THẾ THÂN VẠN NGƯỜI CHÊ TRỌNG SINH

Nhà họ Phương đến khách sạn, đã có không ít khách mời đã đến.

Dàn nhạc ở giữa sân khấu đã bắt đầu diễn tấu, giữa đại sảnh lộng lẫy thơm mùi thức ăn, khách mời nâng ly, tiệc tùng linh đình.

Ngay lúc Phương lão gia tử bước vào sảnh tiệc, âm nhạc đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người cùng quay lại nhìn.

"Phương lão đến rồi."

"Lâu rồi không gặp Phương lão phu nhân."

Phương lão gia tử cười cầm ly sâm banh, gật đầu với dàn nhạc, giai điệu du dương của vĩ cầm lại vang lên lần nữa.

"Đến muộn rồi, tôi phạt uống một ly trước?" Phương lão gia tử cười nói với các vị khách mời.

"Đâu có muộn."

"Là chúng tôi đến sớm."

"Ài, Phương lão đừng tự phạt, ly rượu này tôi thay ông uống!"

Một người đàn ông trung niên nâng ly rượu vang, một ly uống cạn.

Mọi người không nhịn được cười lên, không khí đại sảnh cũng nhanh chóng sôi động lên.

Những người khác nhà họ Phương cũng nhanh chóng bị khách mời vây lại.

Thái Liên Hoa rất hưởng thụ những bữa tiệc như vậy, không giống ở thành phố A, các vị phu nhân nhà giàu trong giới thương nghiệp vị này còn cao ngạo hơn vị kia, bà ta có lúc muốn lại gần nói vài câu, thì người khác đối với bà ta đều là bộ dạng không thèm để ý đến.

Loại tiệc như vậy, cái vị phu nhân nhà giàu không nhìn bạn là ai, mà là nhìn chồng bạn là ai, công ty nhà bạn tên là gì.

Mà bây giờ vị trí hoàn hoàn đảo ngược lại, nhà họ Phương không so được với hào môn đỉnh cấp ở thành phố A, nhưng trong mắt của những thương gia giàu có ở thành phố Nam, quả thật là tài nguyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu, ai cũng muốn tạo quan hệ với nhà họ Phương.

Thái Liên Hoa vừa bước vào đại sảnh, đã có không ít thiếu nữ chủ động tiến đến.

Trước tiên là khen lễ phục cao cấp của bà ta đẹp, lại khen da bà bảo dưỡng tốt, tất cả đều nói lời khen ngợi, trong lòng Thái Liên Hoa rất vui sướng.

"Đúng rồi, Phương thái thái suýt nữa quên hỏi, lúc này sao mọi người lại đến thành phố Nam?" Có một phụ nữ hỏi.

Nói đến chuyện này, Thái Liên Hoa hơi nhíu mày lại, mới thở dài mở miệng: "Đừng nhắc nữa, còn có thể là vì cái gì? Đương nhiên là vì đứa con năm đó bị đi lạc."

Trước khi đến bữa tiệc tối nay, Phương lão gia tử đã cẩn thận dặn dò Thái Liên Hoa và Phương Kỳ Sơn không được nói sai, hai vợ chồng họ bây giờ đương nhiên cũng không dám nói linh tinh.

"....Các vị trước đây chắc đã nghe nói đến, đứa trẻ đó có hiểu lầm rất sâu với chúng tôi, dẫn đến sự rạn nứt giữa cha con chúng tôi ngày càng lớn," Phương Kỳ Sơn lắc đầu nói, "Cho nên lão gia tử nghĩ, dứt khoát để hai nhà chúng tôi công khai nói thẳng với nhau, còn để nói lời xin lỗi với bọn họ, cho dù không thể làm người thân, làm bạn bè cũng tốt!"


"Cho nên anh Phương tiệc hôm nay là cố ý vì đứa trẻ kia mà tổ chức?" Có người hỏi.

Phương Kỳ Sơn gật đầu.

"Theo tôi thấy, vì một đứa trẻ mà tổ chức bữa tiệc này, có phải có hơi long trọng không?" người khác nói, "Đứa trẻ này cũng thật là không hiểu chuyện rồi, đến cha mẹ ruột cũng không nhận!"

"Đúng vậy, cha mẹ nuôi của cậu ta thật là biết làm bộ làm tịch."

"Còn muốn mọi người xin lỗi, thật là vô lý"

Còn không phải sao?

Trong lòng Phương Kỳ Sơn nghĩ như vậy, lại không dám nói ra, chỉ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Những người khác nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng ông ta, cũng hiểu rõ.

Nhanh chóng thuận theo nói vài lời an ủi Phương Kỳ Sơn, Phương Kỳ Sơn nghe thấy vô cùng hưởng thụ.

.....

Sau khi Cố Nghiêu cùng cha mẹ bước vào đại sảnh, trước tiên đi chào hỏi Phương lão gia tử, sau đó mẹ Cố cho hắn một ánh mắt.

Trong lòng Cố Nghiêu không muốn, nhưng cũng không có cách nào khác, liền đi về phía Phương Yến.

Sức khỏe Phương Yến không tốt, vừa vào đại sảnh đã cùng Phương Thịnh ngồi xuống sô pha, trong tay cậu ta cầm một ly sữa nóng, bên cạnh còn mấy người cùng tuổi vây quay, thỉnh thoảng còn kể chuyện cười cho Phương Yến nghe.

Phương Yến mặc dù ít nói chuyện, nhưng khóe miệng luôn treo nụ cười lịch sự.

Nhìn thấy Cố Nghiêu đi về phía này, hai mắt Phương Yến sáng lên, cậu ta lập tức đứng lên, vui vẻ vẫy tay với Cố Nghiêu: "Anh Cố Nghiêu!"

Cố Nghiêu mím môi, gật đầu.

Phương Yến đặt ly sữa, xin lỗi nhìn những người xung quanh: "Thật ngại quá, tôi không tiếp chuyện được."

Những người khác cũng nhận ra Cố Nghiêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Yến đi về phía Cố Nghiêu.

"Cố công tử còn thật là...chậc."

Có người cười: "Cậu ta không phải luôn như vậy sao?"

"Ầy, xem ra vừa nãy chúng ta uổng công kể chuyện cười rồi."

Những người khác chẳng ừ hử gì.


........

Sau khi nhà họ Phương chuyển đến bên cạnh nhà họ Cố, cha Cố mẹ Cố cố ý dẫn Cố Nghiêu đến bái phỏng nhà họ Phương.

Phương Yến lúc đó biểu hiện rất có hứng thú với Cố Nghiêu, đi theo hắn hỏi đông hỏi tây.

Nhưng không biết vì sao, sau khi biết Phương Yến là Phương Yến không phải là Diệp Triều Nhiên, Cố Nghiêu hoàn toàn không có hứng thú với cậu ta.

Tất cả mọi người đều nói Phương Yến và Diệp Triều Nhiên bề ngoài rất giống nhau, nhưng trong mắt Cố Nghiêu, cũng có khác biệt rất rõ ràng.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

"Anh Cố Nghiêu hôm nay sao cũng đến dự tiệc vậy?" Phương Yến đi bên cạnh Cố Nghiêu, cười ngọt ngào hỏi, "Anh không đi học à?"

Cố Nghiêu nói: "Xin nghỉ."

Phương Yến cười: "Cho nên anh cố ý đến tham gia tiệc nhà em?"

Cố Nghiêu muốn phủ nhận, nghĩ đến lời dặn dò của mẹ Cố, lại cảm thấy bực bội, bịa ra một lời nói dối: "Phải."

Phương Yến cười càng vui vẻ hơn, đưa tay tự nhiên kéo lấy cánh tay Cố Nghiêu: "Em phát hiện em rất thích nói chuyện với anh."

Cố Nghiêu trong lòng không vui, nhưng nhịn xuống không phát tác, chỉ nói: "Phải không? Chúng ta cũng quen biết không bao lâu."

"Nhưng em cảm thấy chúng ta giống như đã quen biết rất lâu rồi á." Phương Yến nghiêng đầu nhìn Cố Nghiêu.

Cố Nghiêu khóe miệng mím thẳng, không nói gì.

Phương Yến giống như không nhận ra áp suất thấp của Cố Nghiêu, nói tiếp: "Đúng rồi, anh Cố Nghiêu, em có thể hỏi anh một câu không?"

"Cậu hỏi đi."

"Anh quen biết anh trai em đúng không?" Phương Yến nói, "Chính là Diệp Triều Nhiên, anh có thể nói cho em về anh ấy không."

Cố Nghiêu cố nhịn xuống: "Cậu muốn nghe cái gì? Phương diện nào? Tôi và cậu ta cũng không phải rất quá thân thiết."

"Vậy không bằng anh kể hết đi?" Phương Yến nói, "Bởi vì anh cũng biết, anh hai có hiểu lầm rất sâu với nhà em, bữa tiệc nhà em hôm nay, cũng là cố ý vì anh hai mà tổ chức, nhà em muốn trịnh trọng xin lỗi anh ấy....

Cố Nghiêu nghe đến đây, cũng không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Các người nếu thật lòng muốn xin lỗi Diệp Triều Nhiên, hẳn là nên đem quà đích thân đến tận nhà xin lỗi, mà không phải là tổ chức tiệc mời nửa giới thương nhân thành phố Nam."

"Em..." Phương Yến trợn tròn mắt, cậu cũng không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng Cố Nghiêu.


Sự tích tụ trong ngực Cố Nghiêu cả một buổi tối cuối cùng cũng có chỗ phát ti3t, nói ra hết toàn bộ: "Xin lỗi không bày ra thái độ đúng đắn, lại tạo ra hồng môn yến, các người thật sự muốn xin lỗi hay là muốn Diệp Triều Nhiên nhìn xem nhà các người rất giàu có? Sau đó sinh ra hối hận, lập tức thu dọn đồ đặc về nhà họ Phương các người? Đây là cách nhà họ Phương các người xin lỗi? Thật là cho tôi mở rộng tậm mắt!"

Lời này vừa nói xong, Cố Nghiêu cũng sửng sốt một chút.

Đúng vậy.

Hắn cũng nên chấn chỉnh lại thái độ của mình, xin lỗi Diệp Triều Nhiên.

Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, hắn hất tay Phương Yến, xoay người đi ra khỏi đại sảnh, không hề để ý đến Phương Yến sắc mặt trắng bệch đằng sau.

"Cố Nghiêu!"

Mẹ Cố tận mắt nhìn thấy quá trình Cố Nghiêu hất tay Phương Yến, trong lòng bà ta sợ hãi, nhanh chóng xin lỗi Thái Liên Hoa bên cạnh, sau đó đuổi theo ra ngoài.

"Yến Yến..."

Lúc này Thái Liên Hoa làm gì có thời gian để ý đến mẹ Cố, bà ta nhanh chóng bước lên dìu Phương Yến.

Chỉ nhìn thấy nước mắt Phương Yến tuôn rơi, vừa nhìn thấy Thái Liên Hoa, cậu ta đã khóc không thành tiếng.

Một nàm này bị rất nhiều người thu vào đáy mắt, Phương lão gia tử cũng đi qua.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Phương Yến xấu hổ không chịu được, Cố Nghiêu thế mà ở trước mặt nhiều người hất tay cậu ta, trong lòng cậu ta rất ấm ức, cố tình lại không thể nói, chỉ có thể nức nở nói: "Không sao...ông nội, là cháu chọc giận anh Cố Nghiêu."

Cha Cố đang đi bên cạnh Phương lão gia tử, sắc mặt lúng túng.

Phương Thịnh mở miệng nói: "Trẻ con với nhau mà, nháo chút mâu thuẫn cũng là bình thường, Yến Yến, anh cùng em ra ngoài đi dạo một lát nhé?"

Phương Yến gật gật đầu, giơ tay với Phương Thịnh.

Sắc mặt Phương lão gia tử không vui mà nhìn hai người rời đi.

Cha Cố lúc này cười làm lành cũng không được, xin lỗi cũng không xong.

Chỉ có thể ở trong lòng chửi Cố Nghiêu một lần lại một lần, cái tên tiểu tử thối thành công thì ít hỏng việc thì nhiều!

Bữa tiệc vẫn phải tiếp tục, cũng không thể cứ c**ng cứng như vậy được.

Vì thế có người mở miệng nỏi: "Đúng rồi, Phương lão, sao vẫn luôn không thấy nhà họ Diệp?"

Phương lão gia tử thu lại vẻ không vui, không nhìn cha Cố, cười cười với người đó: "Chắc là sắp đến rồi, mọi người cũng biết, hai vợ chồng nhà họ Diệp còn có công việc, không giống như chúng ta có thời gian rảnh rỗi."

Những người khác liền cười, bầu không khí căng chặt ở sảnh lớn lúc này mới hòa hoãn xuống.

Bữa tiệc tiếp tục, không ít người âm thầm tính thời gian, xem nhà họ Diệp chuẩn bị lúc nào mới xuất hiện.

Lại không nghĩ, lần đợi này, lại là một tiếng đồng hồ.


Không đợi Phương lão gia tử mở miệng, Phương lão thái thái đã nói: "Sao lại còn chưa đến? Đã muộn hơn một tiếng đồng hồ rồi."

"Đúng vậy, nhà họ Diệp bọn họ thật sự là không có khái niệm thời gian."

"Không phải là cố ý đến muộn đấy chứ?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Sắc mặt Phương lão gia tử khó coi thêm hai phần, nói: "Tôi đi gọi điện thoại hỏi xem."

Ra khỏi sảnh lớn, Phương lão gia tử gọi điện thoại cho thuộc hạ.

Điện thoại vừa được kết nối, ông ta đè nén lửa giận hỏi: "Cậu mời người ta cho tôi đâu?"

Thuộc hạ cả kinh: "Phương lão, người còn chưa đến sao?"

"Lập tức gọi điện hỏi cho tôi!"

Thuộc hạ vội vàng cúp điện thoại, gọi điện lại cho lão Đỗ.

Không ngờ, điện thoại truyền đến giọng nói lạnh băng: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."

Một phút sau, Phương lão gia tử nhận được điện thoại của thuộc hạ.

"Phương lão...điện thoại không gọi được, có điều công ty bọn họ đã tan làm rồi, tôi nghĩ chắc hẳn sắp đến rồi!"

"Cậu lại đi giục xem."

Có người hạ giọng nói: "Đây sợ là không có định đến đi?"

Từ lúc 8 giờ bắt đầu khai tiệc kéo dài mãi đến 11 rưỡi, không ít khách khứa lộ ra vẻ mệt mỏi.

Một đứa nhỏ của đôi vợ chồng, nhõng nhẽo làm nhũng nói buồn ngủ, muốn về nhà ngủ.

Hai vợ chồng cười xin lỗi với Phương lão gia tử, nói lời cáo từ

Có một sẽ có hai, các khách mời cũng lần lượt ra về.

Không bao lâu, khách khứa ở sảnh lớn đã đi hết cả.

Lúc này, cả một sảnh lớn rộng lớn chỉ còn lại người nhà họ Phương ở lại.

Không có người nào cười nhạo bọn họ, nhưng sảnh lớn trống rỗng như đâm vào lòng tự trọng của bọn họ, khách khứa gian ngoài vô tình truyền đến tiếng cười, bọn họ đều nhạy cảm cho rằng đang trào phúng cả nhà họ.

Nhà họ Phương tổ chức bữa tiệc "xứng danh", trở thành nỗi nhục nhã của gia đình họ.

Gió lạnh thổi qua, trên mặt tất cả mọi người đều cảm thấy nóng rát.

Ngực Phương lão thái thái cảm thấy một đợt đau thắt, bà ta thấy trước mắt nhòe đi, lần này là thật sự ngất xỉu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi