THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

Dịch Phong muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào. Hắn hiểu lời nói của Bành Anh, nếu nàng ta đã bắt đầu tu luyện thì chứng minh hai người đã không phải là người cùng một đường.

Chỉ là làm người hai đời, Dịch Phong cũng buông xuống được, dù sao ai cũng phải có ước mơ.

Nghĩ đến chỗ đây, Dịch Phong đuổi theo Bành Anh, hô: “Chúc nàng bình an, chỉ là bá phụ bá mẫu…”

“Ta sẽ chiếu cố tốt bọn họ.” Bành Anh hơi hơi trầm ngâm nói.

Dịch Phong gật đầu, từ nhỏ hắn đã không biết tung tích của phụ mẫu, phụ mẫu của Bành Anh đối đãi với hắn rất tốt, nghĩ đến đây, hắn đưa dao phay ở trong tay ra nói: “Ta cũng không cái gì tốt để tặng, nhớ lần trước bá mẫu bảo ta có rảnh thì giúp người rèn một con dao phay, nàng mang cho người giúp ta nha!”

Nhìn con dao thái rau trong tay Dịch Phong, Bành Anh khẽ nhíu mày, thần sắc một lời khó nói hết.

“Anh Nhi, xong chưa, phải trở về tông môn rồi.”

Lúc này, một thanh niên áo bào trắng đi tới bên cạnh, trong tay ôm một thanh trường kiếm, ôn nhu hỏi Bành Anh.

“Vũ Kiệt ca ca, chờ ta một chút, xong ngay thôi. Đúng rồi, vị này là bằng hữu của ta, tên Dịch Phong.” Bành Anh nói khẽ.

“Được, vậy nàng nhanh lên.” Thanh niên ôn nhu nói, hắn ta vốn dĩ không thèm nhìn Dịch Phong thì một cái, dù sao chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, còn chưa xứng để cho hắn chào hỏi.

“Hắn là?”

Dịch Phong nhíu mày.

Ánh mắt Bành Anh phức tạp, thở dài một hơi mới lên tiếng: “Ta hy vọng ngươi sẽ không trách ta, ngươi biết tư chất của ta chỉ có như vậy, cũng nhờ có hắn trợ giúp nên ta mới có thể tiến vào Thanh Sơn Môn, ta không thể phụ hắn.”

“Còn con dao này, ngươi giữ lại dùng đi!”

Nói xong, Bành Anh bước nhanh đuổi kịp thanh niên áo bào trắng rồi biến mất trong tầm mắt Dịch Phong.

Câu nói kia của Bành Anh quanh quẩn trong tai Dịch Phong.

Không thể phụ hắn ta, thế còn Dịch Phong hắn thì sao, hắn là cái gì?

Thật đúng là châm chọc!

“Mẹ nó!”

Dịch Phong mắng một câu.

“Không muốn thì dẹp đi.”

Thu hồi dao phay, bỏ vào phòng bếp.

“Đồ nhi, trông tiệm.”

Thông báo một câu xong, Dịch Phong nằm trên ghế nốc hai chén rượu vào trong bụng, bắt đầu nằm ngáy o o.

Đại điện Thanh Sơn Môn.

Vẻ mặt Thanh Sơn Lão Tổ uy nghiêm ngồi ở vị trí đầu. Dưới tay, ngoại trừ đám người Lạc Lan Tuyết ra thì chính là một đám trưởng lão của Thanh Sơn Môn, đồng thời các đệ tử thân truyền của các Đại trưởng lão cũng đứng ở sau lưng bọn họ.

Chuyện toàn bộ tinh anh từ trên xuống dưới Thanh Sơn Môn tụ tập ngồi cùng một chỗ này đúng là rất hiếm có.

Tất cả mọi người trong đại điện đều mang vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Thanh Sơn Lão Tổ và Huyền Vũ Lão Tổ quyết đấu cũng sẽ không bởi vì chuyện Thanh Sơn Lão Tổ đột phá mà dừng lại giữa chừng.

Vốn cho là sau khi Thanh Sơn Lão Tổ đột phá Võ vương cảnh thì sẽ không cần lo lắng cuộc quyết đấu này nữa. Thế nhưng mà vừa rồi, bọn họ nhận được tin tức xác thật rằng Huyền Vũ Lão Tổ sớm đã đột phá Võ vương cảnh vào mười năm trước.

Tin tức này làm cho tâm tình mọi người ở Thanh Sơn Môn thấp thỏm giống như là ngồi xe cáp treo.

Một người là vừa bước vào Võ vương cảnh - Thanh Sơn Lão Tổ, một người là vào Võ vương đã mười năm - Huyền Vũ Lão Tổ, ai mạnh ai yếu vừa liếc qua đã thấy ngay.

“Các vị tiếp thu ý kiến quần chúng, đưa ra ý kiến đi!” Ở dưới Thanh Sơn Lão Tổ, Thanh Sơn Môn môn chủ Chu Vân trầm giọng nói.

Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy mưu kế đều là hư tâm vọng tưởng.

Chẳng lẽ, Thanh Sơn Môn vì vậy mà phải bước vào đường cùng sao?

Đúng lúc này, một thanh niên áo bào trắng ôm kiếm đi ra, hắn ta là thân truyền đệ tử của một trong các vị trưởng lão. Nếu như Dịch Phong ở chỗ này thì sẽ phát hiện đó chính là tên đã cùng xuất hiện với Bành Anh trước kia.

“Vu Vũ Kiệt, ngươi có gì muốn nói không?” Chu Vân hỏi.

“Khởi bẩm Lão Tổ, khởi bẩm môn chủ, nếu đã không có cách nào nhằm vào Huyền Vũ Lão Tổ, vậy vì sao chúng ta không thể tránh chiến đấu?” Vu Vũ Kiệt hỏi.

Nghe vậy, bộ phận cấp cao trong nội đường cười khổ một tiếng.

Vì bọn họ biết rằng, lần này chắc chắn là không có cách nào tránh được không chiến đấu. Hai đại Lão Tổ đã oán hận chất chứa rất sâu, từ vài thập niên trước đã ký kết khế ước hôm nay sẽ quyết đấu.

Khế ước này lấy sinh mệnh hai người làm lời thề, thiên đạo chứng kiến.

Nếu như người kia tránh né không chiến sẽ phải chịu sự trừng phạt của thiên đạo.

Nếu Thanh Sơn Lão Tổ lui bước, vậy Thanh Sơn Môn chẳng khác nào không chiến mà bại!

“Thôi, dựa vào các ngươi cũng vô dụng.” Lúc này, Thanh Sơn Lão Tổ quát một tiếng. Mặc dù thần sắc lão ta cũng nghiêm trọng, nhưng trong lòng vẫn nhẹ nhõm hơn không ít so với những người khác.

Bởi vì vừa rồi lão ta đã cân nhắc đối sách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi