THÊ TỬ CỦA BỀ TÔI TRUNG THÀNH


Trans: Nàng fish.
Lăng Ngọc ôm tâm trạng kích động đến thị trấn, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không biết Dương đại tiểu thư kia đang ở nơi nào.
Nàng cau mày suy nghĩ một lát, đôi mắt chợt sáng lên.
Hồi Xuân đường! Chắc chắc dược đồng của Hồi Xuân đường biết nàng ấy đang ở đâu!
Khi đến con hẻm nhỏ ở phố đông theo sự chỉ dẫn của dược đồng Hồi Xuân đường, nàng lại hỏi thêm vài người đi đường nữa, cuối cùng đã trông thấy bóng dáng của vị Dương đại tiểu thư trong ngôi nhà nhỏ ở cuối phố.
Nàng mừng rỡ, sải bước thật nhanh về phía đối phương, song đi được vài bước thì phát hiện ra Dương đại tiểu thư đang đứng trước mặt một nam tử mặc xiêm y màu chàm, nam tử có khuôn mặt trẻ trung hơn trong trí nhớ của nàng, nhưng khuôn mặt cũng không tính là xa lạ.
Người này là Lương Phương, gia chủ của Lương gia ư? Nàng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ mình lại gặp được Lương Phương, phú thương sau này ở đây và hắn cũng chính là người điều chế ra cao Ngọc Dung.
“Nếu cô nương cảm thấy chưa hài lòng với giá tiền, thì vẫn có thể điều chỉnh một chút, ta thật sự rất muốn mua phương thuốc của cô nương.”
“Đã nói rồi, ta không bán là không bán, có đưa bao nhiêu tiền cũng không bán.

Sao ngươi lại phiền phức vậy chứ!” Giọng nói của Dương đại tiểu thư tỏ vẻ khó chịu.
“Với tình hình của cô nương bây giờ, thì phương thuốc này ở trong tay cô nương cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thà bán cho ta.” Lương Phương kiên nhẫn nói.
“Không bán, đã nói không bán là không bán!”
“Cô nương…”
“Muội muội à, sao muội còn ở đây? Đi mau đi mau, muộn là không kịp đâu!” Lăng Ngọc lẳng lặng nhìn hai người kì kèo một lát, sau đó nàng cắn nhẹ cánh môi, đột nhiên xông ra, kéo Dương đại tiểu thư đi.
Dương đại tiểu thư ngẩn người, nhưng khi liếc qua Lương Phương vẫn thấy hắn định khuyên mình tiếp, thế là nàng không nói lời nào mà đi theo Lăng Ngọc luôn.
“Cô nương, cô nương….” Lương Phương đuổi theo vài bước, sau cùng trơ mắt nhìn hai người nhanh chóng chạy mất.
Lăng Ngọc kéo Dương đại tiểu thư chạy một mạch, thẳng cho đến khi nàng nhận ra Lương Phương đã không đuổi theo nữa, bấy giờ mới dừng chân lại.
“Tỷ, tỷ là ai thế?” Dương đại tiểu thư thở phì phò, lau mồ hôi nhễ nhại trên trán và hỏi.
“Muội không nhớ ta rồi à, lần trước ở trước cửa Hồi Xuân đường ngươi còn cho ta một hộp cao Ngọc Dung đấy!” Lăng Ngọc cười nói.
“Ờ ha, tỷ nói thế thì ta nhớ ra rồi, tỷ còn chưa trả tiền cho ta đâu đấy!” Dương đại tiểu thư vừa nghe nàng nói vậy đã lập tức nhớ ra ngay.
Dù sao đó cũng là hộp cao Ngọc Dung duy nhất nàng bán được, nhưng lại chẳng nhận được một đồng nào, nên nàng nhớ mãi tới tận bây giờ.
“Đúng là như thế, mất bao nhiêu tiền, để ta trả cho muội.”
“Một lượng? Tám trăm đồng? Năm trăm đồng? Ba trăm đồng?” Thoạt tiên, Dương đại tiểu thử báo giá một lượng, nhưng khi thấy Lăng Ngọc lộ ra vẻ sửng sốt thì nàng cũng cảm thấy cái giá này hình như hơi đắt, vì thế tiên tiếp đưa ra vài cái giá nữa.

Nhưng khi trông trông thấy đối phương vẫn tỏ ra vô cùng hoảng hốt, nàng cắn răng, đành phải nói: “Thôi thôi, nếu không tỷ đưa đại mấy chục đồng cho ta là được, ít ra cũng để ta ăn no một bữa, đã hai ngày ta không được ăn cơm rồi!”
Như để chứng minh nàng không nói dối, một loạt tiếng ‘ọt ọt’ vang lên, thoắt cái đã khiến nàng đỏ bừng cả mặt.

Lăng Ngọc mấp máy môi, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổinổi, đưa đại vài mười mấy đồng? Để nàng có thể ăn một bữa no nê? Nếu không phải tự mình thử và thấy cao Ngọc Dung kia thật sự có tác dụng, nàng thật sự không dám tin mình có thể mua được nó với giá mười mấy đồng.
Dù sao thứ này đã từng được bán với giá trên trăm lượng ở kiếp trước!
Thực ra trước khi đến tìm Dương đại tiểu thư, nàng vẫn chưa hoàn toàn xua tan nghi vấn trong lòng, rõ ràng cao Ngọc Dung này ở đời trước do Lương Phương điều chế ra, kiếp này tại sao lại trở thành vị Dương đại tiểu thư không ai biết đến này.
Cho đến lúc nãy trông thấy Lương Phương kì kèo với cô nương này, luôn mồm đòi mùa phương thuốc của nàng ấy, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy ra một phỏng đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ, đời trước tên Lương Phương kia cũng lấy được phương thuốc từ tay Dương đại tiểu thư? Thế mà cứ luôn miệng nói với mọi người là hắn điều chế ra.
Chẳng qua những chuyện này chẳng có liên quan gì tới này.
Sau khi nghe thấy Dương tiểu thư nói đã hai ngày không được ăn cơm, rồi lại nghĩ đến dự định trong lòng, nàng không nói hai lời, kéo nàng ấy vào quán cơm gần nhất.

Sau đó, nàng phóng khoáng gọi cả bàn đầy ắp đồ ăn, thấy Dương đại tiểu thư ăn nhanh như quỷ đói đầu thai mà cằm nàng suýt rớt xuống vì kinh ngạc.
Cuối cùng, Dương đại tiểu thư thỏa mãn mà đặt đũa bát xuống, lại tu một chén trà, bấy giờ mới lau mồm và nói: “Từ giờ chúng ta không ai nợ ai!”
Lăng Ngọc niềm nở giúp nàng hâm trà: “Ta tên Lăng Ngọc, không biết muội muội tên là gì?”
“Muội tên là Dương Tố Vấn.” Sau khi ăn uống no say, Dương Tố Vấn cuối cùng cũng có nét rụt rè của một nữ tử.
“Tố Vấn? Vừa nghe cái tên này đã biết ngay là một vị thần y.” Lăng Ngọc khen không đỏ mặt, hụt hơi.
Dương Tố Vấn được nàng khen thì hơi mất tự nhiên: “Thần y thì không dám nhận, thật ra y thuật của muội rất bình thường, chỉ là có chút thành tự về khoản điều cao chế phấn mà thôi.”
(*) Cao: thuốc đông y chế bằng các dược liệu lấy từ một số động vật hay thực vật, chiết bằng rượu hoặc nước rồi cô lại ở một thể thích hợp.
“Đâu chỉ là chút thành tựu, đây phải là đại thành(*) mới đúng! Từ lúc dùng cao Ngọc Dung của muội, không chỉ mặt ta trắng mịn mà da bụng cũng trơn nhẵn, muội nhìn đi, nhìn đi….”
(*) Đại thành: công trình thâu thập học thuyết hoặc chủ trương của tiền nhân cho có hệ thống gọi là đại thành 大成.
“Thật ư? Đâu để muội xem, da mặt tỷ đẹp quá, trắng nõn trơn nhẵn, thật sự là do dùng cao Ngọc Dung của muội sao?” Lần đầu tiên nhận được sự khẳng định của người khác, Dương Tố Vấn sửng sốt không thôi, nàng lập tức đến gần, nâng mặt Lăng Ngọc xem trái xem phải, như thể đang nghiệm chứng thành quả.
“Đó là điều đương nhiên, chẳng lẽ ta lại lừa muốn chắc? Cho nên ta mới nói muội muội thật sự quá xuất sắc!” Lăng Ngọc gật đầu cái rụp.
Hai người tâng bốc nhau mồi phem, cuối cùng Lăng Ngọc cũng nói ra mục đích đến đây: “Thật ra hôm nay ta tới tìm muọi muọi là muốn bàn chuyện hợp tác với muội.”
“Hợp tác?” Dương Tố Vấn biến sắc, lập tức dấy lên lòng cảnh giác: “Chẳng lẽ tỷ cũng giống như tên họ Lương kia, có ý đồ với phương thuốc của ta?”
“Không không hông, muội hiểu lầm, hiểu lầm rồi.

Ta chẳng có hút hứng thú gì với phương thuốc của muọi cả, mà chỉ đơn giản là muốn hợp tác với muọi thôi.

Muội có thể tiếp tục nghiên cứu cao Ngọc Dung hoặc những thứ khác, ta sẽ phụ trách bán đồ, tiền kiếm được chúng ta sẽ chia sau, muội thấy thế nào?” Lăng Ngọc vội khoát tay.
Dương Tố Vấn nhíu mày quan sát nàng thật kỹ hồi lâu, một lát sau, nàng vỗ mạnh lên đùi: “Được, muội đồng ý!”

Gì cơ? Thế mà đã đồng ý rồi ư? Không hỏi kỹ hơn sao? Cho dù không hỏi dò mười tám đời tổ tông của mình, thì ít nhất cũng nên hỏi rõ về thân phận lai lịch của nàng chứ?
Lăng Ngọc hiếm khi ngây ngốc, suy nghĩ một lát rồi thật lòng khuyên nhủ: “Ta nói này Dương gia muội muội, muội như vậy là không được đâu! Sao muội có thể dễ dàng tin người khác như vậy được, chí ít cũng phải dò hỏi tường tận gốc rễ của đối phương, xem người ta có mục đích gì không chứ?”
Muội ấy thiếu lòng đề phòng như thế, bảo sao đời trước vẫn bị người ta cướp mất phương thuốc.
Dương Tố Vấn cười khúc khích: “Tỷ tỷ đúng là thú vị, tỷ đâu phải muốn phương thuốc của muội, hơn nữa vừa nãy tỷ còn mời muội ăn một bữa cơm no nê, thoạt nhìn có vẻ là người tốt, muội cần gì phải phí lời hỏi những thứ không đâu.”
Lăng Ngọc: Hình như cũng có lý….

Tỷ tỷ suốt ngày nói rằng nàng có một khuôn mặt đánh lừa thế nhân.
Tuy nhiên, quá dễ dàng đạt được mục đích khiến nàng có cảm giác không chân thực.
“Nhưng mà, Ngọc tỷ tỷ, bây giờ trên người muội chẳng có đồng nào, đến cả nguyên liệu cũng không mua nổi, nên chẳng thế điều chế được cao Ngọc Dung.” Dương Tố Vấn buông thõng tay, nhũn vai nói.
“Không sao không sao, muội xuất tài ta xuất tiền!” Lăng Ngọc khoát tay, hào phóng đáp.
“Tỷ tỷ thật tốt! Tỷ thật sự là ân nhân của muội!” Dươnng Tố Vấn nắm lấy tay của nàng, cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt cảm kích.
Lăng Ngọc đột nhiên sinh ra một cảm giác kì lạ, như thể nàng đã bị lừa.
Cô nương này thật sự là vị điều chế ra cao Ngọc Dung sao? Nàng không nghĩ lầm chứ?
Dương Tố Vấn là nữ nhi của Dương đại phu, chủ nhân tiền nhiệm của Hồi Xuân đường, từ bé đã mất mẹ, sau khi Hồi Xuân đường đổi chủ, Dương đại phu cũng mất vì bệnh sau đó không lâu, trong nhà chỉ còn Dương Tố Vấn và một lão bộc là bá Thành.
Lăng Ngọc đi theo Dương Tố Vấn về nhà của nàng ấy để cùng nhau thương lượng chuyện hợp tác.

Có lẽ thấy bản thân mình không bỏ ra bất kì khoản tiền nào, Dương Tố Vấn cảm thấy bứt rứt trong lòng nên đã lấy ra tất cả các phương thuốc mà mình nghiên cứu trong nhiều năm, cái gì mà mờ sẹo liền da, nuôi dưỡng phục hồi da, làm trắng tiêu bớt,… và còn rất nhiều loại khác.
Lăng Ngọc chấn động hồi lâu không nói nên lời, vì đã được nghiệm chứng bằng cao Ngọc Dung, nên nàng rất có lòng tin về năng lực của Dương Tố Vấn.

Nếu những phương thuốc này cũng có tác dụng, vậy thì sau này nó sẽ mang tới món lời kếch sù, nàng thật sự không dám tưởng tượng nữa.
Vừa nghĩ tới nguồn tài nguyên cuồn cuộn như nước, toàn thân nàng tràn đầy năng lượng.
Hai người thảo luận hết lần này tới lần khác, cuối cùng quyết định thuê một cửa hàng trước, tên của cửa hàng cũng đã nghĩ xong, bọn nàng sẽ gọi nó là ‘Lưu Phương đường’, còn vật trấn tiệm của Lưu Phương đường chính là cao Ngọc Dung.
(*)Trấn tiệm: Trấn tiệm được hiểu là canh giữ bảo vệ cho công việc làm ăn của cửa tiệm.

Mục đích của nghi thức trấn tiệm chính là giúp cửa tiệm làm ăn ổn định, tránh các tà khí, tạo vượng khí để gia chủ bình an, khoẻ mạnh, làm ăn phát đạt.
Chỉ là, khi Dương Tố Vấn nhìn thấy giá của cao Ngọc Dung do Lăng Ngọc đề xuất thì do dự thật lâu: “Năm lượng có đắc quá không?”

“Muội không hiểu đâu, chỉ cần có thể chứng mình công hiệu của cao Ngọc dung, bảo các nàng tiêu tiền như nước thì các nàng cũng bằng lòng, muội chớ có coi thường lòng yêu cái đẹp của nữ tử.

Huống chi, con người còn có một căn bệnh chung đó là: hàng rẻ không tốt, hàng tốt không rẻ, thứ đắt nhất vĩnh viễn là thứ tốt nhất.” Lăng Ngọc tràn đầy tự tin.
Nếu để nàng nói, năm lượng vẫn quá rẻ rồi ấy!
“Muội cứ yên tâm điều chế cao Ngọc dung, còn những chuyện khác ta sẽ nghĩ cách.

Còn nữa, thời gian này muội đừng tùy tiện ra ngoài, để tránh phải gặp tên họ Lương kia.” Lăng Ngọc lo lắng dặn dò.
“Tỷ yên tâm, muội có phải con ngốc đâu.

Hơn nữa, hắn cũng chỉ đi ngang qua nơi này, có lẽ đã đi từ hôm nào rồi.”
Trước khi rời đi, Lăng Ngọc còn đưa hết số ngân lượng trên người mình cho Dương Tố Vấn, rồi gấp rút về nhà trong niềm hân hoan phấn khởi.
Lần hợp tác với Dương Tố Vấn này, đương nhiên không thể chỉ có hai phận nữ lưu bọn nàng, dẫu sao cũng có rất nhiều chuyện bọn nàng không tiện ra mặt.

Ngoài ra, nàng còn định tìm một chỗ dựa vững chắc trong thị trấn, ít nhất là để đảm bảo rằng sau này không ai dám tùy tiện rắp tâm hãm hại bọn nàng.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất lúc này là thuê được cửa tiệm.
***
Trong thôn Trình gia lúc này, Ngô Lập Nhân, Tống Siêu và Đường Tấn Nguyên đang khuyên Trình Thiệu Đường đầu quân cho Tề cương cùng bọn họ.
“Chúng ta đều nghĩ xong rồi, lần này đại nạn không chết đều là nhờ có Tề vương điện hạ, ơn cứu mạng đến chết không quên.

Dù sao chúng ta cũng đã mất việc, bây giờ Tề vương vẫn không bỏ mặc chúng ta, tại sao chúng ta không đầu quân cho ngài ấy.

Một là có thể báo đáp ân đức của ngài ấy, hai là có thể làm việc để kiếm miếng ăn, cớ sao mà không làm?” Tống Siêu thản nhiên nói.
“Tống đại ca nói đúng đấy ạ, đệ cũng định như thế, Trình đại ca, chi bằng huynh cũng đi cùng đi? Như vậy, huynh đệ chúng ta lại có thể cùng làm việc với nhau, chẳng phải rất tốt sao?” Đường Tấn Nguyên cũng khuyên.
“Thiệu Đường, ý của đệ thế nào? Những thuốc trị thương này đều là Án tiên sinh sai người đưa đến, đối với vết thương trên người các đệ rất hữu hiệu, hai bọn họ dùng thuốc này nên mới khỏi nhanh hơn đệ.

Ý của Án tiên sinh là, nếu chúng ta có ý định đầu quân cho Tề vương điện hạ, ngài ấy sẵn lòng tiến cử chúng ta.” Thấy Trình Thiệu Đường vẫn luôn trầm mặc không nói năng gì, cuối cùng Ngô Lập Nhân cũng chậm rãi lên tiếng.
“Lần này cũng là bởi vì Tề vương rời kinh đến đất phong, người mang theo bên cạnh không nhiều, cho nên mới chiêu mộ thị vệ từ dân gian.

Nếu là trước đây, người có thể vào vương phủ làm thị vệ đều phải được lựa chọn cẩn thận kì càng từ hoàng cung, nào đến lượt đám chúng ta.”
“Vả lại, tuy rằng các đệ không cố ý, nhưng rốt cuộc cũng đã làm hai vị quý nhân kia không vui.


Nay vào phủ Tề vương, chẳng phải là có thêm một cơ hội để an cư lạc nghiệp sao? Huống chi, Tề vương là người nhân nghĩa khoan hậu, nhân cách cao thượng, quả thật là một vị minh quân.

Chim khôn lựa cây mà đậu, dịp tốt trời ban như thế, đệ còn chần chừ điều gì?” Ngô Lập Nhân nhỏ giọng khuyên nhủ.
(*) Lương cầm tướng mộc nhi tê, hiền thần trạch chủ nhi sự: nghĩa là Chim khôn lựa cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ.

Diễn giải: Bậc làm chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt.
Trình Thiệu Đường cau mày thật chặt, đối diện với ba khuôn mặt đang tràn đầy mong đợi câu trả lời của hắn, nhưng phải mất một lúc lâu sau, hắn mới thở dài nói: “Những lời mọi người nói ta đều hiểu cả, chỉ là sau khi trải qua một phen tai bay vạ gió vừa rồi, ta cảm thấy khá sợ hãi với những chuyện của hoàng tộc.”
“Nhưng mà, Tề vương điện hạ có ân đức to lớn với chúng ta, hiện giờ đang là lúc ngài ấy thiếu người, nếu ta cứ đùn đẩy mãi thì cũng không phải là việc mà đại trượng phu nên làm.”
“Nếu đã như thế, ta sẽ cùng ba vị…”
“Đợi đã!” Lời đồng ý còn chưa kịp nói ra đã bị người ta vội vàng cắt ngang, bốn người đồng loạt ngước mắt lên thì trông thấy Lăng Ngọc đang hớt hải đi vào.
“Đệ muội?”
“Tiểu Ngọc?”
“Tẩu tử?”
Lăng Ngọc hít một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, làm lễ với ba người xong thì nói: “Những lời mọi người vừa nói ta đã nghe thấy hết rồi, ta có một câu, không biết có nên nói hay không?!”
Đương nhiên, đây chỉ là lời khách sáo, dù có được nói hay không thì nàng cũng phải nói.

Vì thế, nàng không đợi bốn người mở lời mà nói luôn: “Tục ngữ thường nói, không thể bỏ trứng trong một làn.

Vừa nãy Ngô Tổng tiêu đầu nói rất đúng, dù có xuất phát từ ý định ban đầu hay không, thì mọi người đều đã chọc giận hai vị quý nhân hoàng tộc kia.

Nếu lần này mọi người cùng nhau đầu quân cho Tề vương, lỡ như hai vị kia nảy ý báo thù, há chẳng phải để cho bọn họ tiêu diệt một mẻ sao?”
“Tiểu Ngọc!” Thấy nàng nói lời bất kính với hai vị quý nhân hoàng tộc, Trình Thiệu Đường vội ngăn lại.
Nhưng Lăng Ngọc không thèm đếm xỉa đến chàng, đang định nói tiếp thì Tống Siêu đã ngắt lời nàng: “Phụ nhân tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, nếu dựa theo ý của đệ muội, chẳng lẽ đại trượng phu có ân nhưng không báo sao?”
“Vả lại, đại trượng phu hành tẩu giang hồ, há có thể là loại tham sống sợ chết!”
Lăng Ngọc đương nhiên nhận ra hắn chính là vị nhân huynh(*) ‘huynh đệ như thủ túc, nữ tử như xiêm y’, lại nghe hắn nói như vậy làm nàng không khỏi chửi thầm trong lòng.
(*) Nhân huynh: các gọi tôn trọng với bạn bè.

Ở đây có ý châm biếm.
Hắn không sợ chết thì tự đi đi, mắc gì kéo theo nam nhân nhà nàng!
Trình Thiệu Đường cau mày, nói: “Nàng đi làm chuyện khác trước đi, có gì hôm khác nói sau.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi