THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


"Chu Hạc, không chơi, không chơi nổi nữa." Cao Hiểu thở hổn hển nói, cây vợt tennis bị hắn chống xuống đất như một cây gậy của người cao tuổi, hắn cũng muốn ngồi rạp xuống rồi, không chống "gậy" chắc hắn ngã mất.
Cao Hiểu buồn rầu nhéo thịt mỡ ở bụng, hắn vất vả lắm mới mập được một tí, vốn định biến mỡ bụng thành cơ bắp ai ngờ mấy ngày nay bị Chu Hạc kéo đi chơi cái này chơi cái kia, muốn mập cũng thật khó quá.
Chu Hạc như bị cái gì đó kích thích, trong vòng vài ngày liền sắp thu âm hơn phân nửa bộ kịch.

Truyện vốn cũng không dài, bị sự hiệu suất của cậu ấy đẩy nhanh tiến độ.

Cao Hiểu cũng lồng tiếng vai nam chính đương nhiên cũng bị kéo theo tăng ca.
Thật may lời kịch của công chính không nhiều, nếu không hắn sẽ bị rút cạn sức lực mất.
"Chu Hạc, cậu thất tình à? Nghe tôi nói này, ai cũng sẽ trải qua cảm giác này thôi, không có gì ghê gớm.

Cậu nên giữ gìn sức khỏe thì hơn, đừng làm việc quá độ."
Chu Hạc mở nắp chai nước khoáng, nói: "Tôi không thất tình."
Chu Hạc ngửa đầu uống nước, ánh mắt trộm quan sát xung quanh, không thấy hình bóng của Sở Tinh Châu cậu mới thở phào một hơi.

Mấy ngày nay cho dù Chu Hạc có đi đâu đều sẽ thấy anh đứng một bên lặng lẽ xem cậu.


Sở Tinh Châu chọn góc khuất mà đứng, cũng không lại gần nhưng mỗi lần Chu Hạc lơ đãng nhìn đều bắt gặp anh.

Ở lì trong nhà thì chỉ khiến tâm trạng cậu càng bực bội, nên mỗi ngày đều kéo theo Cao Hiểu đi nhiều nơi, không hề có mục tiêu nhất định.

Hôm nay chơi bóng rổ ngày mai chơi đánh cầu, không thì trung tâm điện tử...!nói tóm lại đều là muốn đi giải tỏa.
Chu Hạc thấy Cao Hiểu đã mệt, nhìn thời gian cũng đã 10 giờ sáng, hai người coi như ăn trưa sớm một chút.

Cao Hiểu nghe ăn liền có sức sống, mở điện thoại xem xung quanh đây có quán ăn ngon nào không.
Sở Tinh Châu hôm nay vẫn đúng giờ đi xem Chu Hạc, chỉ là vị trí đứng rất đặc biệt nên cậu mới không thấy được anh.

Sở Tinh Châu đeo tai nghe, màn hình điện thoại ghi lại quá trình Chu Hạc chơi đánh bóng, câu được câu không nói chuyện với Hứa Kỷ Trạch.
"Thật sự không đi gặp cậu ấy sao?" Sở Tinh Châu hỏi.
Hứa Kỷ Trạch thông qua màn hình điện thoại nhìn thấy Chu Hạc, anh lắc đầu nói: "Không đi, anh nhanh lên dỗ cậu ấy, nếu không chuyện lúc sau xảy ra tôi sợ cậu ấy chịu không nổi."
"Cần anh nhắc?" Sở Tinh Châu hừ nói.
Hai người nói nói một hồi, đến khi Chu Hạc cùng Cao Hiểu đi ăn trưa thì chủ đề câu chuyện của họ lại thay đổi sang hướng khác.
"Ai bảo anh không làm giả báo cáo sức khỏe, giả vờ thì phải làm gọn gàng vào chứ?!" Hứa Kỷ Trạch không vui nói.
"Ai bảo anh đốt ảnh, chờ mấy ngày sau đốt không được à, biết là chướng mắt Phó Đoạn nhưng nôn nóng như vậy làm gì?!" Sở Tinh Châu không chịu yếu thế liền đáp trả.
"Tôi nôn nóng? Đổi lại là anh thì không nôn à?"
"Hừ."
Cuộc cãi vã vô cùng ấu trĩ, không đau không ngứa, có thể nói là lãng phí nước bọt mất thời gian nhưng đây cũng coi như là một cách giải tỏa.
"Tôi nói rồi, anh nhanh lên đi dỗ Hạc Hạc, ngày 17-8 sắp đến rồi." Hứa Kỷ Trạch nói xong liền tắt máy.
Anh thất thần lật xem quyển sách ở đầu giường, anh cũng muốn đi gặp Chu Hạc nhưng vẫn nhịn xuống.
Nếu lúc này anh gặp cậu chỉ có một kết cục là bị từ chối và phớt lờ, sau ngày chủ nhật tuần này, Chu Hạc sẽ rất hối hận vì cậu đã không tha thứ cho anh.
Anh không muốn cậu tự trách.
"Hẳn là sẽ rất tự trách." Hứa Kỷ Trạch đóng sách lại, thở dài một hơi, anh chỉ có thể khiến cậu ít đi cảm giác có lỗi mà thôi.
Dù sao kết cục là không thể thay đổi.

Một bên khác, Sở Tinh Châu cũng biết anh nên hành động, không cầu Chu Hạc tha thứ, vì sau ngày 17-8 Chu Hạc sẽ dần hiểu tất cả, đến lúc đó có tha thứ hay không đã không còn quan trọng.

Việc của anh là ở bên cậu cho đến ngày ấy.
...
Chu Hạc và Cao Hiểu vì tiêu hao thể lực quá độ nên sức ăn của hai người cũng lớn hơn bình thường.

Cao Hiểu còn muốn uống thêm trà sữa, đang muốn rủ Chu Hạc cùng đi mua thì nhận được một cuộc gọi.
"Anh họ? Anh gọi em làm gì?" Cao Hiểu khó hiểu.
Bùi Lương chân thật đáng tin đáp: "Ở nhà có chuyện gấp, em mau về đi."
"Ở nhà thì có chuyện gì được chứ." Cao Hiểu lẩm bẩm nói.

Tuy trong lòng không quá tin tưởng nhưng Cao Hiểu vẫn tạm biệt Chu Hạc rồi ra về, biết đâu Bùi Lương nói là sự thật thì sao.
"Tạm biệt." Chu Hạc vẫy tay nói.
"Ok, bye."
Cao Hiểu đi rồi thì Chu Hạc cũng chuẩn bị về nhà, vừa muốn đứng dậy thì Sở Tinh Châu đã đứng trước mặt cậu.
"Chúng ta nói chuyện một chút..."
"Không nói." Chu Hạc biểu hiện vô kháng cự.
Sở Tinh Châu vẫn không từ bỏ, nói: "Sẽ không mất nhiều thời gian của em, ngồi tại đây cũng được."
Thái độ của Sở Tinh Châu thật kiên quyết nhưng biểu hiện lại mềm nhẹ vô cùng, chỉ sợ cậu lại từ chối.

Chu Hạc ngồi xuống ghế, xem như ngầm đồng ý ở lại nghe anh nói.
Sở Tinh Châu cười khổ: "Anh biết nói ra lời xin lỗi thì thật vô nghĩa nhưng anh vẫn muốn nói xin lỗi."
"Em nói anh thấy sắc nổi lòng tham cũng đúng, có tâm tư đen tối ý đồ xấu xa với em cũng không sai.

Em thật sự quá có sức hút, lần đầu nhìn thấy em anh đã muốn khiến em trở thành Omega của riêng anh." Sở Tinh Châu chuyên chú nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
"Lần đầu gặp nhau là chính em đã chủ động đến gần anh, là em trước tiên câu dẫn anh." Sở Tinh Châu nghiêm túc nói, biểu tình và lời thốt ra đúng là khác biệt một trời một vực.
Chu Hạc vẻ mặt bình tĩnh nhưng nội tâm đã sóng to gió lớn, mãnh thú rít gào, ngón tay để dưới bàn cũng nhịn không được mà siết chặt vì xấu hổ.
Chu Hạc vừa thẹn vừa tức.

Thẹn vì Sở Tinh Châu lại có thể nói những lời quá mức trắng ra như vậy, tức cũng là vì anh lại dáng nghĩ còn dám nói, thậm chí dám thực hiện!
Còn nói cậu, cậu...!Chu Hạc đôi môi run rẩy, quả thật không thốt nên lời!
Tác giả muốn nói.
Thật lâu về sau, Sở Tinh Châu cảm khái nói: "Mặt dày mới có được vợ."
À thì, chương sau hệ thống lên sân khấu~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi