THÊ TỬ CỦA BẠO QUÂN

Editor: Maria Nyoko

Không chờ Tiêu Ngư trả lời, Y đã hôn xuống. Tiết Chiến vốn là nam tử nhanh nhẹn mạnh mẽ, tác phong làm việc như thế, thân cận cùng nàng cũng là như thế. Có đôi khi nàng chưa kịp phản ứng, Y đã ép lên. Cánh môi kề nhau, thân thể Tiêu Ngư run rẩy theo bản năng, nghe được bên tai một tiếng"Bốp", thanh gỗ tử đàn nắm trong tay Tiết Chiến rớt xuống đất.

Ngay sau đó tay của Y vòng chặt thân thể của nàng, kéo nàng đến trong ngực của Y.

Ngồi ở trên đùi của Y, Y càng là cúi người, càng thân mật hôn nàng. Khí tức của Y vừa thô vừa vội, đầu lưỡi thấm ướt lập tức đưa vào, quấn giao một chỗ cùng nàng.

Bộ dáng chỉnh tề khác với dáng vẻ không sạch sẽ lần đầu tiên, hiện tại ở trên người Y, tuy có khí tức nam tử mãnh liệt, lại còn có một hương vị xà phòng nhàn nhạt. Phi thường sạch sẽ. Ước chừng là hôm nay đi chùa Nguyên Hoa, cẩn thận ngửi, còn có mùi đàn hương như có như không. Chỉ là công kích của Y lại hung hăn mãnh liệt, Tiêu Ngư không kịp suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đôi tay theo bản năng, vòng lên vai rộng của Y.

Y là nam nhân như như núi cao to lớn.

Trong ngực là thân thể nhỏ bé mềm mại. Hắn rất thích mùi trên người nàng, lần thứ nhất nếm mùi vị, hắn cũng rất thích. Lúc trước lúc đại nghiệp chưa thành, người phía dưới, cũng có đưa nữ nhân cho hắn, khi đó hắn cũng không muốn đụng. Hiện tại... Có đôi khi nàng chọc hắn tức giận, hắn liền muốn, nếu hắn thật sự có những nữ nhân khác, nàng thật sự hào phóng như vậy, không chút nào để ý sao?

Tuy nhiên cũng chỉ là nghĩ, hắn không muốn ngủ, ai cũng không thể buộc hắn, kể cả nàng.

Hắn lớn hơn nàng mười mấy tuổi, so đo nhiều cùng một tiểu hài nhi như vậy làm cái gì?

So với việc tức giận, hắn thà rằng làm nàng khóc trên giường, nhìn nàng vừa khóc vừa cầu hắn.

Nhìn nàng còn dám chọc hắn tức giận hay không!

Trên thực tế với lực đạo của hắn, không cần trên giường, dùng sức hôn, Tiêu Ngư đã có chút chịu không nổi. Cuối cùng hắn buông tay, toàn thân nàng đều không có khí lực gì, ngồi ở trong ngực của hắn.

Một thân cung trang hoa lệ có chút loạn, phía trên vẫn tốt, làn váy phía dưới cũng đã bị nhấc lên, lui đến bắp đùi.

Chân tuyết trắng, dưới ánh nến được không có chút chướng mắt, quần áo kín, chợt lộ ra một mảng lớn như thế, có loại mỹ dục ***. Tiêu Ngư cũng từ từ nhận ra, vừa rồi cũng không có chú ý tới.

Từ trên người hắn vội vàng xuống, cúi đầu chỉnh lý váy. Ra vẻ bình tĩnh.

Tiết Chiến đưa tay tới, nhặt gỗ tử đàn rơi trên mặt đất lên, xoay người nhìn nàng quay lưng đối với mình chỉnh lý quần áo, đã chỉnh lý tốt rồi, lúc quay về mặt mũi tràn đầy ửng hồng.

Lúc này muốn đoan trang cũng đoan trang không nổi rồi.

Hắn thích nhìn dáng vẻ nàng không đoan trang.

Tiêu Ngư lưu loát dọn dẹp tốt liền quay người, khó khăn lắm đối đầu ánh mắt của Y. Lòng của nàng đột nhiên nhảy một cái, nhìn thấy Y chợt há mồm, hỏi: " từ nhỏ Nàng và Triệu Dục cùng nhau lớn lên?"

Hỏi cái này làm cái gì? Tiêu Ngư gật đầu nói: "Ừm."

"Vậy trước kia, hắn hôn nàng sao?"

A? con mắt Tiêu Ngư đột nhiên trợn to, nhìn hắn nhíu mày lại, mới lưu loát trả lời: "Tất nhiên không có." Đại cô nương coi trọng nhất quy củ, huống chi nàng đi vào cung, có cô mẫu cùng Triệu Họa; Triệu Dục xuất cung đến Tiêu gia, lại có Đại ca nàng cùng Vệ Đường... Mà kia thời điểm, chính là đã đính hôn, cũng tị hiềm. Triệu Dục lại là người khiêm tốn.

Y cười nhẹ một tiếng, tròng mắt hơi híp, nhìn nàng chằm chằm. Tiêu Ngư bị Y nhìn sợ nổi da gà, chỉ thấy Y nhàn nhạt khiêu mi, chậm rãi nói: " Nếu Trẫm sớm nhận biết nàng, nhất định hôn nàng..."

"Mỗi lần đều hôn nàng." Y bồi thêm một câu.

Người này...

Rõ ràng đều đã làm sự tình thân mật, nhưng nghe Y nói lời này, mặt Tiêu Ngư không tự chủ nóng lên. Không biết vì cái gì. Nhìn dáng vẻ Y mỉm cười, theo bản năng nghĩ, nếu như lúc kia, Y thật sự nhận biết nàng...

Nàng chắc chắn sẽ không để ý đến Y đấy.

Thân phận Y như vậy, một thôn phu hương dã, nếu dám tiếp cận nàng, phụ huynh (cha và anh) nàng sớm đã đánh ngã Y.

Cứ như vậy, còn dám hôn nàng? Đầu ngón tay của nàng hắn không thể đụng tới.

Tiêu Ngư vừa bực mình vừa buồn cười, mặt mày sáng sáng nhìn Y, cuối cùng tiếu dung từ từ phai nhạt... Cuối cùng khi đó, nàng không biết Y.

Tiết Chiến thu lại nụ cười, lúc này mới tiếp tục nói: "Nàng muốn trẫm thả Triệu Dục, nàng có từng nghĩ tới Trẫm? Niên Niên, nếu Trẫm khăng khăng muốn hắn chết, nàng sẽ như thế nào?"

Nàng nghĩ, Triệu Dục với Y mà nói, là mối nguy hại lớn, ảnh hưởng hoàng vị của Y. Nhưng khi đó Triệu Dục đã chết, cho dù hiện tại còn sống, hắn còn có thể làm cái gì? Huống hồ hắn thật sự vô tâm với hoàng vị. Bởi vì không ảnh hưởng Y, cho nên nàng có tư tâm, muốn thử một lần, Y có thể tha chết cho hắn hay không?

Nhưng bây giờ. Tiêu Ngư thấy ánh mắt chắc chắn của Y, giống như muốn tính mệnh Triệu Dục. Tay Tiêu Ngư trong tay áo nắm lại, nàng lại có thể thế nào?

Tiêu Ngư ngửa đầu, nhân tiện nói: "Nếu chỉ như vậy sẽ để cho Hoàng Thượng thật khó khăn... Vậy ngài muốn giết, liền giết đi."

Lúc đầu, Triệu Dục trong lòng nàng, cũng đã là người chết. Nàng vì hắn làm đã đủ nhiều. Nàng không thẹn với lương tâm, không nợ hắn... Cứu hắn không được, cũng là chuyện không có biện pháp.

Nàng trong cung, dưới mí mắt Y. Trước kia nàng còn cảm thấy may mắn. Nhưng hôm nay chuyện ở chùa Nguyên Hoa, để cho nàng biết, man hán này cũng không phải cẩu thả như vậy. Nàng muốn làm cái gì, có lẽ Y đều nhìn ở trong mắt đấy.

Tiết Chiến nhìn quanàng. Hồi lâu, mới nói: "Trẫm đáp ứng nàng, trẫm không giết hắn."

Làm sao bỗng nhiên lại đáp ứng? Tiêu Ngư nhìn, bộ dạng kia, là hạ quyết tâm đấy. Mặc dù Y đối với nàng tốt, nhưng thủy chung tách nàng cùng chính sự ra đấy, không bởi vì nàng mà ảnh hưởng đến quyết định. Cho nên nàng cũng thức thời không đi qua hỏi chính vụ.

Nàng có thể cảm giác được, lần này Y bởi vì nàng. Triệu Dục không chết, tóm lại là tốt, dù sao không phải Triệu Dục, đổi lại một người bình thường, dù sao còn sống còn hơn chết. Nàng đã thấy giết người quá nhiều. Thay đổi triều đại, tất không thể miễn, nhưng bây giờ dù sao cũng không giống như trước.

Nàng không có cảm ơn Y, sợ Y tức giận, nhẹ nhàng gật đầu "Ừ" một tiếng.

Sau đó cúi đầu xem thanh gỗ tử đàn trong tay hắn đang chạm khắc.

Tiêu Ngư ngước đầu nhìn lên, nhìn mặt Y anh tuấn, nói: "Thần thiếp cảm thấy, mộc điêu quá không phóng khoáng, không có chút nào thích hợp với ngài..." Ánh mắt của Y nhìn lại, Tiêu Ngư cười cười, nhẹ nhàng nói tiếp.

"... Hoàng Thượng cưỡi ngựa, bắn tên, luyện quyền, thậm chí phê duyệt tấu chương, tư thế so với hiện tại đều oai hùng uy vũ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi