THẾ THÂN

Cửa lớn của Ngọc Hoa cung để mở, ngọn đèn dầu lay lất trước gió khiến tòa cung điện càng thêm âm u, tiếng gió 'vù vù' cũng góp phần làm tăng cái không khí đáng sợ.

Lệ phi đứng bên song cửa sổ, lạnh lùng nhìn Vân phi ở phòng đối diện đã thu dọn xong chuẩn bị rời khỏi: "Ta đúng là đã xem thường ngươi rồi, không ngờ mới vỏn vẹn hai năm, trái tim ngươi đã càng trở nên độc ác."

Lúc thấy Liễu Vận Ngưng bị thị vệ dẫn đến Ngọc Hoa cung, nàng cũng chẳng mấy ngạc nhiên, lúc trước Liễu phi thật sự rất được sủng ái, nhưng trong hậu cung này, được sủng ái quá cũng đồng nghĩa với việc phải đứng trước đầu gió lớn, vì vậy kẻ địch sẽ càng nhiều.

Thật lòng mà nói, nàng thật sự không thể không nói một tiếng bội phục với Vân phi.

Lần này Vân phi không hề làm ngơ như lần trước, ngược lại còn cười nhạt, quay đầu nói với Lệ phi: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, không phải sao?"

Lệ phi lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chán ghét dần chuyển màu tang thương: "Ta đang tự hỏi, tim của ngươi, rốt cục làm bằng cái gì vậy? Tại sao ngươi lại trở nên như thế?"

—- Nàng từng tin tưởng nàng ta đến vậy, nàng cũng từng xem nàng ta là tỷ muội tốt, tại sao nàng ta lại trở thành một người độc ác như vậy?

Cho đến hôm nay, nàng bỗng cảm thấy thật mệt mỏi.

—- Nếu lúc trước các nàng không tiến cung, vậy có phải hiện tại hai người vẫn là tỷ muội tốt?

—- Quyền thế, thật sự có thể khiến một người thay đổi triệt để đến vậy sao?

Vân phi hờ hững nhìn nàng, đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Lệ phi ngơ ngác nhìn cánh cửa sổ đã khép lại, trong lòng mờ mịt.

Bỗng từ bên kia cửa sổ có một giọng nói trầm bổng truyền đến: "Trái tim ta cũng giống như ngươi thôi, chẳng qua, nó đủ tàn nhẫn!"

Lệ phi ngẩn ra, bỗng bật cười.

—- Đúng ha, nó đủ tàn nhẫn, chỉ vì nó đủ tàn nhẫn mà thôi!

Nhưng sau khi cười xong lòng chỉ còn lại sự buồn bã, ngẩng mặt nhìn trời đêm, bỗng phát hiện mắt đã hóa cay—-

Đã gọi là việc xấu trong nhà thì không nên để người ngoài biết, vì vậy mọi người trong hậu cung chỉ biết Liễu phi chọc giận bệ hạ rồi bị đày vào lãnh cung, không biết rốt cục nàng đã làm sai điều gì mà Vân phi đột nhiên được thả ra, điều này khiến chúng phi tử trong hậu cung cảm thấy rất kinh ngạc, bởi lẽ tự cổ chí kim chưa từng có tiền lệ người vào Ngọc Hoa cung rồi còn có thể đi ra được.

Hơn nữa, ngay sau đó bệ hạ ngày nào cũng ngủ lại Bích Tỷ cung, rồi thì chưa từng đến cung khác ngày nào.

Bởi vậy mọi người đều đoán Vân phi sẽ là người có cơ hội tốt nhất để lên làm Hoàng hậu, cũng vì thế nên từ ngày Vân phi trở về Bích Tỷ cung, chúng phi tần thay phiên nhau đến thăm nối đuôi nhau không dứt.

Trái với Bích Tỷ cung náo nhiệt, Ngọc Hoa cung vắng vẻ hơn rất nhiều.

Ngoại trừ Lệ phi, cũng chỉ còn mỗi Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục mà thôi.

Từ tối hôm Liễu Vận Ngưng đến Ngọc Hoa cung đã bắt đầu sốt cao, nhưng khi Lưu Dục chạy đến Thái y viện mời Thái y lại bị khước từ rằng không có đủ người nên không thể đến thẳng Ngọc Hoa cung để chẩn bệnh, còn Lãnh Thái y thì chẳng biết tung tích, có người nói cho nàng hay, Lãnh Thái y đã bị bệ hạ cách chức đuổi ra khỏi cung, đồng thời hạ lệnh suốt đời không được bước chân vào Đế Kinh nửa bước.

Trong một thoáng, Lưu Dục thật sự tuyệt vọng.

Lúc trở lại Ngọc Hoa cung, trời đã tối hoàn toàn, trên bầu trời không sao chỉ có những đám mây âm u dày đặc, nàng bắt mình phải chạy thật nhanh, càng gần về đến Ngọc Hoa cung, bước chân nàng ngày càng nặng nề, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến vậy, nàng chưa từng hận bản thân bất lực đến vậy.

Từ xa, nàng thấy Lệ phi đang đứng ngoài cửa cung, nàng thầm cả kinh, chạy nhanh đến trước mặt Lệ phi.

"Có phải nương nương xảy ra chuyện gì không?"

Lệ phi cười cười trấn an nàng: "Không phải, ta thấy ngươi lâu vậy rồi còn chưa về, có hơi lo lắng nên chạy qua xem sao thôi."

Nghe được những lời này của nàng, Lưu Dục mới yên lòng, nhưng nhanh chóng trở nên phiền muộn: "Lệ phi nương nương, nô tỳ thật sự không biết phải làm gì bây giờ......" Nàng chớp chớp mắt, ngăn không cho nước mắt trào ra: "Không có Thái y nào chịu đến chẩn bệnh cho nương nương, nô tỳ không còn cách nào khác......"

Lệ phi vỗ vai nàng, kéo nàng vào trong: "Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách thôi."

Nói thì nói vậy, chứ trong lòng nàng cũng chẳng nắm chắc được điều gì.

Ở trong Hoàng cung này, ai cũng đều nịnh bợ như vậy, phần lớn đều muốn trèo cao, đạp kẻ khác xuống, người của Thái y viện cũng không ngoại lệ, nàng không hề thấy bất ngờ.

Lúc bước vào phòng, thấy Liễu Vận Ngưng đang dựa tường đi về phía mình, Lưu Dục cả kinh, vội chạy đến dìu, không nhịn được trách: "Nương nương, người ra đây làm gì? Người nên nằm trên giường nghỉ ngơi."

Liễu Vận Ngưng lắc đầu: "Ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, ngươi xem, ta đã hạ sốt rồi mà." Nói rồi, nàng kéo tay Lưu Dục đặt lên trán mình.

Lưu Dục tính nói nhưng xúc giác đã nói cho nàng, đúng là đã hạ sốt.

"Nhưng......"

Liễu Vận Ngưng biết nàng định hỏi gì: "Sức khỏe của ta, ta khắc biết, không cần phải đến Thái y viện."

"Nương nương......" Thì ra nương nương biết hết, cái gì nàng cũng rõ.

Lệ phi đứng một bên nhìn hai người dìu đỡ lẫn nhau, bỗng thấy khóe mi ươn ướt.

—- Mối thâm tình này, thật sự rất khó có được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi