THEO ĐUỔI EM CĂN BẢN KHÔNG KHÓ


“Đinh Hạ Diệp, cả phòng tính đi uống rượu đấy, em có đi chung không?”
Buổi tối cuối tuần, sau khi làm việc xong, Hạ Diệp đang định đi về thì đồng nghiệp lên tiếng rủ.
Mặc dù cảm thấy hơi kì lạ, tại sao tự dưng họ lại rủ cô đi?
“Không đâu, mọi người cứ đi đi.” Cô lắc đầu từ chối.
“Ấy, đừng từ chối.

Phòng chúng ta lâu lâu mới tụ họp, cũng nên đi để hòa nhập một chút chứ.

Huống hồ em là người mới.” Một chị đứng ra nói, sau đó liền kéo Hạ Diệp đi.
Cô thật sự không muốn đi, nhưng bị lôi kéo như thế này, không tài nào từ chối được.
Bọn họ tới một nhà hàng, bao một phòng VIP, sau đó gọi món.

Hạ Diệp như thể là người của thế giới khác mới rơi xuống vậy.

Cô cảm thấy vô cùng nhàm chán, chỉ biết ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện.
Đột nhiên, cửa phong mở ra, Liễu Mộng đi vào.

Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ chìn chằm vào Hạ Diệp.
“Yo! Trưởng phòng tới rồi.

Để chúc mừng lần đầu tiên trưởng phòng đi ăn cùng chúng ta, nào, cạn ly.” Một người đứng lên, sau đó tất cả đều nâng ly chúc mừng.
“Cạn ly.”
Ai nấy đều uống, chỉ có Hạ Diệp là không nâng ly, hơn nữa chữ chán trên mặt cô hiển thị vô cùng rõ ràng.
“Này, thực tập sinh, sao không nâng ly chúc mừng?”
Nghe thấy tiếng gọi, cô mới đưa mắt hướng về phía giọng nói.

Là một nam nhân viên mà trước giờ cô không có ấn tượng.
“Có phải cô không coi phòng chúng ta ra gì đúng không?” Lần này là một nữ nhân viên, nghe giọng khá quen.
À, cô nhớ ra rồi, cô ta thường xuyên nói xấu cô trong nhà vệ sinh đây mà.
“Mọi người hiểu lầm rồi.

Tôi không có ý đó.” Hạ Diệp nở nụ cười nhàn nhạt.
“Này, đừng tưởng chúng tôi mời cô là coi trọng cô.


Nói cho cô biết, phòng thiết kế không chứa chấp kẻ tiểu tam như cô đâu, đừng tưởng bám được chân tổng giám đốc là có thể ra oai.” Lại là nữ nhân viên với giọng chua lòm.
Sau đó, mọi người cũng hùa theo, nói cô là tiểu tam, chỉ biết phá hoại hạnh phúc của người khác.
“Trưởng phòng Liễu rõ ràng yêu tổng tài, nhưng lại bị con hồ ly như cô cướp mất.”
“Dự án cái thá gì chứ.

Người dựa vào cửa sau như cô đừng hòng được công nhận.”
Hạ Diệp nghe đến mặt mày tối sầm.

Cô đưa mắt nhìn Liễu Mộng, vậy mà cô ta vẫn ung dung uống rượu.

Đúng là thật biết lợi dụng.
“Trưởng phòng Liễu, cô với Vương tổng yêu nhau từ lúc nào, tại sao tôi không biết?” Cô chậm rãi cất tiếng, ánh mắt khiêu khích nhìn Liễu Mộng.
Liễu Mộng đột nhiên khựng lại.

Cô ta vốn đâu có yêu đương với Vương Minh Thần, trước giờ cũng chỉ toàn lợi dụng tin đồn.

Bây giờ bị chọc trúng tim đen, cơn tức cũng nổi lên.

Nhớ lại cảnh Vương Minh Thần cười rồi xoa đầu Hạ Diệp, cô ta ngày càng tức.
“Cô đừng có giả vờ vô tội.

Thân làm tiểu tam thì đừng có lên tiếng.

Chuyện tổng giám đốc và trưởng phòng yêu nhau, cả công ty ai mà không biết.” Một nhân viên đứng lên nói thay cho Liễu Mộng.

Rõ ràng, Hạ Diệp đang bị yếu thế, có nói gì thì họ cũng sẽ đem hai chữ “tiểu tam” ra để nói.
“Bộp.”
Chiếc bàn bị đập mạnh một cái.

Hạ Diệp đứng dậy, gằn từng chữ một: “Các ngươi dựa vào đâu mà nói tôi là tiểu tam? Dựa vào đâu mà nói bọn họ yêu nhau?”
“Hơn nữa, tôi và Vương tổng không có quan hệ gì, tại sao các người cứ thích đồn thổi lung tung, chuyện bé xé ra to.

Tôi là dùng thực lực để vào đây, là chính giám đốc các người mời tới thực tập.


Nếu không phải điều kiện công ty tốt, được mời vào, một sinh viên năm ba như tôi tại sao lại đi thực tập sớm như vậy.” Lúc này, Hạ Diệp chỉ muốn lôi toàn bộ học bạ, thành tích, các giải thưởng của cô đập vào mặt họ.

Dám khinh thường cô.
Cô vừa dứt lời, một vài nhân viên lại bàn tán xôn xao.
“Cô ta thực sự là sinh viên năm ba sao?”
“Sao có thể chứ.

Kinh nghiệm không có, làm sao có thể vào đây được.”
“Đủ rồi.”
Liễu Mộng lúc này mới lên tiếng, cô ta đập bàn một cái rồi đứng dậy.
“Đinh Hạ Diệp, sao cô có thể tự cao tự đại như thế? Cô lại dám hạ thấp công ty.

Công ty tại sao lại có thể cần một thực tập sinh năm ba? Nếu không phải dựa vào quan hệ, cô chắc gì đã được vào RC mà thực tập.” Liễu Mộng dùng giọng đanh thép nói, khiến cho toàn bộ nhân viên trong phòng đều im lặng.
“Ha! Nực cười.” Hạ Diệp cười nhạt, sau đó không kiêng nể gì mà nhìn Liễu Mộng.
“Đinh Hạ Diệp, tôi yêu cầu cô xin lỗi RC ngay tại đây.

RC là một công ty hàng đầu, cũng không chứa chấp loại người không biết lượng sức mình như cô.” Liễu Mộng khoanh tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Diệp.
“Nực cười.

Tại sao tôi phải xin lỗi? Những gì tôi nói là sự thật.” Hạ Diệp lạnh giọng.
“Chát.”
Vừa dứt câu, nhanh như chớp, trên má của cô xuất hiện một vệt bàn tay.

Cái tát của cô ta quá nhanh, cô thực sự không kịp né.
Nhân viên trong phòng ai nấy cũng sửng sốt.

Không ngờ trưởng phòng Liễu ra tay lại mạnh như vậy.
“Đúng là không biết phép tắc.” Nói xong, Liễu Mộng còn lấy một ly rượu, hắt lên người Hạ Diệp.
“Chát.”
Mọi người lại được một phen ngạc nhiên nữa, lần này còn bất ngờ hơn cả lần trước.

Hạ Diệp đáp trả lại Liễu Mộng một bạt tai.


Sức chịu đựng của con người có giới hạn, đừng tưởng cô đang chịu đựng mà nói cô hiền.
“Ăn miếng trả miếng.

Liễu Mộng, cô đúng là đồ thất bại.” Hạ Diệp nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc như dao.

Dứt lời, cô cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Liễu Mộng mặt mày tối sầm, tay ôm má bên trái, nghiến răng ken két, ánh mắt căm thù nhìn theo Hạ Diệp.

Đinh Hạ Diệp, tôi sẽ khiến cô sống không được yên ổn.
Hạ Diệp lúc này trông vô cùng thảm hại, chiếc áo khoác của cô bị ướt nên cô phải cởi ra, tóc cũng hơi ướt vì dính rượu, má bên trái vẫn còn vết đỏ rõ rệt.

Không ngờ cô ta lại mạnh tay như vậy, đau thật đấy.
Đi ra khỏi nhà hàng, cô đứng bên đường bắt taxi để về nhà.

May mắn thay, chiếc xe của Trình Minh Thành dừng lại bên đường.
Vốn dĩ tối nay anh định đưa cô đi ăn nhưng cô lại nhắn tin nói là đi ăn cùng đồng nghiệp.

Cho nên sau đó anh ngồi lại xử lí việc, nên bây giờ mới về.

Tình cờ đường về nhà lại đi qua nhà hàng này, từ xa thấy cô đang đứng, anh liền dừng lại.
“Sao em bảo em đi ăn cùng đồng nghiệp?” Trình Minh Thành xuống xe, thấy bộ dạng của cô, anh khẽ nhíu mày.
“Em làm sao thế? Ai bắt nạt em à?” Anh nhanh chóng cởi chiếc măng tô của mình ra, sau đó khoác lên người cô, đỡ cô ngồi vào trong xe.
“Sư huynh, em thật sự mệt lắm rồi.” Cô chán nản gục đầu vào cửa xe, gương mặt thẫn thờ.
“Má em sao đỏ vậy?” Trình Minh Thành nhíu mày, vì cô vén tóc nên nhìn rất rõ.
“Bị người ta đánh đó.” Hạ Diệp buồn bực nói.
“Ai dám đánh em?” Anh kích động nói.
“Anh chuyên tâm lái xe đi.

Về nhà em sẽ kể cho anh nghe.” Cô dùng giọng uể oải, sau đó khẽ nhắm mắt.

Lửa giận trong lòng vẫn còn nhưng không hiểu sao lúc này cô lại vô cùng buồn ngủ.
Về đến nhà, Hạ Diệp tắm rửa sạch sẽ, trong lúc sấy tóc, cô nhìn thấy mặt mình trong gương.

Chậc, bên đỏ bên trắng, nhìn vô cùng rõ.

Tỉnh ngủ rồi nên lửa giận trong người cô lại bùng lên.
“Anh! Em muốn uống bia!” Từ trong nhà tắm, cô hét lớn, vọng ra ngoài, đủ để cho Trình Minh Thành nghe thấy.
“Nhưng nhà anh không có, nhà em cũng không.” Trình Minh Thành mở tủ lạnh ra, ngoài nước suối và trái cây ra thì chẳng còn gì.
“Vậy anh đi mua đi.”

“Rồi, OK.

Anh đi mua.” Trình Minh Thành khẽ lắc đầu, sau đó lại đi xuống tiệm tạp hóa bên cạnh chung cư để mua bia, nhân tiện mua luôn một ít bò khô về cho cô.
“Aizzz!”
Uống một ngụm bia, Hạ Diệp ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa.
“Thật tình thì em đã muốn nhịn, muốn bỏ qua mọi thứ diễn ra ở công ty nhưng giờ này không thể tha thứ nữa rồi.” Cô nhai ngấu nghiến miếng bò khô, trông như thể một con hổ đang xé mồi.
“Làm sao, em lại giấu anh chuyện gì?” Trình Minh Thành uống một hớp rồi nói.
“Là thế này…”
Hạ Diệp dùng tâm trạng bực tức để kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở công ty, không bỏ sót một chi tiết nào.

Lúc kể đến chuyện bị lừa đi ăn ngày hôm nay, người cô như muốn bùng cháy.

Trên đời này làm gì có chuyện nào tốt đến như vậy, đồng nghiệp bỗng dưng lôi kéo đi ăn, hóa ra là lợi dụng lúc ở bên ngoài công ty châm biếm cô.

Tức hơn nữa là trưởng phòng Liễu vô sỉ kia, rõ ràng bị từ chối mà cứ lợi dụng tin đồn, cho rằng mình là người yêu của tên họ Vương kia.

Kết quả là cô bị dính vào một mớ hỗn độn, hình tượng của cô ở công ty RC coi như sụp đổ hoàn toàn.
“Em nghỉ việc đi.” Nghe cô kể xong, tâm trạng của anh cũng không kém gì cô.

Bàn tay anh siết chặt lại, bóp bẹp lon bia.
“Đúng, anh nói đúng.

Em nhất định sẽ không quay trở lại cái công ty đó đâu.” Hạ Diệp hùng hồn nói, sau đó một hơi cạn sạch lon bia.
“Cũng đừng có tiếp xúc gì với Vương Minh Thần nữa.”
“Tất cả đều tại anh ta mà ra.”
Có vẻ như Hạ Diệp đã ngà ngà say sau khi nốc hết năm lon bia, cho nên lúc nói chuyện vô cùng máu, đánh mất dáng vẻ bình thường.
“Em chưa say, em còn uống được tiếp.”
Trình Minh Thành khuyên cô đi ngủ, nhưng cô nhất quyết không nghe lời.

Hết cách, anh đành phải vác cô vào phòng, dỗ dành mãi cô mới chịu ngủ.
Dọn dẹp xong bãi chiến trường, anh mệt mỏi đi về nhà.
Bước gần đến nhà, dường như anh sực nhớ ra điều gì đó, khựng lại rồi lấy điện thoại ra, gọi điện.
“Alo.” Tiếng ở đầu dây bên kia nghe vô cùng uể oải.
Trình Minh Thành khẽ nhíu mày, nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh đã làm cô ấy bị tổn thương rồi.

Anh không xứng để thích Tiểu Diệp, tránh xa cô ấy ra.”
Dứt lời, không để đối phương đáp lại, anh đã lập tức cúp máy.
Trên bầu trời, những áng mây che khuất mặt trăng, ảm đạm đến lạ thường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi