THÊ VI THƯỢNG

“Địa thế Giang Nam bằng phẳng, đất Hoài Nam căn bản không thể phòng thủ, đây chính là cơ hội trời cho!” Tứ Hoàng tử ở Phượng Nghi cung ung dụng dạo bước, “Mẫu hậu, lần tấn công Hoài Nam này con nhất định phải giành được!”

Kế hậu gật gật đầu, bây giờ Cảnh Du đã sắp thành niên, nó nhanh chóng lập công thì có thể vừa lúc phong vương, “Sớm biết đánh đông nam dễ như vậy thì đã để ngươi đi rồi.” Nghe Hoành Chính đế nói, Đông Nam Vương kia là tự mình vô phúc bị tiểu thiếp giết chết, Cảnh Thiều căn bản không phí chút sức lực đã hạ đông nam.

Ở Phượng Nghi cung bên này hai người vẫn đang kích động sợ kẻ khác tranh công đầu, ở Bắc Uy Hầu phủ bên kia không khí cũng khẩn trương không kém.

“Sao rồi ạ?” Mộ Hàm Chươngg vội vã tới, hỏi phụ thân ngồi một bên.

Bắc Uy Hầu cau mày, trong mắt cũng là chờ mong không hề che dấu, “Chắc là sắp rồi.”

Mộ Hàm Chương nhìn nha hoàn hoang mang ra ra vào vào, nghe từng đợt tiếng kêu đau tràn ra từ phòng trong, hai tay nắm chặt, lại không biết nên làm gì bây giờ.

“Đừng sợ,” Cảnh Thiều không muốn đi theo thấy Vương phi nhà mình khẩn trương như vậy, vội ôm y, “Ta nghe nói thai nhi thứ hai cũng thuận lợi lắm, năm đó lúc mẫu hậu sinh hạ ta cũng không phí chút khí lực nào.”

(Cái này ta cũng không rõ, ảnh đang bị cấm túc mà xao có thể tới phủ bác Bắc thăm được???)

Mộ Hàm Chương nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?”

“Người trong cung đều nói như vậy, nghe nói thái y hộ sinh vừa mới vào chưa tới một khắc thì đã nghe tiếng ta khóc rồi,” Cảnh Thiều đắc ý nói. (cái ni mà cũng đắc ý được hở anh -___-)

“Vương gia khi còn bé cũng thực gầy a.” Tam phu nhân tới giúp vui nghe vậy thì nhịn không được chêm vào một câu.

Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua Tam thẩm đang cười lấy lòng, lại nhìn Cảnh Thiều.

Cảnh Thiều tựa như không hề nghe thấy Tam phu nhân nói, tiếp tục đùa Vương phi nhà mình, “Cho nên phụ hoàng nói ta là phúc tinh, có thể làm Đại Thần mưa thuận gió hòa nha.”

Tiêu thiều cửu hành, hữu phượng lai nghi. Có lẽ lúc còn trẻ Hoành Chính đế cũng rất yêu thích đứa con trai này, Mộ Hàm Chương hoảng hốt nghĩ nghĩ, khó mà tưởng tượng lúc bé Cảnh Thiều lại mang bộ dáng gầy gầy nho nhỏ, “Vậy lúc ngươi còn bé trông thế nào?”

“Lúc bé ta béo.” Cảnh Thiều vỗ vỗ hai má, cố làm ra bộ dạng mập mạp.

“Ha ha...” Mộ Hàm Chương rốt cuộc bị hắn đùa cho cười, vươn tay nhéo nhéo hai má phinh phính, cảm giác khẩn trương choáng váng kia cũng biến mất.

Tam phu nhân xấu hổ đứng một bên, rồi lại ngượng ngùng ngồi trở về.

Lo lắng chờ đợi hồi lâu, Cảnh Thiều sợ Vương phi nhà mình đứng sẽ mệt liền để y dựa vào người mình. Mộ Hàm Chương lần đầu tiên ở bên ngoài mà không cự tuyệt hành vi thân mật như vậy, ngay cả khi không khẩn trương thì trong lòng vẫn sẽ sợ hãi. Nữ nhân sinh nở đều là đi một vòng tới quỷ môn quan, y không dám nghĩ tới điều không hay gì có thể xảy ra với mẫu thân. Cánh tay trầm ổn ôm lấy y, lưng tựa vào lồng ngực ấm áp tiếp cho y thật nhiều dũng khí, giống như trời có sập thì y cũng không cần lo lắng vậy.

“Ô oa oa oa...” Một tiếng khóc nỉ non đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Bắc Uy Hầu sốt ruột đứng lên, nhưng lại không thể vào chỉ đành đi qua đi lại trước cửa phòng.

Bà đỡ vui mừng đi ra, “Chúc mừng Hầu gia, là một thiếu gia!”

“Thật sao!” Mộ Tấn giống như lập tức trẻ lại vài tuổi, trầm ổn thường ngày không giấu được ý cười trên mặt.

Cảnh Thiều vỗ vỗ người trong ngực đang kích động không thôi, hỏi, “Trắc phu nhân có bình an không?”

“Phu nhân bình an ạ,” bà đỡ vội nói, “Nhọc công điều dưỡng nửa năm nay, thân thể phu nhân rất khỏe.”

Mộ Hàm Chương thở phào một cái, lúc này trên mặt mới hiện ra ý cười. Cảnh Thiều thừa dịp không ai chú ý nhanh chóng hôn một miếng lên khóe miệng cong cong kia.

Không bao lâu bà đỡ đã vào bế hài tử tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, Mộ Tấn rất kích động ôm lấy cái bọc nhỏ mềm mềm, phu phu Cảnh Thiều cũng tò mò nhìn xem. Cái mặt nhỏ xíu, làn da hồng hồng, nhắm chặt mắt nhìn không ra bộ dáng, Tam phu nhân lớn tiếng khen, “Nhìn thật đẹp a, giống Hàm Chương lúc nhỏ như đúc!”

Bắc Uy Hầu phu nhân khi nghe được tin sinh con trai thì sắc mặt âm trầm, bây giờ lại nghe Tam phu nhân lảm nhảm thì càng khó chịu.

Cảnh Thiều nhìn chằm chằm cậu em vợ mới ra đời này một lúc lâu, lại chẳng thấy có tí nào giống Vương phi nhà mình, nhăn nheo y hệt cái mặt bánh bao của Đa Phúc, (há há) nhưng mà lời này hắn cũng không dám nói ra a.

Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua Bắc Uy Hầu phu nhân còn chưa chịu mở miệng thưởng cho hạ nhân, cười nói, “Phụ thân còn chưa đặt tên cho đệ đệ.”

“Gọi là Long Lân đi! Ha ha ha...” Mộ Tấn giơ tiểu nhi tử lên nhìn nhìn, thấy thế nào cũng rất hài lòng.

Bảo cửu khí cuối cùng, “Nhất đao Linh Mạch, tự Long Lân. “

Mộ Hàm Chương gật gật đầu, chờ nó trưởng thành thì có thể lấy tên 'Linh Mạch', cũng phong nhã dễ nghe, nhưng mà gọi Long Lân có chút cứng ngắc, sau này liền gọi là Lân nhi đi.

Bọn hạ nhân nghe xong cũng kịp phản ứng, sôi nổi chúc mừng, Bắc Uy Hầu cao hứng nói,

“Ban thưởng! Mỗi người thưởng năm lượng bạc! “

“Tạ Hầu gia ban thưởng! “ Bọn hạ nhân lập tức vui vẻ ra mặt, thường ngày trong phủ có hỉ sự, nếu là tiểu thư thì thưởng một lượng, thiếu gia thì được hai lượng, quả nhiên vị thiếu gia này được sủng ái nhất rồi.

Bắc Uy Hầu phu nhân nghe vậy thiếu chút xé nát khăn tay, nàng chính là cố ý kéo dài để bọn hạ nhân thấy rõ ai mới là chủ mẫu đương gia, ai ngờ Bắc Uy Hầu lại mở miệng trước, mà nam nhân Mộ gia vốn không biết thông lệ thưởng bạc cho hạ nhân vào những dịp này!

Mộ Hàm Chương bất động thanh sắc nhìn Bắc Uy Hầu phu nhân, thầm nghĩ mấy ngày nữa đi Giang Nam cần để Cát Y ở đây tiếp tục chiếu cố Lân nhi thôi.

Trên đường trở về trên mặt Mộ Hàm Chương vẫn mang theo ý cười.

“Nếu ngươi không muốn Lân nhi thừa tước Bắc Uy Hầu thì có thể đế nó thừa kế ngươi mà.” Cảnh Thiều thấy y cao hứng thì ánh mắt cũng cong cong.

“Như vậy sao được, Văn Uyên Hầu cũng không phải hầu vị thừa kế.” Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, đệ đệ vừa sinh ra còn chưa xác định con đường sau này, bây giờ nói thì quá sớm, chỉ cần nó bình an lớn lên là tốt rồi.

Không khí vui mừng ở phủ Bắc Uy Hầu hiển nhiên không thể lan tới triều đình, hôm sau vào triều, Mộ Hàm Chương vừa vào cửa cung đã giấu ý cười trên mặt, trầm tĩnh như nước đi vào.

“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi!” Đề cập chuyện tấn công Giang Nam, Tứ Hoàng tử lập tức đứng ra.

“Hoài Nam tuy không rộng bằng tây nam, nhưng hơn ở chỗ đất đai phì nhiêu,” Binh bộ Thượng thư cau mày nói, “Hoài Nam vương trải qua mấy đời tích lũy, trang bị kĩ càng chỉ sợ khó đối phó.”

“Theo ý Tôn Thượng thư, phái ai đi thì thích hợp?” Mâu sắc Hoành Chính đế thâm trầm, nhìn không ra suy nghĩ.

“Thần cho rằng đất phong Hoài Nam cực kì trọng yếu, muốn ổn thỏa thì...Thành Vương Cảnh Thiều là thích hợp nhất.” Binh bộ Thượng thư thản nhiên nói.

“Thần cho rằng Tứ Hoàng tử mặc dù tuổi nhỏ nhưng trầm ổn quả quyết, phái Tứ Hoàng tử đi cũng không phải là không ổn.” Hình bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng nói.

Mộ Hàm Chương im lặng nhìn Cảnh Sâm một cái, tiếp tục hạ ánh mắt không lên tiếng.

“Tứ Hoàng tử sắp thành niên, tất nhiên cần chứng tỏ một phen, vi thần thấy dẹp loạn Hoài Nam này là một cơ hội tốt!” Vĩnh Xương Bá đã bị ném đi Điền Tàng, Mậu Quốc công đành phải tự mình mở miệng, lấy thân phân ông ta nói ra lời này thì cũng không quá đột ngột.

Nhất thời trong triều tranh chấp sôi nổi lên, Hoành Chính đế trầm mặc không nói lời nào, chờ quá canh giờ mới đứng dậy nói, “Hôm nay dừng ở đây, việc này ngày mai bàn tiếp.” Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Mọi người đoán không ra Hoành Chính đế có ý tứ gì, chuyện Giang Nam đã truyền lại đã ngần ấy ngày, Hoàng Thượng cũng chưa bỏ lệnh cấm túc Thành Vương, nhưng nhìn tình hôm nay thì tựa hồ cũng không tính toán để Tứ Hoàng tử đi trước.

“Hoàng Thượng không phải là chờ Thành Vương nhận sai sao?” Ra khỏi đại điện, hai quan viên nhỏ giọng nghị luận.

“Thành Vương rốt cuộc là phạm sai lầm gì vậy?” Một người khác nhíu mày.

“Nghe nói là tính tình bướng bỉnh nói mấy câu chống đối Hoàng Thượng a.” Người nói chuyện nhìn thoáng xung quanh, “Theo ta thấy, Hoàng Thượng vẫn là thiên vị Thành Vương, hôm nay Tứ Hoàng tử đã nói nhiều đến mức kia mà vẫn không nhận được một chút chắc chắn nào.”

Tứ Hoàng tử trên đài cao đi ngang qua nghe được tiếng nghị luận phía dưới, không khỏi nắm chặt tay xoay người đi Phượng Nghi cung.

Mộ Hàm Chương cùng Cảnh Sâm liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu mà cũng rời đi.

“Hàm Chương a, ngươi có muốn cùng phụ thân trở về thăm đệ đệ không?” Bắc Uy Hầu vẫn như trước chìm trong vui sướng có con lúc tuổi già.

“Phụ thân,” Mộ Hàm Chương lên tiếng, ra hiệu cho ông.

Bắc Uy Hầu ý thức được mình thất thố, vội thu lại ý cười, “Lần tấn công Hoài Nam này Vương gia có chủ ý gì không?”

Mộ Hàm Chương thở dài, “Vương gia ở phủ cứ buổi sáng là lo lắng, liền trông dịp này có thể giải cấm túc.”

Vài quan viên đi ngang qua nghe xong thì liếc mắt nhìn nhau, Bắc Uy Hầu ngẩng đầu thì vội rời đi.

Đêm đó Hoành Chính đế lưu lại Phượng Nghi cung.

“Hoàng Thượng, Du nhi đã sắp thành niên lại chưa lập được công lao gì, hai ca ca nó đều đã phong vương, cũng nên để nó có một cơ hội học hỏi kinh nghiệm.” Kế hậu cẩn thận hầu hạ Hoành Chính đế cởi áo khoác nhớ tới hôm nay bộ dáng nhi tử tức giận thì nhịn không được âm thầm nhíu mày. Cảnh Du quá coi nặng chuyện lần này, có thể là Hoàng Thượng chướng mắt nó cứ giữ khư khư không tha cơ hội lập công.

“Phong vương?” Hoành Chính đế liếc kế hậu một cái, “Cảnh Vinh không phải cũng đã phong vương sao? Gấp cái gì?”

Có giống nhau sao? Hoàng hậu âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn cười dịu dàng như trước, “Cảnh Du tốt xấu cũng là con trai trưởng, tuy rằng nhỏ lớn theo thứ tự nhưng dù sao đích thứ (con trưởng con thứ) cũng khác biệt.”

Hoành Chính đế nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh lẽo đi, “Đích thứ khác biệt?”

Hoàng hậu hoảng sợ, chẳng lẽ nói sai rồi? Trong đầu đột nhiên chợt lóe, nhất thời toát mồ hôi lạnh, “Trong hoàng gia tất nhiên cũng không coi nặng cái này, thần thiếp thất ngôn.”

Hoành Chính đế luôn rất thương yêu nguyên hậu, hận nhất ai nói đích thứ phân biệt, lạnh lùng nhìn kế hậu cúi đầu, năm đó khi nguyên hậu còn sống, dù là con trưởng con thứ cũng đối xử rất bình đẳng.

“Thần thiếp là cảm thấy, Thành Vương triệt hai phiên vương sau khi về có chút tự mãn, hiện giờ cũng biết chống đối Hoàng Thượng rồi, nếu vì đánh giặc mà thả hắn đi, sợ là...” Kế hậu lại cẩn thận nhìn thoáng qua nét mặt Hoành Chính đế, không nói hết câu nhưng ý tứ đều rõ ràng.

Lần này Hoành Chính đế lại không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn kế hậu vài lần, xoay người tới bên giường, “Nếu Cảnh Du muốn ra trận thì bảo nó sáng sớm mai tới tự nói với trẫm.”

Trước mắt kế hậu sáng ngời, lên tiếng vội gọi người đi nói cho Tứ Hoàng tử, bảo hắn trước giờ lâm triều ngày mai tới Phượng Nghi cung chờ, cũng phân phó tổng quản thái giám túc trực mở thiên môn cho hắn.

“Nghe nói tối qua trong cung truyền tin, bảo Tứ Hoàng tử sáng sớm nay tới Phượng Nghi cung,” Mộ Hàm Chương một bên sửa vạt trung y vừa nhìn Cảnh Thiều nói, quay đầu liếc hắn một cái, lập tức đỏ mặt, “Ngươi, ngươi mặt quần áo cho đàng hoàng vào.”

Trời nóng nực, Cảnh Thiều xuống giường giúp Vương phi nhà mình thay y phục, nhìn trái nhìn phải không có người ngoài thì thoải mái đem chim đi dạo (má ơi má ơi má ơi *phun máo*), thấy tuấn nhan Quân Thanh đỏ bừng thì bất hảo nói, “Thẹn thùng cái gì, ngươi cũng không phải chưa thấy qua a.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:

Hữu Hộ quân: Tiểu Tả, ngươi nói tác giả là nữ a, làm sao mà biết chim nhỏ? (há há)

Tả Hộ quân: nàng chính là chim nhỏ mà

Hữu Hộ quân:???

Tiểu Hắc: thiên hạc chính là một con chim, hí ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi