THẾ THÂN TÌNH CŨ LÀ ẢNH HẬU


Để chuẩn bị cho chương trình thực tế mới giành được, Thời Tranh đã kêu Lạc Mộ An không nhận thêm bất cứ chương trình hay bộ phim nào.

Còn cô thì dành thời gian tìm hiểu thật kỹ thế giới này bởi Thời Tranh có cảm giác cốt truyện đã thay đổi đôi chút.
Ngày thứ năm sau khi Thời Tranh nghỉ, Trần Tinh Tinh gọi điện hẹn gặp Thời Tranh ở công ty.

Ngẫm nghĩ một lúc, Thời Tranh mới chậm chạp đồng ý với Trần Tinh Tinh.
...
Xe của Thời Tranh dừng lại trước cửa công ty nhưng vẫn như mọi lần không có fans đứng chờ.

Hít sâu một hơi, Thời Tranh sải bước vào trong, đại sảnh.

Khi Thời Tranh mới vào trong, chiếc xe ô tô màu rượu vang cũng đỗ lại trước sảnh.

Không biết từ đâu, một đám phóng viên cùng fans cuồng đi ra vây quanh lấy chiếc xe.

Thời Tranh không để ý nhiều, cô nhanh chóng tìm phòng làm việc của Trần Tinh Tinh.
Thời Tranh đứng trước cửa phòng, gõ ba cái nhưng chờ tới khoảng mười phút sau, Trần Tinh Tinh mới ra mở cửa.

Trần Tinh Tinh nhìn Thời Tranh cười nhẹ khiến cô giật mình cứ ngỡ bản thân hoa mắt.

Nhưng tiếp theo đó là thân hình đụng vào Thời Tranh khiến cô đâm vào tường.
"Còn đứng đó.


Không mau vào."
Trần Tinh Tinh cùng cô gái kia đã ngồi ngay ngắn trên ghế.

Hai người liền nhìn về phía cô với vẻ mặt khó chịu.

Thời Tranh rũ mắt nhìn lại họ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Không đợi cô ngồi xuống, Trần Tinh Tinh nói.
"Thời Tranh, tôi thừa biết cô đã xin An đổng được một suất vài chương trình thực tế kia.

Tôi muốn cô đưa cho tôi."
Thời Tranh nhướng mày, đáy mắt đầy tia trào phúng.

"Đưa cho cô? Để cô đưa cho cô ta sao? Mơ à?"
Thời Tranh chỉ tay về phía Lục Mặc đang ngồi dũa móng bên cạnh Trần Tinh Tinh.

Nghe cô nói vậy, Lục Mặc khựng lại, ngẩng đầu lên đánh giá Thời Tranh.
"Nếu cô đã biết thì tôi cũng nói luôn.

Lục Mặc thích hợp với chương trình này hơn.


Còn người như cô thì nên an phận đóng vai phụ trong mấy bộ phim thần tượng kia thì hơn.

Còn Lục Mặc là nhân tài trong số nhân tài đương nhiên phải bồi dưỡng thật tốt."
"Ha..

Ha...!Cô đang nói chuyện cười sao? Tài nguyên của Lục Mặc kia ở đâu ra? Cô nghĩ chỉ cần có tài thì mới bước vào giới giải trí này liền có tài nguyên tốt sao? Đừng có chọc cười tôi." Thời Tranh che miệng cười ra tiếng, giọng điệu trào phúng.

Cô nhướng mày nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Trần Tinh Tinh trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.

"Vậy nên nếu như tiểu thư Lục Mặc đây muốn có tài nguyên tốt, thì cũng nên kiếm kim chủ ba ba nào đó bỏ tiền ra cho mình đi.

À...!Quên mất, tiểu thư Lục Mặc đây cao cao tại thượng nên chắc rất không muốn làm tình nhân nhỏ bé dưới thân ai đâu nhỉ.

Vậy thì tiểu thư Lục Mặc nên chuẩn bị cho tương lai bị đá ra khỏi giới giải trí đi."
Thời Tranh nói xong không để cho hai người kia có cơ hội nói gì thêm, cô cầm lấy túi xách ra về.

Đi đến cửa, Thời Tranh làm như nhớ ra gì đấy liền lấy trong túi ra một xấp giấy được bọc kính đưa cho Trần Tinh Tinh.

"Suýt nữa quên mất.

Từ giờ cô không còn là người đại diện của tôi nữa rồi.

Chúc mừng cô Trần Tinh Tinh."
Trần Tinh Tinh nhìn vào tập giấy rồi tức giận ném về phía Thời Tranh:"Thời Tranh không phải từ đầu tôi dẫn dắt cô thì cô nghĩ cô có thể lăn lộn lâu trong giới giải trí sao? Xuất thân thấp kém thì nên an phận làm người thấp kém đi."
Thời Tranh khựng lại, tay đặt trên tay nắm cửa liếc mắt nhìn họ.

Khi ánh mắt của Thời Tranh quét trên người Trần Tinh Tinh, cô ta hơi rùng mình rồi im bặt.

Thời Tranh cười nhẹ với cô ta nói rồi bỏ đi để lại hai người ngây ngốc chìm trong trầm tư:"Cảm ơn chị Tinh Tinh đã nhắc nhở, tôi đương nhiên biết vị trí của mình ở đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi