THẾ THÂN

"Lý Nhĩ, sao vẻ mặt ngươi trông đau khổ thế?" Lịch Hỷ quan sát Lý Nhĩ lâu rồi, từ đầu đến giờ mặt nàng cứ nhăn nhó như trái mướp đắng, khó coi chết đi được. Hắn không thể nào kiên nhẫn ngồi nhìn một bộ mặt như vậy.

"Không có gì!" Lý Nhĩ tức giận đáp.

"Xạo!" Lịch Hỷ không chịu tin.

"Lý Nhĩ chỉ......" Nàng mở miệng muốn nói, rồi khựng lại, trừng Lịch Hỷ một lúc lâu, sau đó mới ỉu xìu nói: "Hồi nãy Lãnh Thiếu gia bị sao thế? Tại sao y trông thật lạ lẫm?"

—- Nàng chưa từng nhìn thấy Lãnh Thiếu gia trưng cái vẻ mặt như muốn khóc đó ra, những gì mà nàng thấy, là một Lãnh Thiếu gia luôn mang theo nụ cười mỉm dịu dàng hơn gió xuân trên môi.

Tại sao lại như vậy? Lúc đầu y không hề như vậy! Tại sao trong một thoáng liền thay đổi nhỉ?

"Ngươi ngốc quá! Đương nhiên là bởi vì y biết Vân phi mang thai, buồn thay cho nương nương của chúng ta!" Nói rồi hắn lâm vào trầm tư, có chút ngập ngừng: "Nhưng hình như có chỗ không đúng!"

"Đương nhiên không đúng rồi!" Lý Nhĩ trợn mắt tức giận: "Lý Nhĩ cũng đang buồn thay cho nương nương, nhưng Lý Nhĩ nào có để lộ ra mặt đâu!"

"A! Ta biết rồi!" Lịch Hỷ hét toáng lên: "Chắc chắn là vì Lãnh Thái y thầm mến nương nương của chúng ta, ta đã từng thấy vẻ mặt đó của một số nương nương bị thất sủng! Các nàng cũng nhìn bệ hạ y như vậy đấy!"

"Không phải chứ! Sao Lãnh Thiếu gia lại thầm mến nương nương được!" Lý Nhĩ nổi giận: "Ngươi đừng nói bậy!"

"Ta đâu có nói bậy!" Hắn nói có căn cứ chứ bộ!

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Lưu Dục đăm chiêu đứng sau lưng ngăn hai người lại. Ánh mắt nghiêm khắc lướt qua người bọn họ, Lưu Dục nói: "Ở đây là Hoàng cung, không phải cái chợ, cãi cái gì mà cãi, để người ta nghe rồi cười vào mặt cho!"

Hai người sợ tới mức rụt cổ, không dám nói nửa chữ.

"Ở đây là Hoàng cung, nói cái gì cũng phải có chừng mực, nếu để cho kẻ có dã tâm nghe được, không phải sẽ gây phiền phức cho nương nương sao? Còn Lý Nhĩ nữa—-" Nàng không hề che giấu sự chán ghét của mình: "Chẳng lẽ muốn hại nương nương xong mới chịu bằng lòng sao?"

Mặt Lý Nhĩ trắng bệch, cắn chặt môi dưới, căm giận trừng Lưu Dục: "Tỷ......" Lịch Hỷ vội kéo ống tay áo của nàng, sốt ruột tìm cách hòa giải.

Lạnh lùng liếc hai người bọn họ, Lưu Dục bước ngang qua, đi thẳng về phía trước.

"Tỷ cho là mình hay lắm sao! Tỷ có tư cách gì giáo huấn ta? Không phải tỷ cũng giống ta sao, đều là nha hoàn của người ta!" Hất tay Lịch Hỷ ra, Lý Nhĩ hét về phía Lưu Dục.

Lưu Dục vờ không nghe, tiếp tục bước đi.

"Tỷ nói đi chứ! Tỷ dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn ta? Ta đã đắc tội tỷ chuyện gì? Tỷ dựa vào cái gì mà nhắm vào ta?

Bỗng nàng dừng bước, Lưu Dục xoay người lại: "Chỉ vì ta ghét ngươi! Chỉ vì hành động thiếu suy nghĩ của ngươi luôn khiến nương nương gặp phiền phức!"

—- Lưu Dục nàng ghét nhất những kẻ đã làm sai còn không biết hối cải!

"Lưu Dục, ta ghét tỷ! Tỷ là đồ khốn nạn!" Lý Nhĩ nức nở, né tay Lịch Hỷ, bật khóc bỏ chạy.

Lưu Dục trợn mắt nhìn theo cái bóng thất thểu bỏ chạy của nàng, lạnh lùng quay đầu, chợt sắc mặt khẽ biến, rồi lập tức khôi phục sự bình tĩnh.

Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ đang đứng trước mặt nàng.

"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng lẳng lặng nhìn nàng: "Lời ngươi vừa nói rất dễ khiến người khác bị tổn thương."

Lưu Dục quay mặt không đáp.

Lãnh Hàn Vũ nhìn Lưu Dục, thấp giọng nói với Liễu Vận Ngưng: "Để ta đi xem Lý Nhĩ."

"Vâng."

Lãnh Hàn Vũ đuổi theo hướng Lý Nhĩ vừa chạy, Lịch Hỷ nhìn nhìn bên này, lại ngó ngó bên kia, cuối cùng quệt mũi, nói nhỏ: "Nô tài cũng đi xem Lý Nhĩ đây!" Nói xong thì bỏ chạy.

—- Ô ô, đang yên đang lành sao lại trở nên như vậy?

Đợi đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Liễu Vận Ngưng mới mở lời: "Lưu Dục, không phải trong lòng ngươi đang có chuyện gì chứ?"

"Không có ạ!" Nàng hờn dỗi: "Chỉ là nô tỳ không thích nàng ta thôi!"

"Nhưng lời ngươi vừa nói rất dễ khiến người khác bị tổn thương."

"Nương nương—-" Nàng nâng mắt, thẳng thắn nhìn Liễu Vận Ngưng: "Nô tỳ chỉ nói những lời thật lòng mà thôi, hành động của nàng thường xuyên gây phiền phức cho nương nương, nô tỳ thật sự rất ghét nàng!"

"Một người luôn luôn bình tĩnh như Lưu Dục mà cũng có lúc xúc động như vậy, khiến ta lấy làm kinh ngạc đấy, nhưng dù ngươi thật sự không thích Lý Nhĩ đi nữa, thì cũng không nên nói thẳng ra như vậy, Lý Nhĩ không hiểu chuyện cũng là bình thường, dù sao nàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, ngươi lớn hơn nàng, tại sao không thể tha thứ cho nàng kia chứ?"

"......"

"Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, nhưng hãy nể mặt ta, đừng ôm địch ý sâu như vậy với Lý Nhĩ, được chứ?"

"......"

"Lưu Dục—-"

"Xin lỗi, thưa nương nương!" Lưu Dục lãnh đạm nói: "Nô tỳ không thể chung sống hòa bình với nàng ta được, nhưng nô tỳ có thể đồng ý với nương nương, sau này những chuyện như hôm nay sẽ không lại diễn ra nữa! Nương nương cũng đừng yêu cầu nô tỳ làm chuyện mà mình không thích!"

"......" Im lặng nhìn Lưu Dục, rất lâu sau, Liễu Vận Ngưng khẽ than, dịu dàng nói: "Về thôi!"

Khoảng cách giữa hai người bọn họ, sợ là không thể phá bỏ được.

Ôi! Nàng là chủ tử, mà lại không làm được trò trống gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi