THẾ THÂN O LÀ VẠN NHÂN MÊ


"Đừng lo, mẹ không ngăn cản hai con đến với nhau đâu, hai đứa thật xứng đôi." Mẫn Ly đẩy Chu Hạc sát vào Sở Tinh Châu, bà đẩy rất mạnh, Chu Hạc lại không biết làm sao, chỉ có thể bị bà đẩy lên phía trước vài bước.
Sở Tinh Châu ôm lấy Chu Hạc vào lòng, cũng ôm cậu lùi về sau, tỏ vẻ Mẫn Ly đừng đẩy.
"Hai đứa khi nào tổ chức hôn lễ, tháng sau có ngày tốt đấy, tuy ly hôn với ba của con lâu rồi nhưng nếu có thể mẹ vẫn hy vọng có thể làm người chứng hôn cho hai con."
"Chu Hạc đúng không, mẹ biết hoàn cảnh của con, con đừng lo, sau này mẹ cũng là mẹ của con.

Tinh Châu, con thích tiệc cưới theo phong cách nào, mẹ sẽ giúp hai đứa chuẩn bị." Mẫn Ly vui vẻ cười nói.
Trong mắt Thanh Trà thì nụ cười này như cách thể hiện một loại chấp nhất của bà, bệnh trạng khó tả.

Càng khiến cô sợ hãi là đây là đám tang Hứa Kỷ Trạch, đừng nói chuyện hôn lễ ở đây được chứ?
Thanh Trà cảm thấy nó trở lại rồi, tình yêu thương của mẹ đã trở lại rồi nhưng lúc này đây nó dời từ người Hứa Kỷ Trạch sang cho Sở Tinh Châu, thậm chí càng mạnh mẽ hơn, như bà muốn bù đắp cho anh vậy.

Cẩn thận, dè dặt, kích động, yêu thương thái quá, đều là những từ thể hiện biểu cảm của Mẫn Ly lúc này.
Chu Hạc nhẹ vỗ lên tay Sở Tinh Châu ý bảo anh buông cậu ra, Chu Hạc đi đến đối diện Mẫn Ly, cúi người 90 độ, chân thành nói: "Con xin lỗi."

Xin lỗi vì đã hại anh ấy, nếu khi đó cậu cẩn thận một chút có lẽ đã tránh thoát bi kịch này.
" y ây ây, xin lỗi gì chứ, không sao đâu, đây không phải là lỗi của con." Mẫn Ly đỡ Chu Hạc lên, liên tục xua tay.
Chu Hạc mờ mịt nhìn bà.
Không phải lỗi của con, không phải lỗi của cậu.

Đây là câu mà Chu Hạc nghe nhiều nhất trong hai ngày qua.

Mọi người thật kỳ quái...
Rõ ràng người họ nên đau buồn hơn là an ủi cậu sao.
Đêm qua.
Khi Hứa Kỷ Trạch vừa tắt thở, Thanh Trà gần như hỏng mất mà khóc lên.

Bác sĩ đi vào kiểm tra lại lần cuối thì tỏ vẻ chia buồn với gia đình.
Trong nhóm bác sĩ đến phòng thăm viếng viện trưởng của họ lần cuối thì có một hộ sĩ vẫn luôn đứng ở một góc phòng, chờ mọi người ra về nhưng cô vẫn ở lại.

Là hộ sĩ của Hứa Kỷ Trạch khi anh là người thực vật.
Hộ sĩ có vẻ gấp gáp nhìn Chu Hạc đang thất thần rồi nhìn Thanh Trà đang khóc nức nở, cô ta nhìn chằm chằm Thanh Trà như đang trong chờ điều gì đó.

Nhưng Thanh Trà chỉ biết khóc, một lúc lâu sau vẫn chưa làm hành động mà hộ sĩ muốn, nên cô ta khẽ cắn môi đi đến bên giường bệnh.
"Đừng quá đau buồn, mọi việc chỉ là một tai nạn, không phải lỗi của cậu, viện trưởng biết anh chẳng sống được bao lâu, nên lần này anh ấy ra đi không vô ích." Hộ sĩ căng da đầu nói.
Chuyện này vốn để Thanh Trà nói cho Chu Hạc nhưng Thanh Trà cũng vừa bị đả kích nên hoàn toàn quên mất chuyện này, hộ sĩ đành thay cô ra mặt.

Đây là việc cuối cùng mà Hứa viện trưởng đã giao lại cho cô.
Chu Hạc nghe thế thì ngẩng đầu, hoang mang hỏi: "Cái gì gọi là sống chẳng được bao lâu?"
Hộ sĩ thấy cậu đáp lời thì âm thầm thở phào một hơi, lấy một xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Chu Hạc, ôn thôn nói: "Hứa viện trưởng biết bản thân bị bệnh, thời gian còn lại không quá hai tháng, ngài ấy đã từ chối điều trị."

"Ngài ấy không hối hận khi cứu cậu, nếu có thể nói, Hứa viện trưởng cảm thấy rất may mắn vì dùng hai tháng sinh mạng của anh để cứu lấy cuộc đời sau này của cậu.

Anh ấy sớm muộn gì cũng chết, nên cậu đừng tự trách."
Một hộ sĩ nói ra những lời này nếu bị người khác nghe được chắc chắn sẽ hoài nghi đạo đức nghề nghiệp của cô.

Nhưng hộ sĩ đã hứa với Hứa Kỷ Trạch nên cô sẽ hoàn thành.
Anh muốn cho Chu Hạc cảm thấy, cậu không có tội, đừng gánh nặng trách nhiệm này vào lòng.
Trở lại với hiện tại, Mẫn Ly cũng nói cậu chuyện này không phải lỗi của cậu nhưng thái độ thật kỳ quái.
"Con chưa hiểu sao? Hai đứa nó chưa nói với con à?"
"Mẹ, con chưa nói."
"Vậy để mẹ nói cho, mẹ nói sẽ thích hợp hơn, để mẹ..."
Thấy Mẫn Ly còn muốn giải thích đầu đuôi nguyên do liền bị Sở Tinh Châu ngăn lại, anh nói: "Mẹ, hôm nay mẹ hẳn là mệt rồi, có gì ngày mai lại nói."
"Ngày mai con đến đón mẹ."
"Được được được, vậy mai mẹ đến." Mẫn Ly nghe vậy thì vui vẻ cười, sau đó nắm tay Thanh Trà cùng ra về.
Sở Tinh Châu đưa họ ra cửa, rồi lại cưỡng chế Chu Hạc đi về phòng ngủ, ép cậu nghỉ ngơi.
Không phải anh không muốn nói, mà anh sợ cậu chịu không nổi.
Trong hai ngày Chu Hạc đã tiếp nhận quá nhiều chuyện, nào là tai nạn, Hứa Kỷ Trạch chết, biết tin anh bị ung thư chỉ còn sống 2 tháng, Sở Tinh Châu và anh là cùng một mẹ, quá nhiều việc đã diễn ra trong một thời gian ngắn.


Dù là ai cũng chưa kịp "tiêu hóa" nổi.
Anh không vội 1 ngày 2 ngày, dù sao sớm muộn gì cậu cũng biết.
Thật ra trong phòng không chỉ có 4 người họ, mà còn có linh hồn của Hứa Kỷ Trạch, chỉ là ngoài Sở Tinh Châu ra thì không ai thấy được thôi.

Anh đứng cạnh Chu Hạc, muốn nắm lấy tay cậu nhưng chỉ có thể xuyên qua không chạm vào được.
Hứa Kỷ Trạch biết anh sẽ "chết", anh không cam lòng "chết" như vậy, bệnh án kia là giả, anh không có bị bệnh, mục đích của nó chỉ có một.
Câu nói "anh dùng hai tháng sinh mạng của anh để cứu lấy cuộc đời sau này của cậu" là dấu chấm hết cho kế hoạch này.
Anh muốn cho Chu Hạc nhớ kỷ anh, dù khi anh và Sở Tinh Châu hợp lại làm một anh vẫn muốn cậu mãi nhớ đến anh.

Nhớ trên đời này từng có một người gọi là Hứa Kỷ Trạch từng hết lòng vì cậu, dùng sinh mạng để bảo vệ cậu, chứ không phải để mọi công lao đều thuộc về Sở Tinh Châu.
Hứa Kỷ Trạch nghĩ đến đây liền vui sướng nở nụ cười.
Tác giả muốn nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi