THẾ TỬ HUNG MÃNH


Bóng đêm đã sâu, ngàn phố trăm phường của thành Trưởng An đèn đuốc lưa thưa, trên đường đã không còn người đi đường, chỉ còn lại gió tuyết cả thành.
Hứa Bất Lệnh bị thích khách áo đen ôm lướt đi nhanh giữa lâu vũ, sau khi rời khỏi phường Đại Nghiệp, trường kiếm trên cổ liền dời đi.
Dáng người Hứa Bất Lệnh cao gầy, lại mặc áo lông chồn trắng dày, bị nữ nhân ôm thì nói thật là có chút kỳ quái, hai luồng xúc cảm mềm nhũn sau lưng không phải quá rõ ràng, nhưng quy mô cũng rất lớn.
Đi một đoạn cự ly giữa phòng xá, truy binh phía sau đã biến mất, Hứa Bất Lệnh ấp ủ một lúc, mở miệng nói:
- Nữ hiệp, ngươi sẽ không giết ta chứ? Ta trước nay luôn an phận thủ thường.
Thích khách áo đen hiển nhiên đã bị thương, bước chân lay động, ôm eo Hứa Bất Lệnh mà chạy, tiếng nói lạnh lùng lại vang lên:
- Sẽ không giết đâu, ngươi đừng hoang mang, ta chạy thoát rồi sẽ thả ngươi đi.
Hứa Bất Lệnh giả vờ hoang mang:
- Ngươi đừng gạt ta.
Thích khách áo đen hiển nhiên bình thường nói rất ít, chắc là không muốn nói chuyện, lại sợ Hứa Bất Lệnh phản kháng, trầm mặc một lát, mới nói khẽ:
- Lần trước ở cửa hàng, Tôn gia ngươi cho điếm tiểu nhị đó thỏi bạc, nghe chưởng quỹ nói tính tình của ngươi không tồi, ta sẽ không giết ngươi đâu.
Hứa Bất Lệnh Như trút được gánh nặng, cười ha ha:
- Vậy...!Cô nương tên là gì?
Không có đáp lại.
Thích khách áo đen dẫn theo Hứa Bất Lệnh đi qua trong thành Trưởng An, thời gian không lâu, liền chút không chống đỡ được sự mệt mỏi trước mắt, khi vượt qua một con ngõ nhỏ, dưới chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống.

Thích khách áo đen đột nhiên bừng tỉnh, cường hành ổn định thân hình, nhẹ nhàng dừng lại trong ngõ nhỏ sâu thẳm, đẩy Hứa Bất Lệnh ra:
- Đi đi!
Nói xong ôm ngực, tay cầm trường kiếm bước nhanh vào sâu trong ngõ nhỏ, bước chân thất tha thất thểu.
Hứa Bất Lệnh đứng tại chỗ, vỗ vỗ đầu vai, trên lông cừu dính một chút vết máu, hắn nhìn bóng lưng chạy đi của thích khách áo đen, chạy vào góc ngõ nhỏ không lâu, liền truyền đến một tiếng vang rầm rầm.
Hứa Bất Lệnh chờ một lát, mới ở trong gió tuyết đi vào sâu trong ngõ nhỏ.
Nữ thích khách ngã xuống đất, trong tay vẫn đang nắm trường kiếm, hai hàng lông mày dài nhỏ, khóe miệng hơi mỏng, khuôn mặt lạnh lùng mang theo mấy phần không nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ là hai má trắng bệch che lấp vẻ tuyệt sắc vốn có, nhìn rất thê thảm.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, lão Tiêu cầm quải trượng đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhíu mày quan sát mấy lần:
- Không nhìn ra được còn là mỹ nhân hiếm có, rất xứng với tiểu vương gia.
Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, sờ sờ hai má:
- Đừng so sánh ta với nữ nhân.
- Khà khà.
Hứa Bất Lệnh ngồi xổm xuống, lần mò một vòng ở thắt lưng thích khách áo đen, tìm được một khối ngọc bội, bên trên khắc Âm Dương Ngư, sau lưng có hai chữ Trường Thanh.
- Bài tử của Trường Thanh Quan.
Lão Tiêu ngồi xổm xuống, quan sát kỹ mấy lần:
- Nhìn tuổi tác và diện mạo của cô nương này, chắc là đồ đệ Ninh Thanh Dạ của Trường Thanh Quan Cô Thu Chân Nhân.

Hứa Bất Lệnh không quá hiểu biết chuyện giang hồ, nghe mà cái hiểu cái không:
- Lợi hại lắm à?
Lão Tiêu hàng năm ngâm mình trong tam giáo cửu lưu, nói tới sự tích của những nữ hiệp giang hồ này, chính là thuộc như lòng bàn tay:
- Theo lời đồn giang hồ, cha mẹ của Ninh Thanh Dạ mười năm trước bị thiết ưng săn nai làm vạ lây phải lưu lạc giang hồ, sau đó được Trường Thanh Quan ở gần núi Võ Đang thu lưu, mười ba tuổi liền bộc lộ tài năng, trông cũng khuynh quốc khuynh thành.

Có điều Ninh Thanh Dạ cực ít xuống núi, số lượng người thực sự nhìn thấy không nhiều lắm, cách nói này còn là từ miệng một tên lỗ mũi trâu thối kiến thức rộng rãi của Võ Đang truyền ra.
Sư phụ Cô Thu Chân Nhân của Ninh Thanh Dạ, xuất phát từ Khai Phong Đường gia, trong những năm Tuyên Hòa cũng là mỹ nhân danh truyền nam bắc, về sau xuất gia làm đạo cô, cô nương này biết Đường gia kiếm lại không biết ý, chỉ sợ cũng là vì nguyên nhân này.
Hứa Bất Lệnh tất nhiên không rõ quan hệ loạn thất bát tao trên giang hồ, ngồi xổm xuống quan sát mấy lần:
- Chẳng trách lại che mặt, nếu bị Trương Tường nhận ra, Trường Thanh Quan sẽ có phiền phức không nhỏ.
Lão Tiêu gật đầu:
- Dám vào kinh ám sát, tất nhiên có huyết cừu với Trương Tường.

Giao cho lang vệ, có thể khiến Chúc Mãn Chi trực tiếp tiến vào Thiên Tử Doanh, có điều Trương Tường hàng năm ở trong kho công văn, Chúc Mãn Chi đi vào tìm kiếm bí mật sẽ rất dễ bị phát hiện, tiểu vương gia ngươi xem an bài thế nào?
Hứa Bất Lệnh cười khẽ:

- Ý của ngươi là, dùng nàng ta làm điệu hổ ly sơn, khiến Chúc Mãn Chi thừa cơ đi vào tìm tin tức của Tỏa Long Cổ?
Lão Tiêu vuốt ve quải trượng, cười khà khà:
- Chủ yếu là nắm xương già của ta, không thể đứng nhìn loại chuyện lạt thủ tồi hoa này.

Hoa trên giang hồ, đều cần loại háo sắc như chúng ta dụng tâm che chở.
- Dừng!
Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ lắc đầu, cởi áo lông chồn trắng trên người xuống, đắp lên trên người Ninh Thanh Dạ, ôm ngang nàng ta tới một sân vắng không người trong ngõ nhỏ.
Lướt qua tường viện cũ, trong sân lá rụng đầy, phòng ốc cửa sổ đổ nát.
Lão Tiêu đẩy cửa vườn nhìn một vòng, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền đi tới cạnh giếng nước lấy nước.
Hứa Bất Lệnh đặt Ninh Thanh Dạ lên trên ván giường, dùng áo lông làm chăn đắp toàn thân, ngồi bên giường, lôi ra cổ tay của Ninh Thanh Dạ, ngón tay thon dài ấn lên cổ tay, kiểm tra mạch đập:
- Bị nội thương, trong thời gian ngắn sợ rằng sẽ không tỉnh lại, mang thuốc trị thương không?
Lão Tiêu đặt thùng nước ở bên cạnh, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh đổ ra một viên thuốc, cậy môi Ninh Thanh Dạ nhét vào.
Hai má lạnh như băng của Ninh Thanh Dạ hiện ra mấy phần thần sắc thống khổ, nhíu mày, có điều sau nửa khắc, trán liền có mồ hôi, sắc mặt dần dần đỏ lên, hiện ra màu máu.
Sau khi lão Tiêu quan sát mấy lần, xoay người ra khỏi cửa phòng:
- Lục phu nhân sợ rằng đã biết tin tức tiểu vương gia bị bắt, trở về trước hừng đông, để tránh khiến dư luận xôn xao.
- Được.
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, đứng dậy đóng cửa phòng lại, nhìn nhìn trái phải, một chưởng vỗ nát bàn gỗ, cầm lấy gỗ vụn, bắt đầu tu bổ cửa sổ đã rách bươm.

...
Gió lạnh quét qua sân cũ, cửa sổ gỗ lâu năm lắc lư.
- Ô.
Tiếng nỉ non như có như không vang lên trong phòng nhỏ tăm tối.
Ninh Thanh Dạ mở đôi mắt mệt mỏi, cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu, chỉ là nơi nằm hơi cứng, cả người đau nhức khó chịu không nói nên lời.
Ninh Thanh Dạ quay người, con mắt thon dài đột nhiên trở nên sắc bén, lật mình nắm lấy bội kiếm bên cạnh, trường kiếm xanh da trời ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ về phía cửa sổ.
Thùng thùng.
Đầu giường dựng một cái hỏa chiết tử, đèn đuốc như hạt đậu, chiếu sáng cự ly vài thước ở trước người.
Mượn ánh sáng nhạt của hỏa chiết tử, có thể nhìn thấy cạnh cửa sổ có một nam tử dáng người rất cao đang đứng, thân mặc trường bào màu trắng, đang cầm ván gỗ gõ cửa sổ, thời tiết rất lạnh lại mặc phong phanh, một lúc lại xoa xoa tay.
Nam tử nhìn thì tuổi tác cũng không lớn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng vô cùng tuấn lãng, rõ ràng là con cháu nhà giàu sống an nhàn sung sướng, căn bản sẽ không biết làm loại chuyện vặt này, cửa sổ đổ xiêu xiêu vẹo vẹo, trên áo choàng cũng dính không ít bụi.
Ninh Thanh Dạ cầm trường kiếm chỉ giữ được một lát, liền thấy đầu đau như muốn vỡ ra, một lần nữa ngã xuống ván giường.

Cúi đầu nhìn, trên người khoác áo lông hoa mỹ trắng ngần, quần áo hoàn chỉnh, chỉ là áo lông quá ấm mà toát chút mồ hôi, cổ áo mở ra một chút, không biết là người khác động thủ, hay là rồi hôn mê tự cởi.
Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, mệt mỏi nằm trên giường, trường kiếm trong tay tuột xuống đất.
Hứa Bất Lệnh đang sửa cửa sổ, nhận thấy động tĩnh bên giường, quay đầu lại, lộ ra nụ cười thân thiết:
- Cô nương, tỉnh rồi à?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi