Tuyết đọng trên ngọn cây, thỉnh thoảng có một hai con chim tước bay qua, mang theo vài tiếng kêu yếu ớt.
Ninh Sơ Nhị không nói lời nào, Liên Thập Cửu cũng im lặng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ sân lâm vào một loại cảm giác gió lạnh tiêu điều.
Nàng đi vài vòng trong sân, tìm chỗ cách hắn xa nhất ngồi xuống.
“Ta không có gì để nói, chỉ là tò mò, mấy tên cướp sao có lá gan lớn như vậy, xách theo dao phay dám đến cướp bạc.”
Rốt cuộc đến chết vẫn phản kháng.
Liên Thập Cửu lạnh lùng nhìn nàng.
“Nàng đến chết vẫn ngoan cố là học của ai?”
Nói chuyện cùng hắn khó như vậy sao?
Ninh Sơ Nhị không biết Liên Thập Cửu đã biết bao nhiêu, thậm chí vô ý thức mâu thuẫn nghe đáp án của hắn.
Trong nhận thức của nàng, tướng công, hiện tại là chồng trước, là người không từ công lý. Thiên hạ đại loạn cũng được, sinh linh đồ thán cũng vậy, mặc kệ triều đình loạn thành dạng gì, Liên Thập Cửu thậm chí là toàn bộ Liên gia đều tự quét tuyết trước cửa nhà mình*.
*: chỉ lo chuyện của mình, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Quyền thần, trung dung, miễn gây chuyện, đây là biểu ngữ mỗi người Liên gia đều biết.
Hơn nữa lúc trước đã nói qua, hắn ra quyết định, không chỉ riêng hắn, mà là tính mạng trên dưới mấy trăm miệng tông thân.
Ninh Sơ Nphị lúc này nói năng thận trọng, không thể nói là khiếp đảm, chỉ có thể nói, nàng thật sự suy xét vì hắn rất nhiều.
Đời này của Liên Thập Cửu, sao gặp phải cái đồ quật cường như vậy. Ban đầu tâm tình coi như không tồi, nhưng bởi vì nàng cắn chặt răng không nói mà không vui.
Có lẽ Liên Thập Cửu không có nhiều lòng từ bi thương dân trách trời, nhưng nàng không nghĩ tới, người xảo quyệt cuồng vọng như vậy, nếu đã nhận định nàng, cho dù có vì nàng mà khuynh đảo thiên hạ này thì như thế nào?
Hai người một viện, cứ như vậy sinh đủ các loại tâm tư hờn dỗi.
Cuối cùng là Chiêu Tài cầm thư truyền đến từ quan ngoại, mới đánh vỡ cục diện bế tắc này.
“Chủ tử, Ninh cữu gia bên kia đã nhận tin tức, nói người hắn sẽ xử lý, sẽ không thêm phiền, khiến ngài hao tâm tổn chí.”
Liên Thập Cửu xua xua tay, ý bảo hắn đi xuống trước.
Ninh Sơ Nhị cả người như bị sét đánh.
Ninh cữu gia!
Nàng đương nhiên biết đó là ai.
Ngoại trừ Ninh Sơ Nhất, không có người nào có xưng hô như vậy.
Quan ngoại.
Nói cách khác, Liên Thập Cửu đã biết chuyện ca ca nàng muốn tạo phản, hơn nữa hai người cũng đã liên hệ tin tức. Tuy rằng không biết ai là người liên hệ trước, nhưng có thể suy ra, dựa theo thần thái này của Liên Thập Cửu, tuyệt đối đã từ rất sớm trước đó.
Như vậy, chỉ có một mình nàng không biết.
“Chàng biết từ khi nào?”
Nàng lộp bộp đứng lên, đi từng bước một đến chỗ Liên Thập Cửu, biểu tình trên mặt kinh ngạc mà cổ quái.
“Chàng cùng ca ca... Từ khi nào đã liên hệ tin tức?”
Liên Thập Cửu lại không đáp, chỉ hỏi ngược lại nàng.
“Lộc Xương hầu Nhạc Thâm là phụ thân nàng.”
Kỳ thật đây là một hỏi câu, chỉ là lúc ấy đầu óc Ninh Sơ Nhị rối như cuộn chỉ, căn bản không có tâm tư làm rõ những thứ này.
“Chàng không phải đã biết sao? Còn hỏi ta làm gì?”
Liên Thập Cửu hỏi lại.
“80 vạn thiết kỵ cấm quân vô cớ biến mất kia, toàn bộ giấu trong Tự Phong cốc. Nơi đó khe núi hiểm yếu, dễ thủ khó công, Phong Sầm xuất hiện ở bên cạnh nàng, bởi vì sư phụ của hắn từng là gia thần Nhạc gia, các nàng muốn...”
“Chúng ta muốn tạo phản.”
Những lời này, nàng nghẹn suốt một năm, hiện giờ nói ra như vậy, sau đó lại bình thường trở lại.
Từ trong ngực tràn ra một ngụm khí ngột ngạt, nàng kéo căng mặt tươi cười cho Liên Thập Cửu nhìn.
“Ta ở trước mặt chàng, có phải giống như một thằng nhảy nhót? Vì tự nhận là thâm minh đại nghĩa, bỏ chồng bỏ con, cuối cùng mới phát hiện, thế nhưng chàng biết tất cả?... Liên Thập Cửu, chàng coi Ninh Sơ Nhị ta là kẻ ngốc, nhưng chàng không nghĩ đến kẻ ngốc cũng có tâm can, cũng sẽ sống trong đau khổ cùng tự trách suốt một năm trời, cùng với thống khổ mất đi trượng phu và hài tử?”
Liên Thập Cửu nghe vậy ngẩn ra.
“Ta...”
“Chàng hiện tại vừa lòng chưa?”
Ninh Sơ Nhị bỗng đánh gãy hắn nói, tận lực rít gào.
“Cao cao tại thượng nhìn người chơi đùa, còn vui vẻ? Ta mặc kệ chàng cùng Ninh Sơ Nhất thương lượng ra kết quả gì, tóm lại hai người các ngươi, từ nay về sau ta không muốn thấy!!!”
Từ khi ra đời, Ninh Sơ Nhị đã là cô nương khiến cho người ta thích. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ miệng lưỡi sắc bén, nhưng đa số thời gian đều rất điềm tĩnh.
Nàng chưa bao giờ bộc phát tính tình lớn như vậy, không màng cấp dưới của hắn vẫn còn ở đó, không màng tai vách mạch rừng, một trận quở trách đổ ập xuống, khiến Liên Thập Cửu luôn sống chết mặc bay như bị trấn trụ.
Sau khi lấy lại tinh thần, người đã đi mất rồi.
Gió lạnh thổi bay góc áo lông chồn tinh xảo của Liên đại, ánh mắt hắn dại ra ngồi ở trên ghế dài, hình như hắn còn chưa hoàn hồn từ một hồi chất vấn kia.
“Nàng mới vừa rồi... Là mắng ta sao?”
Thật lâu sau, hắn mang hoang hỏi Chiêu Tài.
Chiêu Tài ngẩng mặt nhìn trời, hồi lâu sau mới ho nhẹ một tiếng.
“... Đúng ạ.”
“Nàng mới vừa rồi... Là phát cáu với ta phải không?”
“... Đúng ạ.”
Liên đại nhân lúc này mới nhăn mày lại, cực kỳ bất bình nói.
“Thế nhưng vừa rồi ta cũng mới xác định, nàng cùng Ninh Sơ Nhất là nhi nữ của Lộc Xương hầu?”
Chính là vừa rồi Chiêu Tài nói có tin hàm từ quan ngoại cũng là lừa nàng.
Chiêu Tài nhìn trộm Tiến Bảo bên cạnh, hai người đều nhịn không được nhấp môi dưới.
“... Chủ tử, bộ dạng ngài ở trên quan TSo có thể sử dụng trên người tức phụ mình, ta thấy thiếu phu nhân lúc này thật sự rất tức giận.”
Huống hồ, ai bảo ngài khoe khoang đắc ý giống như đã bày mưu lập kế từ 800 năm trước, không phát hỏa mới là lạ.
Câu nói kế tiếp, hắn đương nhiên không dám nói, bởi vì cố nén cười nhìn chủ tử nhà hắn ngớ ngẩn phát ngốc suy nghĩ cũng đã rất thống khổ.
Suốt ba ngày, Liên Thập Cửu đều không gặp Ninh Sơ Nhị.
Liên Tiểu Gia cũng cảm thấy lòng tắc nghẽn.
Ban đầu ngồi chờ nàng đến an ủi, cũng nhanh chóng muốn dỗ người, giải thích rõ ràng sự tình.
Nhưng mà, mặc dù hắn trước sau dùng đủ loại mánh khoé cự tuyệt trị liệu, đình chỉ uống thuốc, cùng nửa đêm trúng gió cũng không thể làm Ninh gia Tiểu Nhị đến đây liếc hắn một cái.
Chiêu Tài nói: “Thiếu phu nhân, đại nhân nhà của chúng ta bệnh sắp chết rồi, ngài thật sự không đến xem.”
Bị Ninh Sơ Nhị trực tiếp đuổi ra ngoài cửa.
“Bị bệnh thì tìm đại phu đi, ta cũng không biết xem bệnh.”
Liên Thập Cửu suýt nữa cầm chén thuốc đập nát.
Cho nên đôi khi, di truyền thật sự là chuyện rất đáng, bản lĩnh thắt cổ nhảy sông của mẹ ruột Liên Thập Cửu, biết truyền cho ai.
Không quan tâm nói như thế nào, Ninh Sơ Nhị lần này chân chính phát hỏa, cho dù Liên Tiểu Gia có lòng khom lưng cúi đầu ra vẻ đáng thương, người ta cũng không muốn nhìn.
Lại nói mấy ngày nay, ngoại trừ đám thuộc hạ nhịn cười nhìn chủ tử ăn mệt, vui vẻ nhất chính là Phong tiểu gia.
Trên người rải hoa nhỏ, cửa còn chưa ra, từ thật xa đã có thể ngửi thấy mùi vị vui sướng khi người gặp họa.
Trình Nguyên kẹp ở trong đó, cũng không rõ trong này có ý gì.
Chỉ là biết ‘ca ca’ Ninh Sơ Nhị không ngồi ăn cùng bàn với bọn họ, mỗi lần đến bữa đều kéo Phong Sầm đi ra bên ngoài ăn.
Trong lòng nàng nghĩ, khẳng định Ninh Sơ Nhất muốn để Phong Sầm cưới Ninh Sơ Nhị khiến người phiền chán. Bằng không nịnh người ta như vậy làm cái gì?
Nghĩ như thế, cao hứng lên không ít, lâu lâu còn đưa chút bạc cho Phong Sầm, để hắn đừng tiêu tiền của Ninh đại nhân.
Trước mắt đã chậm trễ ngày về, Liên đại nhân lại lăn lộn mình đến mắc bệnh thương hàn, cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa, vừa xoa cái đầu phát đau, vừa phân phó ngày mai khởi hành.
Đêm trước ngày xuất phát, hắn lại thức trắng đêm không ngủ.
Vị này suốt ngày suy xét tâm tư người khác, sao có thể không biết Ninh Sơ Nhị tức giận vì cái gì?
Người ta lo lắng Liên gia rơi vào vũng nước đục, chịu đựng đau khổ rời bỏ chồng con, tự thỉnh hòa li. Hoà li đã hơn một năm, làm sao lăn lê bò lết ở trong quan trường, một nữ nhân, nào có dễ dàng như vậy.
Sau khi hắn trở về, còn lấy mặt đối với người ta, việc này đổi lại là người có tính tình tốt cũng muốn nổi giận.
Nhưng Liên Thập Cửu cũng thật sự ủy khuất, cuộc sống hơn một năm này của hắn cũng không dễ chịu như vậy. Ôm nhi tử còn ở trong tã lót, ngoại trừ không thể cho bú, dỗ hài tử thay tã, hắn tuyệt đối là người xứng chức cha ruột.
Sau khi hồi kinh, cũng không thể kết luận bên kia bên kia có tình huống như thế nào, chỉ là suy đoán, lại sai thêm người đi dò thám.
Tai mắt triều đình đông đảo, hắn cho dù có bản lĩnh thông, cũng phải cố kỵ sắc mặt người trên ghế rồng.
Chẳng qua nghẹn khuất về nghẹn khuất, tóm lại việc này bày ở bên ngoài. Xin lỗi phu nhân nhà mình, cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Hơn nữa, Liên Thập Cửu căn bản không biết da mặt là thứ gì.
Lập tức không nằm nữa, tùy tiện khoác áo choàng đi ra cửa.
Con người đôi khi, trong lúc nhất thời như vậy, nóng lòng muốn đền bù vì sai lầm của chính mình.
Giống như Liên Tiểu Gia bây giờ muốn nói, bất kể như thế nào đều là ta không đúng, nàng đừng tức giận. Đứng trước cửa phòng Ninh Sơ Nhị, tay vừa mới nhấc lên, lại nhanh chóng buông xuống.
Ngài nói đây là giờ nào, giờ sửu canh ba, bầu trời đã phiếm sương thanh.
Cho dù vội vàng vào triều ứng mão cũng không cần phải dậy sớm như vậy.
Đáng tiếc Liên Tiểu Gia ngạo kiều tùy hứng hơn hai mươi năm, lại chần chừ đứng trước cửa phòng nữ nhân.
Hắn đưa tay thử thăm dò cánh cửa hai lần, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.
Lúc này, gà trống còn chưa gáy báo trời sáng, trong phòng đương nhiên cũng im ắng.
Liên Thập Cửu ở trước cửa đi lại hai bước, muốn quay lại, sợ là không giải thích càng không tốt.
Cho nên lại gõ cửa hai lần.
Lúc này, trong phòng có động tĩnh.
Hắn ngưng thần im lặng nghe, gọi nhẹ một tiếng: “Sơ Nhị.”
Trong phòng lại yên tĩnh.
Liên Thập Cửu cũng không biết nàng chưa tỉnh hay là không muốn phản ứng lại mình, đến trước cửa nói.
“Ta có thể đi vào không?.... Thật sự có chuyện, muốn giải thích với nàng.”
Lúc này nếu có người đi ngang qua, nhất định sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Bởi vì vị Liên đại nhân sớm đã thành quyền thần đến Thánh Thượng cũng thiên vị vài phần, vậy mà cũng có lúc sợ sệt không biết làm gì, thật sự là cảnh lạ khó gặp.
Người trong phòng hình như cũng đứng dậy, sột sột soạt soạt giống như vén mành, nhưng lại không đi ra cửa, mà là kéo ghê rót chén trà.
Âm thanh nước trà rót vào chén, trong sân viện yên tĩnh phá lệ rõ ràng, nhưng thái độ không muốn hắn vào cửa cũng rất rõ ràng.