THÌ RA LÀ KHUYỂN

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: LIÊN

-o0o-

Volterra là một thị trấn ở Tuscany Ý, thuộc tỉnh Pisa, nó là nơi gia tộc Volturi sống.

Trước lâu đài cổ kính, Heidi xinh đẹp lay động lòng người thuần thục dẫn một đám con người đang tò mò bước vào cái bẫy không lối thoát.

Ánh sáng bên trong lâu đài rất ít, ngay cả ánh sáng từ những ngọn đèn trên hành lang cũng chẳng thể xua tan đi cái âm u nơi này. Các du khách lấy điện thoại di động ra khỏi người để chụp ảnh lưu niệm, ở trong một góc chẳng ai chú ý đến, có rất nhiều bóng dáng đen thui đang phóng ánh nhìn thèm khát vào đám con người vẫn đang mải mê chụp ảnh kia, và đang chọn con mồi tốt nhất cho mình!

Đi qua chỗ ngoặc, một người trùm kín cơ thể bằng cái áo chùng đen đột ngột nhảy ra, Heidi trừng mắt liếc hắn một cái, vỗ vỗ lưng người dẫn đầu bị màn này doạ sợ, bình tĩnh nói "Cecil, tự nhiên cậu nhảy ra làm gì thế, làm tôi hết hồn!"

Không để ý đến người phụ nữ đang tỏ vẻ dịu dàng yếu ớt trước mặt, đôi mắt đỏ sậm khép hờ được giấu dưới cái mũ trùm rộng của Cecil đảo qua đám người còn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần kia, khoé miệng chầm chậm kéo lên nụ cười khinh miệt. Hắn chậm rãi nâng tay, sau đó lại vung mạnh xuống, đám người khi nãy còn đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, như hoà thành một thể với toà lâu đài âm u, đây là năng lực của Cecil — phá huỷ cảm xúc của thức ăn.

"Được rồi, cô có thể đi." Hoàn thành xong nhiệm vụ của bản thân, Cecil nói với Heidi, cũng mặc kệ phản ứng của cô mà quay người rời khỏi.

Tuy rằng lần nữa cảm giác mị lực của mình không đủ, nhưng Heidi cũng chẳng so đo nhiều như thế, hoặc là nói cô quen rồi. Nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút, Heidi vội vàng tăng tốc, nếu lố thời gian quy định mà mình vẫn chưa đưa thức ăn đến, thì mình sẽ gặp chuyện không mấy tốt lành đâu đấy!

Một đại sảnh trống trải, con người như mấy con sơn dương đang chờ bị thịt thần sắc mê mang co thành một cụm(?). Trên bục cao, có ba chiếc ghế lộng lẫy và cao quý tượng trưng cho quyền hành tối cao, mỗi cây cột trong đại sảnh đều có ma cà rồng mặc đồ đen, khung cảnh trông giống như một buổi hiến tế nào đó.

Ba người trông như Boss đi lên bục cao từ ba hướng khác nhau, đám ma cà rồng phía dưới vừa thấy ba người ngồi lên ba cái ghế cao quý kia, trong mắt chỉ còn lại đói khát.

"Bữa tiệc có thể bắt đầu, xin mời." Ma cà rồng ngồi giữa bình tĩnh nói với đám đàn em bên dưới, giống như phía dưới không phải con người mà là một bàn sơn hào hải vị phong phú và bọn họ đang tham gia một bữa tiệc xa hoa nào đó chứ không phải tàn nhẫn giết chóc.

Đây là một trận chiến nghiêng hẳn về một phe, Volturi tuy lúc nào cũng lấy luật lệ nghiêm khắc đè đầu nhóm ma cà rồng bên ngoài, thế nhưng bọn họ lại làm mấy chuyện trái với những gì mình đặt ra trong chính lãnh thổ của bọn họ, cho dù giai cấp thống trị có gây hoả hạn đi chăng nữa, thì bọn dân đen cũng tuyệt không được thắp đèn!

Chớp mắt trôi qua, hơn trăm con người trong đại sảnh đã chết gần hết, nhóm ma cà rồng ăn no thoả mãn liếm liếm vệt máu vương lại bên khoé miệng, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Aro nhìn nhóm đàn em đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình bên dưới, vừa định đứng lên nói vài câu, đột nhiên một áp lực nào đó từ linh hồn tràn ra khiến hắn ngồi bệch xuống ghế, thậm chí còn trông có chút chật vật, khiến Marcus và Caius bắn ánh nhìn tò mò về phía hắn, dò hỏi chuyện gì đang xảy ra. Aro ổn định linh hồn mình một chút rồi ra hiệu cho hai người còn lại rằng mình không sao, lúc này hứng thú của hắn đối với việc phát biểu một chút sau thịnh yến cũng biến mất, vội vàng đứng lên rời khỏi.

"Vừa rồi cậu làm sao vậy?" Sau khi đuổi đám thuộc hạ đi, Marcus và Caius chạy theo Aro, có hơi khó hiểu đối với phản ứng vừa rồi của Aro, dù sao trước giờ chưa từng thấy hắn thất thố như vậy.

"Vừa rồi tôi cảm nhận được vị kia tỉnh lại!" Aro có chút nôn nóng đi qua đi lại, sau khi nghe được câu hỏi của hai người thì trả lời, trong giọng có chút sung sướng, cùng với kiêng kị thật sâu!

Tuy không nói rõ là ai, nhưng Caius và Marcus vừa nghe xong đã biết người trong miệng Aro là ai! Đó là tồn tại tôn quý nhất trong tất cả gia tộc ma cà rồng, là vị vua chân chính nhất của ma cà rồng.

Không gian nháy mắt đã trở nên im lặng, ba ma cà rồng mấy ngàn năm tuổi ba mặt nhìn nhau. Một lúc sau, Marcus vốn thiếu kiên nhẫn mở miệng hỏi: "Sao lại tỉnh lại ngay lúc này, không phải vẫn chưa đến lúc sao?"

Aro lắc đầu, suy nghĩ một chút, hắn đã nghĩ ra kế sách đối phó.

"Đi thôi, đi nghênh đón ngài ấy." Chỉnh chỉnh áo choàng của mình, xoay xoay chiếc nhẫn đính đá quý xanh lam trên ngón trỏ, Aro mím môi nhanh chóng xoay người đi về một phía nào đó, Marcus và Caius trao đổi ánh mắt, sau đó cũng nhấc chân đi theo Aro.

Xuyên qua cả toà lâu đài, hành lang vốn tối tăm dần biến thành hành lang xây dựng từ vật liệu màu đen huyền bí nào đó!

"Tới rồi, lát nữa đừng tuỳ tiện nói gì." Aro ngừng lại, không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói với hai người đằng sau. Xung quanh tối đen như mực, nếu không phải thị lực của ma cà rồng vô cùng tốt, thì chắc là không thấy được gì luôn rồi, sau khi Aro nói xong, hai nguời theo sau mới cẩn thận đánh giá cánh cửa duy nhất trong cái dãy hành lang này.

Nói xong, Aro nửa ngày sau cũng chẳng có phản ứng gì khác, hai người phía sau chỉ nghe được Aro vốn không thích thể hiện cảm xúc lên mặt thở hắt ra một hơi, người nắm giữ toàn bộ sinh mạng của Volturi cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa mở cánh cửa kia ra. Marcus và Caius chưa bao giờ gặp vị trong miệng Aro bao giờ, nhưng bọn họ bị tư thái cung kính của Aro lây nhiễm, nên cũng vô cùng kính trọng cái vị ở trong căn phòng.

Trong phòng còn tối hơn nhiều so với hành lang bên ngoài, ngoại trừ vài tia sáng yếu ớt từ ngoài hành lang truyền vào, thì trong phòng không có bất kì thứ gì có thể phát sáng. Nhờ vào thị lực tuyệt vời của mình, hai người vừa mới bước vào đã nhìn thấy bóng dáng ngồi dưới cửa sổ bị rèm nhung che lại, chẳng qua thứ khiến người ta kinh ngạc không phải là bộ dạng người đó khác với trong tưởng tượng của bọn họ, mà là, người ấy trông hơi yếu ớt.

"Ngài Amadeo tôn kính, hoan nghênh ngài tỉnh lại, bề tôi tình nguyện vì ngài cống hiến tất cả sức lực!" Aro tay phải để sau lưng, tay trái để trước ngực, cơ thể nghiêng 30 độ, sau khi thực hiện thành công tư thế cúi chào cực kỳ tiêu chuẩn thì im lặng, chờ đợi người kia trả lời.

"Ừ, lâu thật rồi nhỉ!" Bóng dáng màu đen chậm rì rì mở miệng, thanh âm trong trẻo thuộc về thiếu niên khiến Marcus và Caius vẫn còn đang âm thầm đánh giá người kia bất ngờ không thôi. Nếu hai người lúc này có thể mở miệng, hẳn câu đầu tiên phun ra là, F***, sao non chẹt thế!

HẾT CHƯƠNG 13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi