THẾ THÂN TÌNH NHÂN ĐÍCH HOÀN MỸ NGHỊCH TẬP

Edit: Jun

Lại nói đến Lưu Khánh con trai của thôn trưởng, đúng là cái tuổi nghé con mới sinh không sợ cọp.

Cha gã đích xác là một nhân vật, tuy rằng chỉ là một trưởng thôn, nhưng thủ đoạn lợi hại, cùng bọn quan chức trong huyện xưng huynh gọi đệ.

Có ông bố quyền thế gắn vào trên người, con trai quả nhiên là gây chuyện thi phi không chịu đi đường ngay thẳng, bị rất nhiều thôn dân ghét bỏ. Ngày ấy gã bị Hướng Nam đấm cho một cái, mặt sưng vù ba bốn ngày mà vẫn chưa khỏi, liền thời thời khắc khắc muốn đi trả thù.

Gã nhận thức được sự tồn tại của Hướng Nam, chung quy bỗng dưng đột ngột xuất hiện một người đàn ông có diện mạo lẫn dáng vẻ thì không biết không được.

Vốn dĩ, Lưu Khánh với Hướng Nam nước sông không phạm nước giếng, cũng không cần thiết phải theo đuôi một kẻ lỗ mãng như vậy, nhưng chính kẻ này lại chuyện tốt không nói, còn táng cho gã một đấm, chuyện này vô luận như thế nào gã cũng không thể nuốt trôi được.

Phương pháp đơn giản tự nhiên nhất chính là gọi một lũ người tạp nham đến, chụp bao bố để kẻ thù không thể nhìn thấy gì rồi bao vây xung quanh mà đánh một trận xả giận.

Nhưng như vậy thì lại quá đơn giản rồi, gã sớm đã có chút chán ngấy cách này.

Lưu Khánh đang ở trong nhà cân nhắc nên trả thù bằng cách nào lạ lạ hơn chút, liền nghe được trong viện một trận ầm ĩ, là tiếng cha gã đang dạy dỗ anh trai của gã.

"Quỷ đòi nợ, mày thật đúng là cái loại quỷ đòi nợ!"

"Cha... Cha..."

"Đừng gọi tao là cha! Tao không không có loại con "có thể làm" như mày!"

Lưu Khánh bị ồn ào đến tận trong óc cũng cảm thấy đau, lập tức buông bát cơm đi ra ngoài, thấy cha gã đang cầm cái chổi đánh anh trai mình tán loạn lên trong sân, bất đắc dĩ nói: "Cha, cha đánh hắn thì có cái rắm mà dùng."

Anh cả gã là bị nhược trí chân chính, đã hai mươi tuổi đầu mà chỉ có trí lực của một đứa trẻ ba tuổi, số chuyện quậy phá thường ngày làm còn nhiều hơn Lưu Khánh một ít, không biết lần này lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì chọc cho cha gã tức giận.

"Ai...." Lưu Dân ném cái cái chổi xuống thở dài, "Sinh nó còn không bằng sinh một khối thịt lợn nướng...."

Lưu Khánh cau mày hỏi: "Làm sao vậy, hắn lại trộm trứng gà nhà ai?"

"Có cái chó má trứng gà, Nhị Cẩu đi đào tổ chim, đào thế nào lại đào trúng trứng của động vật được bảo hộ!". Vừa nói, Lưu Dân lại duỗi chân, hung hăng đá vào đùi đứa con lớn của mình.

Nơi đây bảo hộ đủ loại chủng động vật phong phú, Cục Lâm Nghiệp vẫn luôn ở trên núi lấy đó làm cứ điểm, làm thôn trưởng như Lưu Dân từng nhiều lần bị kéo vào trong huyện đi họp để tiếp thu giáo dục bảo vệ động vật hoang dã. Người dân ở trong thôn cũng đều biết cái gì có thể săn được, cái gì không thể săn được, nhưng cố tình đứa con trai lớn của ông ta lại là một thằng ngốc chính hiệu.

Ông ta đã xé lỗ tai nói cho con trai mình biết là không được tùy tiện đi đào trứng chim, nhưng cái thằng Nhị Cẩu này chính là không nghe, ông ta còn có biện pháp nào!

Số lượng động vật quý hiếm ở bên Cục Lâm Nghiệp kia đều ở cửa Thanh Nhi, bỗng dưng thiếu nhiều chim non như vậy, khẳng định không thể giấu giếm được, đến lúc đó điều tra đến nhà ông ta, phạt tiền không nói, phỏng chừng còn có hình phạt đi kèm.

"Động vật bảo hộ?" Lưu Khánh đầu óc vừa chuyển, trong đầu ngay lập tức có một chủ ý.

Lưu Dân không thấy con trai thứ hai có ý kiến gì, còn tưởng rằng gã đang lo lắng, liền phất tay nói: "Không sợ, chút nữa nấu cơm thì trực tiếp vứt lên bệ bếp thiêu cháy, lúc đó chết không đối chứng là được."

"Ai*, con đã biết."

*chỗ này là tiếng thở dài nha, không phải là hỏi ai đâu ^3^

Lưu Khánh bằng mặt không bằng lòng mà đồng ý với Lưu Dân, lại trộm đem xác chim non giấu đi, thừa dịp đêm đen gió lộng không ai chú ý chạy tới ký túc xá của Chu Cảnh nhét vào đống cỏ khô.

Ngày hôm sau, người bên Cục Lâm Nghiệp liền bắt đầu điều tra từng nhà phụ cận.

Lưu Dân cùng nhóm người này quan hệ không tồi, Lưu Khánh liền theo đuôi ở phía sau, nói cho họ biết ở gần đây có một thằng ngốc ngoại lai, thường xuyên ở trong núi săn thú.

Vừa nghe thấy lời này, người của Cục Lâm Nghiệp bèn nhờ Lưu Khánh dẫn đường, tìm chỗ Hướng Nam đang ở mà đi.

Khi cửa ký túc xá bị đẩy ra thì đúng lúc Hướng Nam đang theo Chu Cảnh, Tô Ngôn vây quanh cái bếp lò mà ăn lẩu cá đến là vui vẻ.

Gia vị nấu lẩu là mẹ của Tô Ngôn đưa, vừa cay vừa tê, từ xa đã làm người ta ngửi được mùi thơm lừng.

Hướng Nam bị cay đến mức nước mắt trào hết ra, lại vẫn không nhịn được mà không ngừng khuấy đũa vào trong nồi, một bên vừa ăn một bên vừa nói: "Ăn ngon lắm, thầy Chu cũng ăn nhiều một ít đi."

Chu Cảnh đang muốn khuyên y uống nước, đảo mắt nhìn thấy một đám người khí thế ào ạt mà đẩy cửa vào.

"Mấy người là ai?" Chu Cảnh buông bát đũa, bình tĩnh mà đứng dậy.

Tô Ngôn giật mình quay đầu, còn tưởng rằng người nhà Hướng Nam rốt cuộc cũng tìm thấy được nơi này, lại thấy nhóm người này ăn mặc bình thường, không giống như kẻ có tiền.

Thanh niên thường ngày hay quậy phá cùng Lưu Khánh nói: "Chúng tôi là người của Cục Lâm Nghiệp, hiện tại hoài nghi các anh ở nơi này có người đã săn giết động vật được bảo hộ cấp quốc gia, mời các anh phối hợp điều tra."

"Cục Lâm Nghiệp?" Tô Ngôn hít sâu một hơi, lập tức giải thích: "Chúng tôi đang ăn cá trắm cỏ, không phải cái gì mà động vật hoang dã được bảo hộ."

Điểm này cậu ta đã được nghe Chu Cảnh dặn dò qua từ trước, cho nên cực kỳ chú ý.

"Ai nói với anh là cá." Người nọ khẩu khí rất là khinh thường, căn bản không đem Tô Ngôn để vào mắt, "Anh, anh, cả anh nữa, toàn bộ đứng im không được cử động."

"Giấy chứng nhận đâu?" Chu Cảnh không có bị hù dọa, hỏi lại người nọ.

Tô Ngôn cũng phản ứng lại kịp, nói cùng với Chu Cảnh: "Đúng đúng đúng, các anh nói các anh là người của Cục Lâm Nghiệp, dù sao thì cũng phải có giấy chứng nhận đi, bằng không chính là tự ý xông vào nhà dân, chúng tôi có thể tố cáo mấy người!"

"A, nói chuyện cũng thật hay..."

Thanh niên đang nói tựa hồ có chút cáu kỉnh, đang muốn tức giận thêm thì lại bị lãnh đạo đứng đầu ngăn lại: "Tiểu Hoàng đừng nóng vội, người dân yêu cầu chúng ta đưa ra giấy chứng nhận là đúng với trình tự, kể cả khi người dân không có yêu cầu, chúng ta cũng nên chủ động đưa ra mới được."

Dứt lời, vị lãnh đạo kia liền móc thẻ chứng minh công tác ra đưa cho Chu Cảnh. Chu Cảnh cầm thẻ trong tay cẩn thận xem xét, đích xác không giống như là đồ giả mạo, lại thấy nhóm người này tuy ăn mặc quê mùa, nhưng không có nói khẩu âm địa phương, hẳn là người bên Lâm Nghiệp không có lầm.

Hướng Nam ngoan đến nỗi luôn đi theo bên người Chu Cảnh, chưa từng nói qua một câu.

"Hiện tại nên vừa lòng đi?" Thanh niên họ Hoàng tính tình đã có chút không chịu nổi.

Chu Cảnh gật gật đầu, hai tay đem giấy chứng nhận đưa trả lại.

Bởi vì lúc trước đã nói cho Hướng Nam biết rõ ràng, cho nên anh cũng không có lo lắng gì cả. Bây giờ đã xác nhận đúng thật là người bên Cục Lâm Nghiệp, thì cứ để cho họ kiểm tra, chờ kiểm tra xong rồi thì tự nhiên họ sẽ rời đi.

Cậu thanh niên kia gật đầu một cái, trừ bỏ cái người lãnh đạo vừa đưa giấy chứng nhận kia đứng tại chỗ thì còn lại vài người đều đi lục soát hết cả.

Bọn họ soát rất cẩn thận, ngóc ngách nào cũng không buông tha, thậm chí ngay cả đệm chăn cũng đều xốc lên hết, nhưng cũng không thu hoạch thêm được gì.

Tô Ngôn gãi gãi đầu, có chút không thú vị lắm, liền nói: "Thật không có đâu, các anh tìm xong thì mau mau chạy nhanh sang nhà tiếp theo đi, chúng tôi còn chờ chưa được ăn cơm đâu."

"Tất cả mọi người đều nói không phải là mình, vậy tổ chim kia là ai đào? Chẳng lẽ là do chuột đào nhưng không thành à?" Nói thì nói như vậy, nhưng tìm loạn cả phòng lên đều tìm không thấy, bọn họ đích xác là không còn lý do mà phải rút quân.

Lãnh đạo đi đầu chuẩn bị phân phó chạy lấy người, đột nhiên có người gào to một tiếng: "Tìm thấy rồi! là ở chỗ này!"

Tô Ngôn trong lòng cả kinh, theo hướng âm thanh phát ra nhìn lại, phát hiện người nọ thật sự cư nhiên tìm thấy được ba con chim nhỏ từ đống cỏ khô....

"Không có khả năng!" Tô Ngôn theo bản năng phản bác, "Khẳng định là có người vu hãm*!"

*vu hãm: vu khống, hãm hại

Nếu thật là Hướng Nam không biết chuyện phải bảo vệ động vật sau đó đi đào tổ chim, cậu ta cũng khẳng định là y sẽ hồn nhiên xách về, chứ không bao giờ có khả năng giấu trong đống cỏ khô cả.

"Ha ha, các thôn dân gần đây đều bảo rằng có cái thằng ngốc này săn thú loạn xạ lên, giờ bắt được cả người lẫn tang vật, mấy người còn gì để giảo biện?" Tiểu Hoàng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất là khinh thường.

Đã tìm thấy xác chim non rồi, vẻ mặt ôn hòa nguyên bản của vị lãnh đạo kia cũng biến thành lạnh lùng, nói: "Theo chúng tôi đi một chuyến đi."

Trong nhát mắt, bên người Hướng Nam liền bị vây quanh vài người thanh niên trẻ tuổi cường tráng.

Hướng Nam ngơ ngác nhìn về phía Chu Cảnh, còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra: "Thầy Chu, bọn họ vì cái gì lại muốn vây quanh tôi?"

"Anh mau nói thật ra, có hay không đi đào tổ chim?" Chu Cảnh trầm giọng nói.

"Không có, tôi chưa bao giờ đi đào tổ chim." Hướng Nam lộ ra vẻ mặt vội vàng, "Thầy Chu, thầy phải tin tưởng tôi!"

Chu Cảnh cắn môi dưới, nắm chặt tay.

Anh tin, nhưng người ta không tin, trước mắt lại không hề có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh được Hướng Nam bị vu hãm.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự lại để cho Hướng Nam bị oan uổng không rõ ràng như thế?

_Hết chương 26_

Chào các đồng chí ~~~ Khai giảng có vui không nạ XD

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi