THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

Sao lão ta có thể tưởng tượng bản thân suýt chút nữa bị Huyền Vũ Lão Tổ ép vào đường chết, giờ lập tức xoay chuyển được tình thế.

Đương nhiên trong mắt lão ta thì chỗ tốt lớn nhất vẫn không phải là đột phá được cảnh giới.

Mà là tâm cảnh được nâng cao.

Tâm cảnh được nâng cao chính là có thể gặp nhưng không thể cầu, hết thảy chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của bản thân. Mà chính phản phác quy chân, tâm cảnh nhập phàm không kiêu không gấp của Dịch Phong đã làm cho lão ta cảm ngộ được rất nhiều.

Một bên, Lạc Lan Tuyết cũng mang vẻ mặt buông lỏng thoải mái.

Cuối cùng khối đá lớn trong lòng vì đắc tội Dịch Phong cũng rơi xuống.

Thân là nhân vật như vậy, không những không tính toán chi li với nàng, còn không so đo hiềm khích lúc trước mà mời nàng ăn cơm, thật sự là làm cho lòng Lạc Lan Tuyết nảy sinh kính nể.

Những đệ tử tông môn được gọi là thiên chi kiêu tử kia mà đi so với vị tiền bối này thì như là một trời một vực.

“Chỉ là vị thiếu niên kia, rốt cuộc ta vẫn không nhìn thấu được hắn!” Nhìn bóng lưng Chung Thanh rời đi, Thanh Sơn Lão Tổ khẽ thở dài, lão ta vẫn không thể nhìn ra được trên người Chung Thanh có chỗ đặc biệt gì.

Nhưng nếu không có chỗ đặc biệt, tại sao lại được cao nhân như Dịch Phong vừa ý?

“Tuyết Nhi, sau khi trở về Thanh Sơn Môn thì cố gắng điều tra thêm lịch sử bách khoa toàn thư cho ta. Ta muốn xem xem rốt cuộc thì vị thiếu niên này có năng lực gì mà có thể bái tiền bối làm sư phụ.” Thanh Sơn Lão Tổ phân phó.

“Dạ.”

Lạc Lan Tuyết rất hiếu kỳ cực với chuyện này, không lâu sau đó hai người mới hài lòng hóa thành vệt sáng bay về Thanh Sơn Môn.

Sau khi Chung Thanh trở về thì tự động thu thập bát đũa.

Dịch Phong thỏa mãn nhìn Chung Thanh, mặc dù phải nuôi thêm một người nhưng gặp được đứa bé nghe lời như Chung Thanh thì cũng đáng giá!

Đi vào hậu viện, đang chuẩn bị ngửa ra nằm trên ghế thì hắn chợt phát hiện dưới chân có một con chó đang nhìn trừng hắn.

“Ồ?”

Dịch Phong lấy làm kinh hãi, đây không phải con chó mà hắn kéo về sao?

Trên đường bị đánh nhiều lần như vậy, còn bị hắn đạp cho một cước, không nghĩ tới con chó này còn có thể sống lại, lúc trước hắn còn chuẩn bị mang con chó này đi làm một nổi lẩu mà.

Thật đúng là một con chó kiên cường!

Con chó mở to hai mắt nhìn hắn, hình như mang theo sự khẩn cầu.

“Con chó này muốn làm gì?”

Dịch Phong nghi hoặc.

Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì con chó kia cong bốn chân xuống, quỳ trước người hắn, sau đó còn dập đầu.

Mặc dù thân trong lòng Ngao Khánh rất uất ức vì mình thân là con của Phệ Thiên Yêu Hoàng lại phải bái lạy một phàm nhân, nhưng mà nghĩ tới thực lực của người này mạnh như vậy, lại thêm thân bất do kỷ nên hắn cũng chỉ đành nhịn xuống.

“Ngươi đang cầu xin ta tha mạng sao?”

Trên mặt Dịch Phong toàn là vẻ giật mình, không nghĩ tới con chó này lại có nhân tính như thế.

Con chó nghe được Liễu Dịch Phong nói vậy bèn gật đầu một cái.

Thấy thế, Dịch Phong cảm khái một tiếng, không ngờ con chó này lại thông minh như vậy. Hắn không khỏi nhớ tới kiếp trước hắn cũng nuôi một con Husky, thế là phất phất tay nói: “Thôi thôi, ngươi cũng là một sinh mạng, ta không làm tổn thương ngươi nữa!”

Nghe vậy, trong lòng Ngao Khánh vui mừng như điên!

Thật may mắn vì mình quyết định cầu xin tha mạng, mặc dù quỳ lạy người ta rất uất ức nhưng xem ra tâm địa vị của cao nhân này vẫn còn rất lương thiện!

Ngao Khánh cúi thấp đầu, nói cám ơn liên tục.

“Cũng được đấy…”

Dịch Phong nằm ngửa trên ghế, dùng chân gãi gãi cái cằm của con chó, tán thưởng một câu.

Ngao Khánh nhướng mày, hắn có thân phận gì? Mặc dù không được Yêu Hoàng chào đón nhưng dù gì cũng là công tử của bộ tộc Phệ Thiên Yêu Lang, sao có thể để người dùng chân chạm vào cằm được chứ, trong lòng lập tức dâng lên một sự phẫn nộ.

Cho dù ngươi mạnh nhưng cũng không thể làm nhục người như vậy chứ!

Chỉ là, hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Dù sao sinh mệnh quan trọng, tự do quan trọng, chỉ cần thoát khỏi nơi đây thì chính là trời cao biển rộng mặc chim bay.

“Nếu ngươi đã hiểu chuyện như vậy, vừa hay chỗ này của ta thiếu một chân giữ cửa, ngươi cũng ở lại đây đi!” Một con chó thông minh như thế, Dịch Phong cũng không muốn thả ra, vì thế lại nói thêm một câu.

Ngao Khánh nghe vậy, lông trên người lập tức dựng đứng.

Trong lòng than trời than đất.

Hắn lại không nghĩ tới người này không muốn buông tha cho mình.

“Thế nào, không muốn sao?” Dịch Phong cũng không để ý con chó này có thể nghe hiểu hay không, cơ thể cúi xuống, bàn tay xoa xoa đầu con chó một lát.

Ai nguyện ý đi theo bên cạnh cái đồ biến thái nhà ngươi hả?

Ngao Khánh sắp khóc rồi.

Bản công tử còn phải đi chứng minh chính mình đấy. Nếu như ở lại nơi này thì chẳng khác gì bị hạn chế tự do, nói không chừng ngày nào đó có khách tới ngươi lại muốn biến ta thành nồi lẩu cày!

Thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong lòng, hắn cũng không thể nói ra, nhất là câu hỏi vừa rồi của Dịch Phong, hắn nghe được mùi uy hiếm rất lớn nha!

Hắn cũng không muốn vất vả lắm mới giữ được cẩu… Không, lang mệnh, lại phải biến thành nồi lẩu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi