THEO ĐUỔI EM CĂN BẢN KHÔNG KHÓ


Một ngày chủ nhật hiếm hoi, bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp nhưng cũng không đủ để xua tan cái lạnh của mùa đông.
Sáng sớm, Hạ Diệp đã bị Vương Minh Thần gọi dậy, sau đó anh đưa cô đi tới một phòng tập võ.
Thay một bộ đồ võ, Hạ Diệp có cảm giác mình trông vô cùng ngầu, đứng ngắm mình trong gương mãi.
“Được rồi, đừng ngắm nữa, ra đây khởi động đi.” Vương Minh Thần kéo cô đi, lôi một cách không thương tiếc.
Vì trước đó Hạ Diệp có tập yoga nên mấy động tác uốn dẻo người không làm khó được cô.

Vương Minh Thần cũng vô cùng hài lòng.

Anh cứ tưởng mình sẽ được nhìn thấy bộ mặt đau đớn của cô khi bị anh ép cơ chứ.

Mặc dù hơi thất vọng nhưng thôi.
“Hạ thấp trọng tâm.”
Vương Minh Thần đang dạy cô đứng tấn, chỉnh sửa lưng, tay và chân cho cô.
Sau khoảng hơn hai tiếng tập luyện, anh đã dạy cho cô được kha khá động tác phòng thân cơ bản.

Hạ Diệp học rất nhanh, ghi nhớ cũng rất tốt, có được một học trò như thế này thì quả là chẳng còn gì bằng.
“Sư phụ, mong chỉ giáo nhiều hơn.” Hạ Diệp hành lễ, cúi người một cách cẩn trọng, sau đó bắt đầu nhập thần.
Bây giờ là lúc để thực hành những động tác mà cô vừa học được.

Mới đầu, Vương Minh Thần cũng phối hợp với cô, vừa sửa động tác cho cô vừa để cho cô áp dụng lên người mình.

Hạ Diệp có cảm giác anh ngã một cách rất bài bản, có nghĩa là từ nãy tới giờ anh không hề nghiêm túc một chút nào cả, đều là cố ý để cho cô vật ngã.
Cho đến khi, Hạ Diệp bị bất thăng bằng, sau đó ngã xuống sàn, kéo theo người đàn ông cao lớn kia.

Kết quả là cô hoàn toàn nằm dưới vòng vây của Vương Minh Thần.
Đột nhiên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt thâm tình, mờ đục.

Hạ Diệp chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó đẩy anh ra.


Nhưng Vương Minh Thần dường như lại không hề có ý định cho cô đứng dậy.

Hạ Diệp ra sức đẩy nhưng đẩy thế nào anh cũng không chịu đứng dậy.
“Này, anh làm cái gì…” Chưa kịp để cô phàn nàn hết câu, Vương Minh Thần đã chặn miệng cô lại, bằng cái cúi người hôn cô.
Sao tự dưng… đang tập nghiêm túc mà.
Lúc này cô thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ gì nữa.

Anh không tính tập tiếp hay sao vậy?

“A!”
“Nhẹ thôi!”
“Đau lắm đấy!”
Hạ Diệp toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nằm trên tấm nệm mà thở hổn hển.
“Em bảo anh dùng hết sức mà.

Lúc nãy chỉ là một chút thôi, bây giờ mới cho em thấy hết sức của anh là thế nào.” Vương Minh Thần đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhếch môi cười đắc ý.
“A!”
Cô biết là anh rất khỏe nhưng không ngờ anh lại ra tay ác độc với cô như vậy.

Tuy nhiên, cô nhất định không chịu khuất phục đâu.
“Lần nữa đi.

Như thế này thì nhằm nhò gì.” Mặc dù thở không ra hơi nhưng cô vẫn vô cùng hiếu chiến, giọng khiêu khích anh.
“Mạnh miệng đấy.

Thích thì chiều!” Vương Minh Thần lại được một phen đắc ý, lần này anh sẽ cho cô biết cái kết của việc khiêu khích anh.
“A!”
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô hải hét lên vì đau đớn nữa.


Có lẽ là lần thứ n cô bị anh quật ngã.

Sau khi cô yêu cầu anh phải nghiêm túc thì anh nghiêm túc thật.

Hết lần này đến lần khác bị anh quật ngã một cách dễ dàng.

Cũng may là tập trên đệm, chứ không có khi giờ này cô đã phải nhập viện rồi.
“Sao? Còn muốn thử nữa không?” Anh đứng một cách oai nghiêm, khoanh tay rồi nhìn cô cười.
Hạ Diệp nằm trên tấm đệm, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển.
“Em… đầu hàng.” Khó khăn lắm cô mới nói xong được câu này.
Vương Minh Thần bật cười, sau đó cúi xuống, đỡ Hạ Diệp dậy.

Sau khi đứng thẳng dậy, Hạ Diệp nhân cơ hội anh không cảnh giác, nắm lấy tay anh, dùng sức, thành công quật ngã Vương Minh Thần.
Tất cả đều đã được tính trước, vì anh vô cùng cảnh giác nên Hạ Diệp khó có thể chống đỡ lại anh, cô phát hiện lúc anh cười với cô, lúc đấy là lúc anh buông lỏng, cho nên có thể lợi dụng.

Quả nhiên cô đã thành công rồi.
“Haha! Cuối cùng em cũng báo thù được.” Hạ Diệp cười đắc ý, sau đó cũng nằm xuống dưới đệm, cười ha hả.
“Thông minh đấy.” Vương Minh Thần cũng bật cười, sau đó véo lấy má cô.

Anh không ngờ cô lại biết tận dụng cơ hội như vậy, khả năng quan sát cũng rất tốt.

Sau này có thể yên tâm hơn rồi.
“Đói chưa?” Anh ngồi thẳng dậy, sau đó kéo cô, để cho cô dựa vào người anh.
Hạ Diệp khẽ nhắm mặt lại, gật gật đầu: “Đói rồi.”
“Vậy ăn trưa thôi.”
“Ăn ở đâu?”

“Ở đây.”
Hạ Diệp mở mắt ra, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Ăn ở đây? Rõ ràng ở đây là một phòng tập võ, cũng không có nhà bếp, không có quán ăn nào cả.
Vương Minh Thần lại cho cô một bất ngờ.

Anh lấy ở trong xe ra một chiếc hộp, bên trong là mười chiếc bánh bao và một ly sữa.
“Anh lấy ở đâu ra đấy?” Hạ Diệp nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Sáng dậy làm, sau đó mới đi đón em.” Anh chậm rãi nói, sau đó nhét một chiếc bánh bao vào miệng cô.
Hạ Diệp cắn một miếng, biểu cảm khác thường, cô vui vẻ nói: “Không ngờ anh lại tự làm bánh bao cho em nha.

Hạnh phúc quá đi.”
“Anh còn nhớ lúc trước anh nấu bữa trưa cho em, em còn nói ai xui lắm mới lấy anh cơ mà.”
Nghe xong, Hạ Diệp suýt nữa bị nghẹn, cô nhanh chóng uống một ngụm sữa, sau khi đã ổn, cô mới nở một nụ cười hết sức giả trân.

Không ngờ anh lại nhớ dai như thế.

Nhưng bây giờ nghĩ lại rồi, anh vừa đẹp trai vừa giàu, lại còn biết nấu ăn, làm bánh, cái gì cũng giỏi, yêu anh mới là phúc của cô đấy.
“Đừng nhớ mấy cái đó nữa, lúc đó khác, bây giờ khác.” Cô cười rồi tiếp tục ăn bánh bao.
“Được rồi, mau ăn đi, cô gái xui xẻo của anh.” Vương Minh Thần đưa xoa đầu cô, còn không quên trêu chọc cô.
“Anh cũng ăn đi chứ.” Hạ Diệp xe một miếng bánh bao, bỏ vào miệng anh.
Ăn uống xong, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục tập luyện.

Cứ như thế, thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần tối.
Lúc này, Hạ Diệp nằm bất động trên sàn nhà, tập thì rất sung nhưng tập xong thì rất mệt.

Cả người cô như muốn rã rời, không thể nhúc nhích nổi.
Vương Minh Thần đành phải kéo cô đi thay đồ, sau đó đưa cô đi ăn tối.

Mặc dù mệt nhưng hễ được ăn thì tinh thần của cô lại phơi phới.
Trong nhà hàng, ánh đèn vàng sang trọng, tiếng vĩ cầm du dương, khiến bầu không khí trở nên vô cùng lãng mạn.
Hai phần bò bít tết được đưa lên, Hạ Diệp vì mải ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa kính nên tạm thời không để ý đến món bít tết kia.


Được ngồi ở trên cao ngắm thành phố về đêm thế này đúng là vô cùng vui.
“Em thích sao không?” Anh khẽ hỏi, mắt cũng nhìn ra ngoài.
“Có, nhưng đáng tiếc ở đây không thể nhìn thấy được.” Hạ Diệp mỉm cười, không nhìn nữa, cô nên tập trung vào bữa ăn.
Vừa cầm dao dĩa lên, Vương Minh Thần đã cầm lấy đĩa của cô lên, đổi cho cô đĩa của anh.

Nhìn phần thịt bò đã được cắt sẵn, Hạ Diệp mỉm cười nhìn anh.

Anh chu đáo thật đấy.
“Em cười trông đẹp thật đấy.”
Câu nói này của anh càng làm tâm trạng của cô vui hơn, ăn cũng vô cùng ngon miệng.
Ăn xong, Vương Minh Thần không đưa cô về luôn mà đưa cô tới tòa nhà cao nhất của thành phố.
Đứng trên tầng thượng, gió thổi vô cùng lạnh, Hạ Diệp chỉ biết ôm người.

Vương Minh Thần nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi tới chỗ chiếc kính thiên văn to đùng.
“Ở đây có thể ngắm được sao.” Anh cất giọng ấm áp, sau đó nhắm một mắt, nhìn vào ống kính thiên văn.
“Ở nhà em cũng ngắm được mà.” Hạ Diệp đưa tay lên, hà hơi một cái rồi nói.

Cô thật sự vô cùng lạnh.
“Ở đây đẹp hơn nhiều.” Nhìn xong, anh nắm lấy hai bên vai cô, sau đó để cô nhìn vào ống kính.
Ôi trời ơi! Đẹp quá!
Trước mắt cô lúc này là hàng loạt những vì sao, lấp la lấp lánh, đẹp đến nỗi không thốt lên lời.

Đúng là ở đây nhìn vừa rõ, vừa đẹp hơn lúc đứng ngắm ở hành lang nhà cô.
Vương Minh Thần khẽ mỉm cười, sau đó dùng chiếc áo măng tô của mình choàng lên người cô, sau đó ôm lấy cô từ phía sau.

Hạ Diệp cũng cảm nhận được sự ấm áp từ phía sau lưng, bất giác nở một nụ cười.
“Đẹp không?” Giọng anh thì thầm bên tai cô.
“Đẹp.” Hạ Diệp khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn.
“Đẹp bằng anh không?” Anh lại hỏi tiếp.
Nghe xong, Hạ Diệp không nhìn nữa, cô quay người lại, nhìn gương mặt đẹp trai chết người kia rồi cười.
“Anh lại bắt đầu tự luyến rồi đấy.”
Tất nhiên là vẻ đẹp trai, sự dịu dàng, ấm áp của anh không gì có thể sánh bằng rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi