THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


Hôn nhất thời sảng dỗ ngọt hỏa táng tràng.
Chu Hạc mếu máo sờ đôi môi sưng đỏ của cậu, Sở Tinh Châu dỗ thế nào cậu cũng không chịu nhìn anh, cả khuôn mặt đều viết hai chữ "không vui".
"Hoa hồng nhỏ, ăn bánh ngọt không?" Sở Tinh Châu dụ dỗ nói.
"Không ăn." Chu Hạc phồng má quay mặt đi.
"Hoa hồng nhỏ, uống trà sữa không?" Sở Tinh Châu lại đưa ly trà sữa thơm ngọt cho cậu, giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ.
"Không uống."
Chu Hạc say khướt nhưng còn biết Sở Tinh Châu làm cậu đau, môi nhỏ nóng rát, sau ót bị anh sờ cũng đau đau trướng trướng.

Chu Hạc ủy khuất muốn chết.
Hoa hồng chỉ muốn uống nước thôi, đâu có làm gì sai, tại sao lại phạt hoa hồng.
Chu Hạc mếu máo hít sâu một hơi, Sở Tinh Châu thấy vậy lại dỗ: "Vậy hoa hồng muốn gì?"
"Muốn gì cũng được sao?" Chu Hạc lúc này mới ngước mặt lên nhìn anh.
"Đúng vậy." Sở Tinh Châu bị cậu đáng yêu đến rối tinh rối mù, lập tức gật đầu đáp ứng.
"Vậy, vậy ôm một cái." Chu Hạc vươn tay nói.
Lúc này cậu suy nghĩ rất đơn giản, anh làm cậu đau, thì phải ôm cậu, Sở Tinh Châu ôm rất thoải mái, ôm liền không đau.
Sở Tinh Châu nào từ chối phúc lợi lớn thế này, lập tức kéo cậu vào lòng ôm ấp.
Chu Hạc đang thoải mái muốn ngáp, đầu óc liền nghĩ đến đến một chuyện, cậu bật dậy nói: "Hoa hồng muốn tìm người kia tính sổ!"
"Tên tên...!Tên là Phó Đoạn! Hoa hồng muốn đánh hắn, muốn trừng trị hắn! Muốn thay Kỷ Trạch hả giận!"
Chu Hạc nói xong thì sững người, đáng thương kéo tay áo của Sở Tinh Châu nói: "Nhưng hoa hồng đánh không lại hắn."

"Vậy giúp hoa hồng đánh hắn được không?" Sở Tinh Châu nói.
"Được." Chu Hạc gật gù đồng ý.
...
Chu Hạc và Phó Đoạn đúng là có một cái nghiệt duyên không thể tránh khỏi.
Nhà hàng mà cậu cùng Sở Tinh Châu đang ăn thì Phó Đoạn và Dự Lam cũng đến.
Hiện tại Sở Tinh Châu cũng không sợ Phó Đoạn, anh có thể bảo vệ tốt cho Chu Hạc nên cũng không cần trốn tránh hắn.
Từ khi Chu Hạc chạy mất Phó Đoạn chỉ có thể tập trung ở cạnh Dự Lam, dù hắn tìm cách nào cũng không tìm thấy vị trí của Chu Hạc.

Không ngờ lần này không hẹn mà gặp.
Thấy anh muốn tiến lên, Dự Lam liếc nhìn Sở Tinh Châu thì hơi rụt người lại.

Tuy đây không phải lần đầu hắn thấy anh nhưng lần này anh có vẻ thật đáng sợ.
Sau chuyện lần trước, tác phẩm của hắn hoàn toàn bị loại khỏi cuộc thi.

Dự Lam phải dùng rất nhiều tiền để che giấu thông tin nguyên do, người khác chỉ biết hắn tự động rút lui mà thôi.
Dự Lam chưa từng nghĩ "người kia" sẽ thích Chu Hạc, dù cho lần trước hắn có gặp hai người ở quán ăn nhưng cũng không nghĩ Sở Tinh Châu sẽ theo đuổi Chu Hạc nên mới dám ra tay!
Hắn không có khả năng để Phó Đoạn đi qua bên kia.

Dự Lam không muốn lại đắc tội với Sở Tinh Châu! Anh ta có trong tay điểm yếu của hắn!
Chỉ cần Sở Tinh Châu muốn, Dự Lam sẽ hoàn toàn không thể tham gia các cuộc thi lớn vì lý lịch của hắn không sạch! Dự Lam cũng sẽ không đem khuyết điểm này nói cho Phó Đoạn, nên người duy nhất có thể giúp hắn chỉ có Sở Tinh Châu.
Nếu Dự Lam lại chọc giận Sở Tinh Châu thì dù hắn có tài, hắn cũng chỉ có thể tham gia các trận đấu nhỏ lẻ mà thôi.
Dự Lam cắn chặt môi kéo lấy tay Phó Đoạn, muốn anh đừng làm ra hành động quá khích nhưng Phó Đoạn làm lơ Dự Lam, hắn đi lên chặn đường của Chu Hạc và Sở Tinh Châu.
Sở Tinh Châu kéo Chu Hạc vào lòng muốn tuyên bố chủ quyền, Chu Hạc thì như nhìn thấy kẻ thù, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Phó Đoạn.
"Phó tổng, xin nhường đường." Sở Tinh Châu nói.
Nếu không có anh kéo lại Chu Hạc đã đi lên đấm cho Phó Đoạn một quyền.

Nhìn thấy Phó Đoạn, cậu lại nhớ đến Hứa Kỷ Trạch đang nằm trên giường bệnh.
Chu Hạc hận cả người đều run rẩy.
Phó Đoạn nhìn vào ánh mắt phẫn hận của cậu, hắn không còn cảm giác vui sướng hay hưng phấn khi phát hiện một mặt tính cách mới của cậu mà là sự hoảng loạn.

Như có một thứ gì đó đã mất đi, trong khi hắn không biết thì nó đã biến mất khỏi thế giới của hắn.
Đến khi Chu Hạc và Sở Tinh Châu rời đi, Phó Đoạn vẫn lặng người thất thần đứng tại chỗ.
...
Chu Hạc nhất quyết muốn về bệnh viện thăm Hứa Kỷ Trạch, tuy cậu còn say nhưng vẫn nhớ thời gian đọc sách cho anh.


Sở Tinh Châu cũng không khuyên cậu đi nghỉ ngơi được, đành đưa cậu về phòng bệnh của Hứa Kỷ Trạch.
Chu Hạc cũng không còn nhớ cậu đã đọc cuốn sách nào, đọc tới đâu, nhưng cậu vẫn theo thói quen lấy một cuốn sách mới, bắt đầu đọc cho anh nghe.
Sở Tinh Châu đứng ngoài cửa nhìn hình ảnh này cũng không nói gì.

Thanh niên giọng nói hơi phiêu, có vẻ cậu rất cố phát âm cho rõ nhưng thanh âm vẫn mềm mềm không hề có sức lực.
Chu Hạc cứ thế đọc sách suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi Thanh Trà bước vào thăm bệnh thì cậu mới đi về phòng nghỉ.
Trước khi đi còn không quên nói với cô: "Tôi đã đánh dấu rồi, cô có thể tiếp tục đọc cho anh ấy.

Hứa Kỷ Trạch không thích nghe một nửa đâu."
m thanh mơ hồ như muốn ngủ đến nơi.
"Tốt." Thanh Trà mỉm cười tiếp nhận quyển sách.

Chu Hạc thấy vậy mới yên tâm rời khỏi.
Thanh Trà đôi mắt chua xót nhìn bóng lưng của cậu, cô lấy tay lau nước mắt.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao mẹ vốn yêu thương anh lại không tỏ vẻ ngăn cản quyết định của ba, tại sao anh của cô lại thành người thực vật chứ?
Bây giờ cũng chẳng ai trách phạt cô khi cô làm sai, chẳng ai sẽ chiều cô nữa.
Thanh Trà lau nước mắt cầm lấy quyển sách, muốn tiếp tục đọc sách cho anh, vừa quay đầu lại thì trái tim của cô như ngừng đập.
Hứa Kỷ Trạch khuôn mặt bình tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, đôi mắt thanh minh không có vẻ như là người vừa tỉnh, thậm chí Thanh Trà có thể thề rằng cô thấy ánh mắt vô ngữ của anh nhìn ống tay áo của cô.

Như đang nói khóc thì sao không lấy khăn giấy để lau.
Thanh Trà: "..." Muốn nước mắt em chảy ngược anh mới vừa lòng sao?
Thanh Trà hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó ấp úng hỏi: "Anh, anh hai, anh không sao chứ?"

Hứa Kỷ Trạch trả lời: "Không sao."
"Cạch." Lúc này hộ sĩ đẩy cửa vào phòng.
"Bác sĩ, chị hộ sĩ mau gọi bác sĩ giúp em với!" Thanh Trà nôn nóng muốn nhờ cô gọi bác sĩ.
So với Thanh Trà thì hộ sĩ quá mức bình tĩnh.
Hộ sĩ thấy Hứa Kỷ Trạch ngồi trên giường chỉ cúi đầu chào "Hứa viện trưởng" rồi bình tĩnh kéo màn lại như việc Hứa Kỷ Trạch tỉnh là một việc gì đó rất bình thường.
Thanh Trà cảm thấy thế giới này thật ma huyễn, cô dùng bộ não đọc vô số cuốn tiểu thuyết máu chó, sau đó cho ra một kết luận.
"Anh giả bệnh hả?" Thanh Trà trừng mắt.
Hứa Kỷ Trạch không trả lời.
Thanh Trà khóe mắt giật giật nói: "Vậy nam thần mỗi ngày đều đến thăm anh, đọc sách cho anh, lau tay cho anh, lau ngực cho anh, chải tóc lau mặt cạo râu cho anh...!đều, đều..."
Thanh Trà ôm ngực hô lên: "Anh vô sỉ!"
Thanh Trà tức muốn hộc máu nhưng nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của anh hai, bao nhiêu cơn tức như bị nghẹn ở cổ họng.

Cô chột dạ đứng thẳng, không dám nhìn vào mắt anh, vờ như hành động thô lỗ vừa nãy không phải do cô - một thiếu nữ e thẹn làm ra.
Hứa Kỷ Trạch nhìn Thanh Trà biểu hiện quá khích cũng không tỏ vẻ tội lỗi, anh nói: "Anh có chuyện muốn nhờ em."
...
Tác giả muốn nói.
Bị đoán đúng rồi, "người kia" - số máy lạ mà Dự Lam thường gọi, là Sở Tinh Châu nha~1
Chuẩn bị chưa các nàng, sắp ngược Phó Đoạn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi