem tất cả người điều đi nơi khác hết cho tôi!"
Hắn thì muốn chính tay đi bắt tình nhân của Phó Đoạn!
Biệt thự của Phó Đoạn có vô số, nếu không có địa chỉ cụ thể thì khó mà tìm được.
...

Chu Hạc ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ, cậu muốn tìm cách thoát khỏi đây.

Cậu đang tính xem trọng lượng của bản thân trong lòng Phó Đoạn.

Nếu cậu bệnh sốt cao thì hắn sẽ đưa cậu đi bệnh viện?
Không, hắn cũng có bác sĩ tư nhân.

Trừ trường hợp cậu bị bệnh rất nghiêm trọng không thể không đi bệnh viện thì mới có thể thoát khỏi căn biệt thự này.
Đang lúc Chu Hạc nghĩ cách làm cho bản thân bị bệnh thì cửa phòng của cậu bỗng mở ra, một người đẩy cửa bước vào phòng cậu.

Chu Hạc còn tưởng là Phó Đoạn, nên cố ý giả điếc không nghe nhưng chờ người kia nói một câu thì Chu Hạc kinh ngạc trừng mắt nhìn lại..

54: Bệnh Viện Tâm Thần


Phúc Hạ đang ở một bệnh viện tâm thần thăm anh trai trên danh nghĩa của hắn - Phúc Tam.

Phúc Tam đang nằm trên ghế tắm nắng, vẻ ngoài đoan chính nhìn không giống như một kẻ điên. Hắn nhìn thấy Phúc Hạ thì vui vẻ kéo Phúc Hạ cùng nhau tắm nắng.

Phúc Hạ theo thường lệ nói chuyện trong ngày của mình với Phúc Tam, khi Phúc Tam nghe tên Chu Hạc thì cả người đều cứng đờ, khi nghe tên Sở Tinh Châu thì ôm đầu hét lên.

"Rầm rầm!" Phúc Tam xô ngã ghế dựa, đá bay bàn trà nhỏ ở bên cạnh, như phát điên mà kéo lấy tóc của hắn.

Các hộ sĩ thấy thế thì lao đến đè Phúc Tam xuống đất để dừng hành động tự làm tổn thương bản thân của hắn.

Phúc Tam vùng vẫy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Phúc Hạ hét lên: "Tránh xa hắn ra, hắn là ma quỷ, Sở Tinh Châu chính là ma quỷ!"

"Đừng đến tìm tôi, đừng đến tìm tôi!" Phúc Tam điên cuồng gào thét, hoàn toàn không còn dáng vẻ thản nhiên như vừa nãy.

Phúc Hạ rũ mắt nhìn Phúc Tam bị hộ sĩ đè ở dưới đất, trên mặt lại không có vẻ gì thương xót hay đau lòng, chỉ còn lại sự thản nhiên hờ hững.

Phúc Hạ nhếch môi, không tiếng động nói hai chữ: "Muộn rồi." Hắn đã gặp ác quỷ.

"Reng reng..." Đúng lúc này, điện thoại của Phúc Hạ vang lên, Dự Lam nôn nóng bảo hắn mau trở về.

Phúc Hạ cung kính đáp vâng, sau đó xoay lưng rời đi.

Bùi Lương đứng trên lầu cao nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, Phúc Tam có vẻ bị k1ch thích không nhẹ.

Ở bệnh viện tâm thần thì cảnh này chỉ là chuyện thường ngày.

Phúc Hạ cung kính đáp vâng, sau đó xoay lưng rời đi.

Bùi Lương đứng trên lầu cao nhìn xuống cảnh tượng bên dưới, Phúc Tam có vẻ bị k1ch thích không nhẹ.



Ở bệnh viện tâm thần thì cảnh này chỉ là chuyện thường ngày.

Bùi Lương ánh mắt bình tĩnh xoay người đi, vạt áo blouse trắng vẽ ra một đường cong trong không khí, mà bảng tên màu vàng cài trên áo hiện lên hai chữ "Viện trưởng".

Bùi Lương chẳng phải bác sĩ bình thường gì, hắn vốn là viện trưởng của bệnh viện tâm thần, không phải bác sĩ chuyên khoa tin tức tố. Vì thế...

Bùi Lương liếc nhìn tài liệu trên bàn, tự hỏi không biết nên nói "mức độ chữa khỏi bệnh" của Sở Tinh Châu là bao nhiêu để cho Chu Hạc tin tưởng.

Bùi Lương vờ than thở nói: "Sở Tinh Châu bệnh thật khó trị, yêu cầu nhiều giao lưu."

...

Dự Lam theo địa chỉ Phúc Hạ nói tìm đến biệt thự nơi Chu Hạc đang ở, nhập đúng mật khẩu, đẩy cửa bước vào thì thấy trong biệt thự không có lấy một bóng người.

Dự Lam lần đầu tiên biết Phó Đoạn còn có một ngôi biệt thự thế này, ánh sáng đầy đủ, thiết kế tông màu trang nhã giống như một ngôi nhà nhỏ ấm áp, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Phó Đoạn.

Phó Đoạn chỉ thích những thứ tiện lợi hiệu quả, mấy vật nhỏ như thú bông, giỏ hoa treo tường, hay ánh đèn hình thú đáng yêu đều không xuất hiện trong nhà chính Phó gia.

Dự Lam tìm khắp nhà lại chẳng thấy tình nhân của Phó Đoạn đâu, cả một bóng người giúp việc cũng không thấy.

Với sự tò mò và muốn biết sự việc tột cùng ra sau, Dự Lam kiểm tra kỹ từng căn phòng, hắn thấy được ở đây có một thư phòng giống hệt của Phó Đoạn, có phòng ngủ cũng giống hệt phong cách của anh, bên trong phòng còn vương hương vị sương tuyết.

Dự Lam còn phát hiện một căn phòng khác như là của Beta vì trong đây không có hương tin tức tố nào cả.

Tình nhân lần bày là Beta sao?

Dự Lam đi dạo khắp nhà, hắn đặt chân lên lầu 3, nơi đây là phòng vẽ tranh và phòng trưng bày của Chu Hạc.

Khi nhìn thấy mấy thứ này thì trong đầu Dự Lam đã nảy sinh một suy đoán. Có lẽ Phó Đoạn cũng không phải dưỡng tình nhân mà đang nuôi thế thân!

Thế thân của hắn! Chu Hạc vừa rời khỏi Phó Đoạn lại tìm người mới!



Dự Lam thực phẩn nộ, lòng ngực như có một luồng khí nóng. Hắn tức giận lấy điện thoại ra gọi Phúc Hạ: "Cậu ở đâu? Cậu mau về đây cho tôi!"

Dự Lam khó chịu trút giận lên bình hoa trang trí, vung tay quăng vỡ nó, hắn ngồi trên sô pha, chờ Phúc Hạ trở về nhưng chỉ chờ đến gương mặt giận dữ của Phó Đoạn.

Chưa để Dự Lam lên án, Phó Đoạn sắc mặt chẳng mấy đẹp hỏi: "Chu Hạc đâu?"

Dự Lam nghe thấy cái tên này liền nổi giận, thì ra Phó Đoạn còn chưa quên được Chu Hạc! Người vốn ở nơi này là Chu Hạc!

"Anh thế mà lén lút nuôi tình nhân sau lưng tôi! Phó Đoạn, chúng ta chỉ mới kết hôn hơn tháng mà thôi!" Dự Lam chất vấn nói.

"Cậu ấy chỉ là tình nhân, đâu ảnh hưởng đến địa vị của em, trong lòng anh em vẫn có vị trí quan trọng nhất." Phó Đoạn nói.

Dự Lam sắp nghẹt thở khi nghe lời Phó Đoạn nói, lần đầu hắn biết được Phó Đoạn còn có một mặt như vậy.

Phó Đoạn lại không có tâm trạng đôi co cùng Dự Lam, hắn hỏi: "Chu Hạc đâu? Em thả cậu ấy đi rồi sao?"

Phúc Hạ trở về biệt thự là lúc hai người đang giằng co.

Phó Đoạn thấy Phúc Hạ không làm tròn bổn phận thì tức giận lấy đồ trang trí trên bàn ném vào người hắn nói: "Cậu vừa đi đâu về?! Ai cho phép cậu nói địa chỉ cho Dự Lam!"

Phúc Hạ đầu bị cắt ra một vết thương, máu theo trán chảy xuống mặt nhưng hắn vẫn cung kính đáp: "Là phu nhân muốn địa chỉ, Phúc Hạ không dám làm trái lệnh.".

"Còn Chu thiếu hiện tại đang ở... bệnh viện ạ." Phúc Hạ muốn nói lại thôi nhìn mảnh vỡ tứ tung dưới đất lại như có ý chỉ mà lơ đãng liếc nhìn cầu thang.

Động tác nhỏ này sau qua mắt được Phó Đoạn, nhất thời tất cả tầm mắt đều đặt trên người Dự Lam.

Dự Lam cũng không ngu, lập tức hiểu ra bọn họ ý chỉ cái gì, hắn nghiến răng nói: "Tôi không có đẩy cậu ta!"

Rõ ràng là khi hắn vào thì chẳng có ai ở đây! Chu Hạc bị thương thì liên quan gì đến hắn, nồi này hắn không đội!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi