THỊ LANG ĐẠI NHÂN, ĐỪNG CHẠY!

Đây … rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.

Liên Phương thị bất mãn trừng mắt nhìn nhi tử mình.

“Vi nương muốn ở chỗ này của ngươi một lúc cũng không được? Có thể thấy được ta là nữ nhân không được chào đón. Nhưng mà nói lại, nếu nhất phải chọn giữa Trình Nguyên cùng Sơ Nhị, ta đương nhiên thích kẻ ngôc kia hơn. Các con có chuyện gì thì nói ra không phải tốt hơn sao, mấy ngày hôm trước nhị khuê nữ nhà tam thúc đến đây tán phiếm cùng ta, nói con dâu kia nhà lão nhị, thật sự là người không biết điều. Còn nói cha vợ cữu công gia...”

Phương Uyển Chi tự nói một mình, cũng biết nhi tử của mình không kiên nhẫn nghe mấy chuyện này, chỉ đơn giản có lòng tốt muốn để hắn thay đổi tâm tình.

Nhưng khi nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng Liên Thập Cửu.

Bà lạnh mặt hỏi Tiểu Xuân.


“Gia nhà các ngươi đi khi nào?”

Tiểu Xuân lắp bắp, nghĩ đến bộ dáng bà cố gắng ngừng nói về câu chuyện khuê nữ nhà cữu cữu xuống rất tốn sức, lời ít ý nhiều nói.

“Không ~ nghe chữ nào, đã đi rồi, ngài vẫn nên về nhà đi thôi.”

Câu nói này, làm sao có thể không tổn thương trái tim yêu thương nhi tử lại bị nhi tử vắng vẻ?

Quan trọng nhất chính là, Liên phu nhân không vui.

Liên Phương thị nghĩ thầm, các ngươi đều không coi trọng phụ nhân chỉ ở trong nhà? Đánh giá ta không có bản lĩnh?

Ninh Sơ nhị khi dễ nhi tử của ta, các ngươi không muốn tìm ta hỗ trợ, còn không muốn thấy ta, nàng còn có thể làm gì ta?

Hôm sau vừa đến canh giờ hạ nha, bà tự mình đi đến Ninh gia.

Lúc đó, Ninh lão phu nhân đang ở trong viện rèn luyện thân thể, bỗng nhiên thấy một người chạy vọt vào, sợ tới mức cả người run run.


Liên Phương thị nói: “Thông gia trước, khuê nữ của ngài đâu?”

Bà run run rẩy rẩy chỉ vào một hướng, rồi nâng làn váy chạy biến mất.

Nguyên nhân rất đơn giản, bà cũng sợ nữ nhân tùy thời tùy chỗ đều có thể làm ra chuyện xấu.

Ý thức được động tác này, ít nhiều khiến Liên Phương thị thanh tỉnh trong chốc lát.

Cảm thấy bình thường có phải mình siêng năng tìm chết quá hay không, đến cả người lớn tuổi cũng không thích bà như vậy.

Nhưng trước mắt không phải lúc suy nghĩ chuyện này, chân vừa nhấc liền đi phòng Ninh Sơ Nhị.

Sương phòng cũng tính là lịch sự tao nhã, châm đèn lên, chân trước Liên Phương thị vừa mơi bước vào trong phòng, đã nhìn thấy xác đậu phộng đầy đất.

Ninh Sơ Nhị ngồi xếp bằng ở mép giường, trong tay vẫn cầm một quyển “kỳ nguyện đại phúc” đọc cẩn thận.


Nghe thấy tiếng bước chân, cũng chỉ cho là đệ đệ Trung Thu của mình đã trở về, chỉ lên bàn.

“Muốn ăn thì tự mình lấy.”

Liên Phương thị nghiêm túc cầm một nắm, ngồi xuống trước mặt nàng.

“Cơm chiều ăn cái này? Khó trách ngươi gầy đến phúc tướng cũng không có.”

Ninh Sơ Nhị suýt nữa ngã xuống giường.

Nàng ngơ ngẩn nhìn nữ nhân thần kỳ trước mặt, thật lâu sau mới phản ứng lại đây người thật.

Trong trí nhớ của nàng chưa bao giờ thấy bà đi qua cửa lớn Liên phủ, cũng khó trách nàng kinh ngạc.

“Liên, phu nhân...”

Nàng gọi nhỏ một tiếng, đi xuống theo mép giường mang giày vào.

Chân tay luống cuống, theo thói quen hành lễ của nữ tử. Cũng mặc kệ một thân triều phục, khiến động tác chẳng ra gì cả.

Sơ Nhị nói.

“Ngài sao lại... Đến đây lúc này? Sao cũng không để người làm đến thông báo trước một tiếng, hoặc... Để ta chuẩn bị cho ngài bữa tối?”
Nàng không dám nói người phát điên gì vậy? Đêm đến đột nhập vào nhà người ta đúng bữa tối.

Liên Phương thị nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cảm thấy có chút hưởng thụ, nghẹn khuất bị chịu ở chỗ nhi tử cũng thoải mái không ít.

Giơ tay ưu nhã vuốt ve mặt trang sức kim châu lay động trên đầu.

“Đến nhìn ngươi, có cái gì ăn được thì mang ra đi, ta cũng chưa ăn cơm đâu. Đúng rồi, đã lâu ta không ăn đồ ngươi làm, thêm một con lư ngư (cá vược) tươi.”

Ninh Sơ Nhị nhanh chóng phân phó hạ nhân chuẩn bị, khoanh tay đi vào bếp, không dám chậm trễ nửa điểm.

Trong bữa ăn, nương Sơ Nhị cúi đầu ăn vội rồi đứng lên đi, rất không nghĩa khí ném Ninh Sơ Nhị ngồi ở chỗ đó ‘bị khinh bỉ’.

Vị bà bà này hôm nay cũng kỳ quái, không giống ba năm trước đây kén cá chọn canh, ăn gì cũng thấy thơm ngọt.
“Tay nghề của ngươi, cũng khá tốt.”

Bà khó khăn đặt đôi đũa xuống, nói ra một câu như vậy.

Ninh Sơ Nhị không dám nói tiếp.

Tục ngữ nói vô sự bất đăng tam bảo điện*, Liên Phương thị đột nhiên ‘đến thăm’, Ninh Sơ Nhị không hiểu rõ bao nhiêu.

*: đại loại không có việc thì không đến gõ cửa.

Trên mặt cũng chỉ cười.

“Phu nhân thích ăn, lần sau lại qua đây là được.”

“Phu nhân?”

Liên Phương thị mới vừa bưng chén trà lên lại đặt xuống.

“Sao không gọi bà bà?”

Bà thừa nhận, thời điểm Ninh Sơ nhị vừa gả vào Liên phủ, bà trăm lần không muốn.

Bà xuất thân gia tộc lớn, từ nhỏ đã ăn sâu bén rễ sự phân biệt dòng dõi, cũng không trách bà được.

Toàn bộ đích nữ đích tử triều Đại Yển đều chịu loại giáo dục này, bà có quan niệm như vậy, cũng không hiếm lạ.
Chỉ là càng về sau, Liên Phương thị càng cảm thấy cô nương ngốc nghếch này có vài phần ý tứ.

Hiếu thuận, không cần nói cũng biết, cho dù bà gây chuyện gì, nàng đều ngây ngốc làm cùng.

Ngay cả nhi tử của bà nhìn bà thắt cổ đến phát chán, nàng còn ở bên cạnh tận tình khuyên bảo khuyên.

Thiên kim quan gia, ít nhiều đều có chút làm ra vẻ. Lúc bà làm ra vẻ, có người phối hợp, chình mình cũng cảm thấy có chút thích thú.

Không thể không nói đây là một loại lạc thú tệ hại, bằng không bà đã không phải là mẹ ruột Liên Thập Cửu.

Ninh Sơ Nhị tự xin hòa li, bà cũng không có cảm giác gì, nếu đã đi rồi, lại nâng người khác tốt hơn tiến vào là được.

Nhưng thời gian lâu dần bà mới phát hiện.

Bà thật sự có chút nhớ nàng.

Thậm chí có lần bà muốn treo cổ tự tử, nhưng không có ai đứng dưới tàng cây mà khóc.
Trình Nguyên xuất hiện, chỉ là lời giới thiệu. bà biết nhi tử mình thích nàng, bà cũng muốn khuyên nàng trở về, nhưng lại ngại mặt mũi trưởng bối.

Lau đi bùn vàng lấm lem trên mặt từ trên đường hạ nha trở về, nào còn lo lắng cái gì huyện chúa, chỉ muốn để đò vật nhỏ bé này trở về thôi.

Ninh Sơ Nhị không nghĩ đến bà bà nàng dùng xong chầu cơm này, lại nói ra lời như vậy, thiếu chút nữa tưởng bà hồi quang phản chiếu.

Cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, nhỏ giọng nói.

“Ta, đã không còn là người Liên gia, nếu gọi ngài bà bà, thì không hợp quy củ.”

“Vậy như thế nào mới tính là người Liên gia?”

Liên Phương thị thổi mạnh chén trà, thần sắc nhàn nhạt nói.

“Tôn nhi ta không phải do ngươi sinh sao? Con trai không phải ngủ cùng giường với ngươi sao? Một tờ giấy vụn có lợi ích gì, ngươi là người Liên gia, ta cùng Liên Dụ nhận, Thập Cửu nhận, vậy là đủ rồi.”
Ninh Sơ Nhị dường như khống chế sức lực toàn thân, nhịn không cầm lá bùa nắm chặt trong dán lên trán bà bà nàng.

Đùa cái gì vậy?

Thời gian lâu chịu áp bách ‘lao khổ đại chúng’, thì rất khó bình tĩnh tiếp nhận sự tình yêu thương vô hạn đến từ phía trên.

Nàng ấp úng nhìn Liên Phương thị.

“Ngài có cái gì, nói thẳng được không? Ngài hiện nay như vậy...”

Nàng nhìn sợ hãi.

Liên Phương thị không thèm để ý đến những điều đó, khẽ nhấc tay phải để lên bàn.

“Nhi tử ta bệnh sắp chết rồi, ngươi cùng ta trở về nhìn xem.”

Trong lòng bà hiểu rõ, hai người này không giải được khúc mắc, nếu trực tiếp bắt Ninh Sơ Nhị đi qua, nàng khẳng định sẽ không đi.

“Ngươi đừng nghĩ rằng ta hù ngươi, ta là mẹ ruột Liên Thập Cửu, bộ dáng của nhi tử hiện giờ, ta nhìn thấy mà đau lòng. Từ sau khi đi Vân Đô về, bệnh thương hàn của hắn vẫn chưa thuyên giảm, đã nhiều ngày nay đến thuốc cũng không chịu uống, nhất định đòi đến Khâm Thiên Giám gặp ngươi.”
“Ngươi nói cho ta xem, chỗ các ngươi lạnh đến mức nào. Một Quan tinh đài, cao bằng cả toà thành lâu, không đông cứng người mới là lạ. Ngươi nhẫn tâm như vậy, nhìn nam nhân ngủ ba năm cùng ngươi đi như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi