Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của đệ đệ, Ninh Sơ Nhị thật sự thấy may mắn vì Liên Thập Cửu không biết điều này.
Chủ yếu, loại tư tưởng này được lấy từ lời nói và việc làm của Phong Sầm làm mẫu.
Đây cũng là nguyên nhân, Liên Thập Cửu kiên trì muốn đưa Trung Thu đến thư viện cò trắng đọc sách từ sớm.
Hắn không có thời gian dạy dỗ cậu em vợ, nhưng cũng không muốn “người khác” dạy hư cậu em vợ của hắn.
Ninh Sơ Nhị uống ngụm nước trà.
“Vậy đệ đến tìm ta thì có tiền đồ?”
Người lớn khi dễ tiểu hài tử, không thích hợp lắm?
Đó là bởi vì tỷ là nhược nữ lưu (nữ tử yếu đuối) sao.
Tiên sinh thường nói nhược chất* nữ lưu, tuy rằng nhị tỷ tỷ hắn là nhược trí** mà không phải nhược chất, trái phải cũng không khác biệt lắm.
*: yếu đuối về thân thể, thiếu sức khỏe.
**: thiếu trí tuệ, kém thông minh, thiểu năng.
Nhưng lời này, Ninh Trung thu mới sẽ không ngu đến mức nói ra lời này, giơ ngón tay cái nói.
“Bởi vì Nhị tỷ tỷ là nữ nhân.”
“Đánh hài tử mấy tuổi?”
Ninh Sơ Nhị cám thấy thoải mái, chợt cảm giác hình tượng cao lớn hơn.
Ninh Trung Thu nháy mắt lấp lánh, đôi tay mở ra ‘mười’.
Mười tuổi.
Ninh Sơ Nhị lập tức bảo bà vú đến đây dỗ Liên Tiểu Thú đi ngủ, vỗ bả vai đệ đệ nói.
“Ta giúp đệ hù dọa hắn.”
Dám khi dễ ta?
Ninh Trung Thu vội vàng nắm chặt nắm tay nhỏ đứng lên.
“Được. Nhưng nhị tỷ, ta không phải bị hắn đánh, mà là hắn mang người đến, ai cũng biết đánh nhau.”
Ninh Sơ Nhị ngồi trở lại.
Sẽ đánh nhau? Người này nàng khẳng định không đánh được.
Ninh Trung Thu rơi nước mắt, chỉ vào Ninh Sơ Nhị.
“Nhị tỷ như sao lại như vậy, vừa nghe nói người ta lợi hại liền không đi nữa. Tỷ không giúp đệ, về sau đệ không bao giờ chơi với tỷ nữa.”
Ai muốn chơi với đệ? Ta nhàm chán thì đi chọc nhi tử còn hơn?
Nhưng Ninh Sơ Nhị lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Việc hôn nhân của nàng cùng Liên Thập Cửu, tuy nói người khác không xem trọng, nhưng đội ngũ đón dâu, đi vòng quanh thượng kinh ba vòng không ngừng.
Mở tiệc chiêu đãi khách khứa, phần lớn là trọng thần trong triều, không có lý do không biết Trung Thu là đệ đệ nàng, cậu em vợ của Liên Thập Cửu.
Tuy cậu em vợ còn nhỏ, nhưng bình thường người muốn nịnh bợ thực sự không ít, làm sao dám nói đánh là đánh?
“Người này, cũng học ở thư viện cò trắng?”
“Đúng vậy.”
Tiểu gia hỏa gật đầu thật mạnh, bô bô lên án.
Thì ra ba ngày trước, Ninh Trung Thu đang nằm đọc sách trên lớp băng trong hồ cá chép, thấy Ninh lão phu nhân đại tiện phân khô, cảm thấy trời đông giá rét, nếu hắn có thể bắt được một con cá chép, để cho nương mình ăn, nhất định là chuyện hiếu thảo khiến người cảm động.
Thừa dịp nửa đêm, trần trụi ghé người vào trên băng chờ cá nhảy ra.
Ninh trung Thu tự hỏi mình không ngu ngốc, nhưng hắn rõ rang hiểu sai lời trong sách noi: Cởϊ áσ nằm xuống băng, băng sẽ tự tan, song cá chép nhảy ra, chỉ cần cầm về.
Bởi vì cho đến khi hắn bị đông lạnh, môi phát tím, cũng không nhìn thấy cá chép tự mình nhảy ra.
Hài tử mới 6 tuổi, suy nghĩ non nớt, gặp phải loại chuyện này đương nhiên sẽ khóc.
Cũng vừa vặn, đúng lúc này, có một cô nương rất xinh đẹp cầm cái trùy đục bang đi đến.
Thỉnh tha thứ cho cách miêu tả tướng mạo nhạt nhẽo này, bởi vì sự nhìn nhận về con người của Ninh Trung Thu chỉ giới hạn giữa đẹp và xấu.
Cho nên càng không có nhiều, mặt như đĩa bạc, mặt như hoa mai.
Tiểu cô nương tưởng hắn đã chết, cau mày đá hắn sang một bên, so với lần đầu Ninh Sơ Nhị mới gặp Phong Sầm, bắt hắn tự mình bò đi thì chỉ có hơn chứ không kém.
Ninh Trung Thu thấy nàng lưu loát dùng trùy tạc ra một lỗ thủng, sau đó... Kỳ tích xuất hiện.
Không cần chờ lâu, rất nhiều cá tự mình bùm bùm nhảy ra khỏi hố, cái đuôi còn không ngừng đập vào băng.
Ninh Trung Thu nhìn đống cá ở chỗ đó, thật sự cho rằng mình gặp được thần tiên.
Trên thực tế, đây vốn chính là cách bắt cá trên sông bình thường phổ biến nhất.
Hắn ít khi thấy việc lạ, ngốc nghếch bò qua, kéo góc áo tiểu cô nương nói: “Ngươi là thần tiên sao?”
Hành động đột ngột bất ngờ này suýt nữa bị đối phương dẫm chết, nhưng Ninh tiểu cữu gia lại rất kiên cường, cho dù bị người ta dẫm đạp như thế nào, cũng không chịu buông tay.
Trước mắt giống như Tào Thực ngâm bài thơ Lạc thần phú*, mùi cá tanh trên song càng thêm rõ ràng.
*: Lạc thần phú là bài thơ của Tào Thực rất nổi tiếng. Thông qua những vần thơ này đã kể về mối tình giữa Tào Thực và Chân Thị. Với cơ duyên gặp gỡ nên Tào Thực luôn muốn được lấy Chân Thị mặc dù đây sau đó là chị dâu của mình. Và trong một đêm dạo chơi bên dòng sông Lạc và nghỉ đêm ở đó ông đã mơ thấy Chân thị và tỉnh giấc viết nên bài thơ Lạc thần phú.
Một hài tử 6 tuổi, sao có thể hiểu rõ cái gì gọi là thích hay không, hắn chỉ nhận định mình thấy thần tiên. Cho dù không thể tự tay viết một bài thơ giữ kỉ niệm, cũng phải ôm một con cá mang đi.
Nghe đến đó, Ninh Sơ Nhị không khỏi chớp mắt hai cái.
Cảm thấy bản lĩnh tính toán này của Ninh Trung Thu cũng coi như kế thừa chân truyền Ninh gia bọn họ.
Nàng càng không nghĩ đến, đệ muội nàng sau này càng giỏi tính toán, bởi vì căn bản người ta chính là người làm ăn, chỉ cần chút tính toán nhỏ, sẽ bán được nhiều cá hơn so với cửa hàng bên cạnh.
Chuyện này đương nhiên là phía sau, phiên ngoại sẽ có.
Cũng bởi vì điều này, hai người hình thành một tình hữu nghị không tồi.
Mỗi ngày sau giờ tự học ở học đường, Ninh Trung Thu đều phải đi theo Khương Tâm bắt thượng một túi cá trở về.
Khương Tâm lớn hơn hắn 6 tuổi, đã là đại a đầu mười hai tuổi.
Bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, cho nên vẫn luôn nhỏ nhỏ gầy gầy.
Nhưng Ninh tiểu cữu gia chưa bao giờ chịu gọi nàng tỷ tỷ.
Tình cảm giữa đám hài tử, đều thiên chân mà thuần túy (hồn nhiên, trong sáng), nhưng đám công tử gia ở học đường đầu óc đã sớm mở mang lại không cho là như vậy.
Có đứa lớn hơn một chút, cho dù trong phòng không có đại nha hoàn, cũng mưa dầm thấm đất không ít chuyện dơ bẩn.
Giống như tôn nhi Trương Vận Nho của lại bộ thượng thư Trương Vĩnh, thường xuyên ôm bả vai Trung Thu trêu chọc.
“Lại đi tìm nhân tình của ngươi chơi à? Thích thì lấy về, có chuyện gì lớn đâu?”
Thật ra, hắn cũng không biết nhân tình là cái gì. Chỉ nghe người khác gọi, hắn cũng đi theo xem náo nhiệt.
Ninh Trung Thu càng không biết, buổi tối chờ Ninh Sơ Nhất về, rất có lòng hiếu học hỏi.
“Ca ca, nhân tình là cái gì?”
Ninh Sơ Nhất uống chút rượu muốn về phòng, nghe vậy khóe miệng câu lên, ngồi xuống cái ghế nhỏ trong viện, rất có hứng thú hỏi hắn.
“Lời này ai dạy?”
Ninh Trung Thu liền xua tay.
“Đệ nghe người bên ngoài nói.”
Ninh Sơ Nhất cười khẽ, mặt mày xấu xa xoa cái má bụ bẫm thịt của hắn nói.
“Đây không phải lời gì hay.”
Rồi sau đó đi thẳng vào trong phòng ngủ, để lại một câu.
“... Chỉ là nha đầu không danh không phận ngủ cùng đệ thôi.”
Phải nói Ninh Sơ Nhất là kẻ không đàng hoàng.
Không phải lời hay ngươi tội gì dạy hư hài tử.
Nhưng người này, nói xong câu này liền cười lớn nghênh ngang mà đi.
Chỉ còn lại Ninh Trung Thu hai mắt đẫm lệ đứng trong gió lạnh, ngày hôm sau liều mạng đi tìm Trương Vận Nho.
Tiểu hài tử đánh nhau, chuyện có thể lớn đến đâu. Đáng tiếc Trương Vận Nho kia, là hài tử cực kỳ cổ động.
Bên này vừa đánh nhau với Ninh Trung Thu, xoay mặt cái đã sai người đến nhà Khương Tâm, đánh đập nàng cùng cha nương nàng.
Còn xốc đổ sạp hàng bán cá, toàn bộ chợ đều nháo đến ồn ào huyên náo.
Tuổi còn nhỏ đã quái đản hung ác như vậy, thật sự không thể không nói, Trương Vĩnh quả đã dạy dỗ ra hảo tôn tử.
Ninh Trung Thu sau khi tan học đến, thấy đám cảnh tượng côn đồ đang hất Khương Tâm khóc lóc ra khỏi cửa hàng, hung hăng đánh lên người Khương phụ.
Hắn không hiểu thế gian này có ba bảy loại, cũng không biết hành động của mình sẽ mang đến rắc rối lớn như vậy cho gia đình họ, chỉ có thể khóc lóc đi lên kéo những người đó ra, liều mạng bảo vệ Khương Tâm.
Căn bản không có sức đánh trả.
Tên côn đồ không biết Ninh Trung Thu, lung tung đẩy hắn mấy lần, bị hắn cắn vào tay, mới dùng sức tát hai cái, ném hắn sang ven đường.
Xong việc, Trương Vận Nho bị Ninh Trung Thu đến tìm tới mới biết được mình gây ra họa, liên tục mấy ngày cũng không dám đến học đường.
“Nhị tỷ tỷ, tỷ nói xem đám người này sao lại xấu như vậy? Khương Khương là cô nương tốt như vậy, Khương bá bá lại là người thành thật, sao sinh bọn họ phải chịu khi dễ?”
Bởi vì giai cấp, bởi vì cá lớn nuốt cá bé, bởi vì thế gian này, vĩnh viễn không có công bằng chân chính.
Nhưng Ninh Sơ Nhị không nói, chỉ duỗi tay kéo hắn qua.
Nếu nói chuyện này, nói trắng ra chính là Trương gia thượng lương bất chính, không biết cách dạy con, cho dù tìm đến cửa đòi lời giải thích, đối phương khẳng định sẽ mềm mỏng ba phần xin bỏ qua.
Chỉ là Trương Vĩnh này, ngoài mặt lấy lễ tương đãi Liên gia, thật ra là người do hữu tướng Trương Tư Trung một tay đề bạt lên.
Liên gia trung lập ở trong triều, khó mà lấy chuyện hài tử đánh nhau nháo thành chuyện lớn.
Nàng cúi đầu nhìn mặt đệ đệ mình.
Muốn nói chuyện này, cố gắng nuốt xuống đi.
Nhưng nghĩ đến tiểu cô nương Khương gia vô cớ bị đánh kia, cùng bộ dáng vô cùng đáng thương của tiểu đệ đệ mình.
Cục tức này, chính nàng không thể nuốt xuống được.
Như lúc trước đã nói, Ninh Sơ Nhị khi còn nhỏ rất bướng bỉnh, cứng đầu.
Những chuyện láu cá đó sau này vào triều đình cũng chậm rãi hiểu được.
Ninh Sơ Nhị nói: “Việc này, đện còn nói với ai nữa?”
Một mình nàng đi khẳng định không được.
Ninh Trung Thu lập tức vỗ vỗ hai cái tay nhỏ, lập tức ngửi thấy mùi hoa đào.
Phong Sầm đứng tựa vào cửa, phe phẩy cái quạt xếp hết sức tao nhã nói.
“Rốt cuộc có đi hay không, ta chờ muội nửa ngày rồi.”