THỊ LANG ĐẠI NHÂN, ĐỪNG CHẠY!

Kinh thành náo nhiệt như vậy, truyền đến trong quân trướng của Ninh Sơ Nhất chẳng qua cũng là chuyện tiếu lâm (chuyện cười) mà thôi.

Liên Thập Cửu càng không có tâm tư quản chuyện như vậy, chỉ một mực vội vàng tìm lão bà.

Bên trong doanh địa, vốn dựng rất nhiều doanh trướng. Đầu óc Liên Gia cũng không ngu ngốc, nhưng thường xuyên không theo kịp phu nhân nhà mình.

Dĩ nhiên không phải do mắt có vấn đề, mà là do xuất hiện Phong Đại Cốc chủ, cao thủ chuyên gây cản trở nhiều năm tay.

Liên Đại Nhân không mặn không nhạt nhìn hắn.

"Rảnh đến mức không có chuyện gì làm sao?"

Là phó tướng, Phong Sầm có phải là quá nhàn hay không?

Phong Đại Cốc chủ ngáp một cái.

"Lão tử cho dù không rảnh rỗi, cũng phải dành thời gian để canh trừng ngươi."

Chỉ cần Nhị Nhị nhà bọn hắn không thích, thì chính là cái gai trong mắt hắn. Nói cách khác, cho dù Ninh Sơ Nhị rất thích, nhưng bây giờ ghét phiền phức, hắn cũng vui vẻ khiến Liên Thập Cửu không dễ chịu.

Cuộc đối thoại này, gần như ngày nào cũng trình diễn một lần, Liên đại nhân cũng lười nói nhảm, trực tiếp gọi mấy người Chiêu Tài đến thu thập Phong Sầm.

Nếu là trước kia, hắn nhất định ném người ra xa một chút.

Nhưng hiện tại Phong Đại Cốc chủ ở địa bàn của mình, thủ hạ trong cốc cũng không phải ăn chay.

Cứ như vậy, ngày nào cũng đánh nhau bên ngoài doanh trướng một trận.

Ninh Sơ Nhất bắt chéo hai chân ngồi ở bên cạnh xem, một bên ăn lạc, một bên phân tích xem bên nào có võ công cao hơn.

Đông quan ở bên cạnh bóc vỏ lạc cho hắn nói.

"Đại nhân... Bọn hắn suốt ngày gây rối, ngài mặc kệ không quản sao?"

Ninh Sơ Nhất kỳ quái liếc nhìn hắn hồi lâu, điểm (ấn) đầu hắn nói.

"Đừng đùa, chuyện rầm rộ như vậy chờ đến lúc muội phu cùng muội muội ta sau khi làm hoà thì không thể xem được nữa."

Hắn mới không có ngốc đến mức từ bỏ phúc lợi bực này đâu.

Chỉ là.

"Ngươi tên là gì? Có thể đừng suốt ngày cầm sách đứng bên cạnh ta được không?"

Đông Quan lập tức tủi thân khóc.

"Hạ quan là Tần Hoan mà, tuy nói mùa đông đã qua, nhưng hạ quan đã ở đây, hãy để Hạ Quan tiếp tục chấp bút."

Đại nhân nhà bọn hắn tại sao sau khi làm phản, trí nhớ trở nên không tốt như vậy.

Không.

Phải nói từ lúc bị huyện chủ bắt vào nhà giam, từ đó trí nhớ càng trở nên không tốt.

Mùi hoa quế thích nhất cũng không huân, tính tình cũng càng ngày càng.... Trương dương (khoa trương, tự đắc) rồi?

Hắn nghĩ đến lần hầu hạ hắn (NSN) tắm rửa trước, hắn (NSN) mỉm cười để hắn sờ sờ phần ngực bằng phẳng của mình, lập tức ớn lạnh.

Hắn là hài tử trong sạch, thực sự không chịu đựng được loại k1ch thích này.

Nhưng trong lòng vẫn cảm niệm hắn chiêu an* ở Khâm Thiên Giám, vừa nghe nói Liên Gia muốn đưa lương thảo, mơ mơ hồ hồ liền mang theo lão nương đi cùng.

*: kêu gọi người khác về dưới trướng của mình.

Nói thật, hắn cũng không nghĩ đến đại nhân không đứng đắn nhà hắn dám tạo phản. Nhưng cho dù thật sự làm phản, hắn ngược lại không cảm thấy có gì.

Cho đến khi nhìn thấy hắn mặc áo giáp, một thân nhung trang, tựa hồ có thêm mấy phần khí chất oai hùng, tuy nói so với bộ dáng không có tiết tháo làm loạn, ăn nói lung tung vô lại ở Khâm Thiên Giám tốt hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn hoài niệm đại nhân lúc trước.

Quan hệ của hai người trước đó cũng không tính thân cận, Ninh đại nhân lại vẫn luôn ghét bỏ hắn.

Nhưng sau khi tách ra, đầu óc hắn luôn luôn nhảy ra dáng vẻ hắn (NSN) quở trách, gật gù tính toán.

Đông Quan là người thẳng tính, bên trong thực chất lại có mấy phần cố chấp quật cường của văn nhân. Hắn cảm thấy đại nhân nhà hắn là quan tốt, cho dù vị quan tốt này tạo phản hắn cũng nguyện ý đi theo.

Ninh đại công tử nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhưng trong lòng lại nghĩ.

Trong quân doanh chấp bút cái gì, hắn coi mình là sư gia sao?

Người ở lâu trong Khâm Thiên Giám, quả nhiên đầu óc đều có chút vấn đề.

Chỉ là nhìn bộ dáng khờ ngốc của Đông Quan, khóe miệng không khỏi cười nhẹ, ngoắc tay nói.

"Ngươi qua đây, ta cho ngươi biết chuyện mới."

"@#%^&%*(^%@#(^%$@ "

Đông Quan: "!!!!!!!"

*

Đều nói dạy con từ thuở còn thơ, Liên Đại Nhân từ trước đến nay đều dạy bảo nhi tử vô lại như thế nào, tính toán như thế nào.

Bây giờ Liên Tiểu Thú cũng năm tuổi, ngoại trừ học được trình độ móc bạc từ nương mình, thì học nhiều nhất chính là tính toán.

Ở bên cạnh Thập Cửu, mưa dầm thấm đất, tự thân dạy dỗ, tính tình nghiễm nhiên đồng dạng khôn khéo như cha hắn.

Liên Thập Cửu không được chào đón, đây là lẽ thường, Liên Tiểu Thú thế nhưng lại được cưng chiều vô cùng. Không những buổi tối có thể ngủ cùng Ninh Sơ Nhị, còn có một bí mật quan trọng cùng mẫu thân mà không nói với cha hắn.

Một ngày này, Liên Thập Cửu đen mặt xách nhi tử vào trong nhà, không vui hỏi hắn.

"Gần đây ngủ có ngon giấc không? Vong ân phụ nghĩa hoá ra là như vậy sao?"

Trước đó nói lời nhắn nhủ cầu tình khóc rống gì đó, tất cả đều là qua loa mà thôi.

Mất gấp mười lần tiền so với thuê người khóc tang bên ngoài, nhưng cuối cùng hắn đã làm gì.

Cái gì gọi là lương tâm nghề nghiệp?

Liên Gia cảm thấy cần thiết phải sửa chữa tam quan của Liên Tiểu Thú.

Liên Tiểu Thú chớp chớp đôi mắt, chậm rãi cong thành vầng trăng non, nở nụ cười khờ ngốc đáng yêu.

"Cha, cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa a, nhi tử ít đọc sách, tiên sinh còn chưa dạy đến những cái này đâu."

Ngươi tinh đến mức có thể đi dạy tiên sinh!!

Liên Đại Nhân không nói gì, không chút biến sắc ném tờ ngân phiếu cho hắn.

"Nói đi, nương con ban đêm ngủ ở lều nào?"

Tại sao tìm mấy ngày mà vẫn không tìm được.

Liên Tiểu Thú cúi đầu nhìn số tiền, không nói chuyện, cúi đầu đếm ngón tay của mình.

Cái giá tiền này, khóc ở bên ngoài hai đêm là có thể kiếm về, hiện tại giá trị bản thân hắn rất đắt.

Liên đại nhân đen mặt, lại nhét thêm hai tờ nữa, nghe thấy Liên Tiểu Thú nãi thanh nãi khí nói.

"Mẫu thân không ở trong lều."

Không ở trong lều?

Chẳng lẽ là ở trong thôn làng gần đây?

"Chỗ ở cụ thể con đã biết, tại sao ta cảm giác giống như nhìn thấy nàng ôm đồ gì đó trong ngực.”                                                                                                                                                                                                                                                                      

Liên Tiểu Thú không nói lời nào, con mắt trông ngóng nhìn hộp gỗ phía sau hắn.

Liên đại nhân im lặng, lại cho thêm mấy tờ.

"Đồ vật đó là gì?"

"Đó không phải là một món đồ."

"Không phải thứ gì?"

"Đúng vậy a.... Cái kia là...."

Tiểu gia hỏa muốn nói lại thôi, chà xát tay nhỏ.

Đến cùng nên nói hay không? Mẫu thân cùng cữu cữu hình như không muốn để cha biết.

Nhưng là... Cha đối với hắn cũng không tệ, hắn cũng không thể khuỷu tay hướng ra ngoài quá thường xuyên.

Liên Tiểu Thú trải qua sự giãy dụa, liền rút thêm mấy tờ ngân phiếu trong tay Thập Cửu, vừa chạy vừa nói.

"Trong ngực mẹ ôm là muội muội, muội muội ruột của Tiểu Thú Liên Mộc Lan!!! Cha, nếu ngài thất bại, tuyệt đối đừng nói là nhi tử nói cho người."

*

Người quen biết Liên Thập Cửu đều biết, hắn là người cực kỳ lạnh nhạt đối với mọi chuyện.

Trời sập xuống, cũng có người cao chống đỡ, không chịu nổi, người bị đập chết cũng không phải Liên Thập Cửu hắn.

Tâm tính bực này, xác thực rất tích cực áp dụng trên triều đình.

Mà giờ khắc này, Liên đại nhân lần đầu tiên không có hứng thú nhìn mèo vờn chuột, lần đầu tiên không vân đạm phong khinh như ngày thường.

Đôi chân vẫn luôn chậm rãi bước đi, lúc này sải bước dài đi đến, trực tiếp xông vào quân trướng của Ninh Sơ Nhất.

"Hài tử ở đâu?!"

Lúc này đã vào đêm, nhưng trong quân trướng Ninh Sơ Nhất vẫn còn có phó tướng đang thương thảo quân tình, hắn ngẩng đầu nhìn LiênThập Cửu.

"Tin tức của ngươi, có phải quá không linh quang* rồi không?"

*: nhanh, chính xác.

Đến đây rất nhiều ngày, lời xin lỗi cũng chưa đường đường chính chính nói với muội muội hắn, xứng đáng bị Sơ Nhị tra tấn.

Cả khuôn mặt Liên Thập Cửu đều hết sức khó coi.

Không hiệu nghiệm?

Các người phong toả tin tức tốt như vậy, người toàn bộ quân doanh chỉ sợ đều biết Sơ Nhị có hài tử, chỉ không cho hắn biết.

Nếu là bình thường, Liên đại nhân đại khái sẽ cười lạnh nói một câu.

"Cữu ca, gần đây xem náo nhiệt còn vui không?"

Chỉ là bây giờ toàn bộ tâm trí của hắn đều bị che kín, căn bản không có tính nhẫn nại nói chuyện phiếm với Ninh Sơ Nhất.

"Ta hỏi lần nữa, hài tử ở đâu?!!"

Hắn thật cảm thấy mình phát điên.

Hài tử.

Bọn hắn lại có một đứa bé.

Liên Tiểu Thú nói, muội muội mới hơn một tuổi, còn chưa biết nói chuyện, nhưng bộ dáng giống như ngọc vậy, hết sức đẹp mắt.

Liên Thập Cửu đã tính toán thời gian, đoán chừng chính là lần trước khi Sơ Nhị rời Thượng Kinh...

Hắn hít thật sâu một hơi, hô hấp có chút khó khăn.

Quấy rầy đòi hỏi phu nhân cho mình ngủ, sau đó lại muốn cưới người khác, còn cùng người đó đưa tiễn nàng, hai năm ròng rã chưa từng lộ diện, cũng không có bất cứ liên hệ nào. Thậm chí lúc nàng sinh con, ở cữ cũng không thể ở bên cạnh nàng, nghĩ như vậy, hắn tự cảm thấy mình nhất định không phải là người.

Hứng thú xem náo nhiệt của Ninh Sơ Nhất cho đến bây giờ chỉ có tăng lên, dù sao người này đã đến, vợ chồng trẻ hòa hảo chắc chắc là chuyện sớm muộn.

Trong lòng của hắn vô cùng hiểu rõ, Liên Thập Cửu sẽ đối tốt với Sơ Nhị, cho đến bây giờ đều yên tâm về người này.

Nhưng ban đêm phiền muộn, tâm tình trêu chọc luôn luôn ngo ngoe muốn động.

Nhưng, sắc mặt Liên Thập Cửu đã kém tới cực điểm.

"Người đến cùng đang ở đâu?"

Không phải là hắn không tra được, mà là hắn không muốn lãng phí thời gian chờ đợi.

Bọn họ đã tách rời quá lâu, hắn không muốn dùng thời gian còn sót lại này làm những chuyện vô vị.

Không biết là do sắc mặt Liên Thập Cửu quá mức khó coi, hay là vị đại cữu ca không đáng tin cậy đột nhiên trở nên đáng tin cậy một lần. Ninh Sơ Nhất thật sự nói cho hắn, nói vô cùng tường tận, còn thân thiện tặng thêm một nụ cười.

Liên Gia nghe vậy, cũng không có công phu truy hỏi, nhấc chân đi ra ngoài.

Nhưng khi thật sự đến đó, Liên Thập Cửu mới hiểu được hôm nay vì sao hắn thống khoái như vậy.

Bởi vì trong túp lều dưới chân núi, đã có một nam tử ở bên cạnh Sơ Nhị dỗ hài tử.

Dáng người cao gầy, mặt mày văn nhược, chọc cho mặt mày Sơ Nhị hớn hở. Đôi tay gầy còn đang giặt tã trong chậu gỗ.

Chính là Tần Hoan vừa gặp chút chuyện liền nhe răng nhếch miệng rơi nước mắt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi