"Liễu đại phu, người mau xem qua cho Bảo Nhi
với, từ hôm qua nó đã cảm thấy không được khỏe, sáng nay thì bị sốt
cao." Một người phụ nữ nông thôn bế một tiểu cô nương vội vàng chạy đến
một căn nhà nhỏ đơn sơ, da mặt người thôn quê lúc nào cũng phải giăng
nắng nên luôn mang một màu đồng cố hữu.
Thiếu niên áo trắng đang ngồi ghi chép trong y quán nghe tiếng liền ngẩng đầu, vội buông bút chạy ra đón.
Bên má trái của thiếu niên bôi đầy mỡ trắng, hình như bị ai đó rạch mặt, khuôn mặt tuấn tú đã bị vết sẹo này làm hỏng.
"Tại sao lại bị như vậy? Từ khi nào đã cảm thấy không khỏe rồi?" Thiếu niên
hỏi, một tay sờ trán đứa bém một tay vạch mi mắt của tiểu cô nương, kiểm tra.
Người phụ nữ tỏ vẻ sốt ruột, nói: "Đêm qua bị mắc mưa nên
đã cảm thấy không khỏe, người cũng biết đó, yêm* là một kẻ quê mùa, bệnh nhỏ đau nhỏ chỉ nhịn một hồi rồi cũng bớt, nhưng sáng nay yêm* phát
hiện Bảo Nhi rất kỳ lạ, đưa tay sờ thử mới biết nó phát sốt!" (Yêm*: ta)
Thiếu niên thu tay lại, bế lấy đứa bé, cười an ủi: "Không cần lo lắng, chỉ bị sốt thôi mà, dùng dược hai ngày là khỏi."
Người phụ nữ nghe vậy mới yên lòng, lấy ống tay áo lau mồ hôi, mỉm cười đôn
hậu: "Cũng nhờ có Liễu đại phu, không thì yêm lo chết mất!"
Thiếu niên cười cười, đặt đứa bé xuống giường: "Không cần khách khí vậy đâu ạ, đây là trách nhiệm của người hành y."
Người phụ nữ trợn mắt, la lên không đồng tình: "Nói cái gì vậy! Liễu đại phu
đừng khiêm tốn thế, lúc trước khi Liễu đại phu chưa đến đây, trong thôn
ai mà sinh bệnh phải đi mấy dặm đường mới tìm được đại phu, có khi mấy
người đó còn chê tiền ít lại ngại đường xa nên không dám đến, người bị
bệnh chỉ có thể chờ chết! Làm sao có tấm lòng nhân hậu giống Liễu đại
phu đây được!"
Thiếu niên không nhịn được cười: "Đại nương khen
lầm rồi." Nói rồi y quay đầu đi bốc dược, rồi nói: "Ba thang nấu chung
thành một bát, một ngày uống ba lần, nhớ uống sau khi ăn xong, hai ngày
sau ta đảm bảo bé con sẽ lại tung tăng chạy nhảy."
"Liễu đại phu, đa ta ngươi, nếu hôm nay không có ngươi ở đây, yêm, yêm thật sự không
biết phải làm sao." Dứt lời, bà nâng ống tay áo lên chấm chấm nước mắt.
Thiếu niên đang định nói gì đó thì một tiểu hài tử bốn, năm tuổi từ ngoài
chạy vào, khuôn mặt trắng hồng vì chạy nhanh quá mà ửng đỏ, y như trái
táo chín.
Vừa nhìn thấy thiếu niên nó liền chạy lại ôm: "Phụ thân, hôm nay sư thúc khen Linh Nhi thông minh đó nha!"
Thiếu niên cười với người phụ nữ kia rồi mới bế tiểu hài tử lên: "Vậy Linh
Nhi có nghe lời sư thúc và ngoan ngoãn học tập không đó?"
"Đương nhiên là có rồi!" Tiểu hài tử hừ một tiếng còn hếch mũi cao hơn trời: "Không tin người có thể hỏi sư thúc!"
Lời tiểu hài tử vừa dứt, một người thanh niên tuấn tú tiến vào y quán, cười nói: "Linh Nhi không nói dối đâu! Ta là sư huynh có thể làm chứng cho
nó!"
Tiểu hài tử thấy người thanh niên bước vào liền giãy khỏi
cái ôm của thiếu niên, nó trượt xuống nhanh như một con sóc, hào hứng
reo lên: "Sư thúc!" Rồi nhanh chóng chạy lại gần y.
Thiếu niên
lắc đầu bất đắc dĩ, nói với người phụ nữ kia: "Bảo Nhi không còn gì đáng lo nữa, chỉ bị nhiễm lạnh mà thôi, để nó nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
"Vâng, vâng, đa tạ Liễu đại phu!" Người phụ nữ cảm tạ rối rít, bế Bảo Nhi lên, lúc ra đến cửa bà bỗng quay lại, nghiêm túc nói với thiếu niên: "Liễu
đại phu, không phải yêm có ý gì đâu, một người đàn ông như ngươi phải
chăm sóc một tiểu hài tử cũng chẳng dễ dàng gì, chi bằng như vầy, ta đi
làm bà mối, giới thiệu muội muội bên nội cho ngươi quen nhé!"
Bà
ta ăn nói nghiêm túc quá làm thiếu niên rùng mình, ngây ra một hồi, y
mới nhẹ nhàng từ chối: "Không, không cần đâu, ta còn mang theo tiểu hài
tử, đừng vô duyên vô cớ đi liên lụy nữ nhi con nhà lành."
"Liễu
đại phu nói cái gì vậy!" Người phụ nữ trợn mắt, nhìn y với bộ dạng ngạc
nhiên kiểu như 'ai mà chẳng vậy, ngươi đúng là quái gở': "Muội muội của
yêm không để ý đâu! Muội ấy đã sớm thương thầm Liễu đại phu rồi, chẳng
qua da mặt người ta mỏng đó thôi, nói ra miệng thì xấu hổ lắm, vì muội
ấy xin yêm hoài nên yêm mới nói cho ngươi nghe, vậy nhé, ngươi cứ suy
nghĩ kỹ đi, vài ngày nữa hãy cho yêm một câu trả lời thuyết phục."
Dứt lời, không chờ thiếu niên nói câu nào đã quay đầu bỏ đi, để lại thiếu niên đứng đó cười khổ không thôi.
Một lớn một nhỏ đứng bên cạnh cười sung sướng khi người ta gặp họa, mặt
thiếu niên ửng hồng, nghiến răng nói: "Cười đi, cười nữa thì tối nay hai người đừng ăn cơm nữa nhé!"
Người thanh niên cười càng lớn: "Chờ một ngày nào đó muội học nấu cơm xong hẳn uy hiếp chúng ta nhé!"
Tiểu hài tử cũng cười hì hì: "Ai bảo mẫu thân đang yên đang lành lại cải nam trang chi!" Nói rồi còn cố ý kéo căng mặt le lưỡi như một hung thần,
tiếc là không thành công, trông nó đáng yêu đến nỗi khiến người khác
phải bật cười.
Thiếu niên, cũng chính là Liễu Vận Ngưng cải trang thành, phá tan bầu không khí, cười cười trừng mắt nhìn tiểu hài tử,
nói: "Mới từ ngoài về, mau đi rửa tay đi!"
"Tuân lệnh!"
Chạy nhanh như chớp.
Nhìn theo bóng tiểu hài tử, Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ bật cười.
—- Một cuộc sống như vậy, tuy nhạt nhẽo nhưng cũng rất hạnh phúc!—-