THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

“Thanh Sơn, tên tiểu nhân hèn hạ này, sao ngươi lại có thần khí khủng bố như vậy?” Mà Huyền Vũ Lão Tổ lại thở hổn hển gào to: "Có gan thì ngươi để dao phay xuống rồi quyết đấu một trận công bằng với ta. Nếu không ngươi là anh hùng hảo hán gì chứ.”

“Bỏ dao phay xuống quyết đấu một trận công bằng?”

“Ngươi nghĩ hay lắm, lão tử thích bắt nạt ngươi không có đó, thì làm sao?”

“Hừ!”

Thanh Sơn Lão Tổ tức giận hừ một tiếng. Lão mang theo tiếng cười to mà cầm lấy dao phay xẹt qua một vòng cung giữa không trung sau đó lại công kích về hướng Huyền Vũ Lão Tổ.

Vẻ mặt Huyền Vũ Lão Tổ tràn đầy sợ hãi, lão vốn dĩ không dám đối kháng chính diện với Thanh Sơn Lão Tổ bèn hóa thành một đường vòng cung rồi nhấc chân chạy.

Trong chớp mắt, hai đại Lão Tổ một trước một sau bay lượn từ trên đài Phong Vũ rồi nhanh chóng đến giữa không trung của Thành Bình Giang.

“Bành...”

“Rầm.”

“Xoẹt.”

Thanh Sơn Lão Tổ đuổi theo Huyền Vũ Lão Tổ, đồng thời cầm dao phay chém tới, uy năng cường đại khiến cho cả bầu trời đều vang lên.

Mà Huyền Vũ Lão Tổ thì lại rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm và vô cùng chật vật, đối mặt với nhát chém kinh khủng kia, lão chỉ có thể chạy.

Sau đó, hai đại Lão Tổ lại bay vút ra khỏi Bình Giang,cũng không biết bọn họ đã đánh tới nơi nào.

“XXX mẹ ngươi.”

Bị làm ồn khiến tâm phiền ý loạn đến mức Dịch Phong mắng to một câu. Hắn thả giấy bút xuống, đi ra bên ngoài cửa rồi nhìn lên bầu trời còn dư lại ba phần kình khí thì lập tức hiểu, lại có tu luyện giả đang chiến đấu.

“Rốt cuộc là tên nào t*ng trùng lên não, muốn đánh không biết cút xa một chút sao.”

Dịch Phong phun một bãi nước miếng, lúc này mới mỉa mai đi trở về võ quán chờ âm thanh yên tĩnh mới tĩnh tâm tiếp tục sáng tác lần nữa.

Trong vòng nửa tháng sau đó, Dịch Phong hoàn thành tác phẩm “Tử Hà tiên tử cùng Chí Tôn Bảo”, sau đó đứng dậy đi tới Thương Hội Bình Giang.

Tiếp đãi Dịch Phong chính là hội trưởng Mao Lâm của Thương Hội Bình Giang.

Làm hội trưởng một thương hội, địa vị của hắn ta tốt hơn rất nhiều so với người bình thường. Những nhân vật như hắn ta sẽ không tự mình đến tiếp đãi người khác nhưng có một lần Mao Lâm và người trong thương hội lên núi rồi bị rắn độc cắn. Hắn ta đã đi tìm rất nhiều đại phu nhưng cũng không thấy tốt lên, vẫn là thảo dược của Dịch Phong chữa khỏi cho hắn ta, cho nên Dịch Phong cũng coi như là ân nhân của Mao Lâm.

“Ha ha, Dịch sư phụ, mời uống trà.”

Mao Lâm ngồi ở vị trí đầu, là hội trưởng một thương hội nên tất nhiên sẽ ăn mặc hoa lệ. Sắc mặt hắn ta rất hồng hào, sau khi liếc Dịch Phong một cái, lại hỏi: “Không biết hôm nay Dịch đại sư tới thương hội của ta đây là cần làm chuyện gì?”

“Sẽ không phải lại muốn ta in ấn những truyện cổ tích vô dụng kia đấy chứ?”

Nghe vậy, Dịch Phong khẽ chau mày, đồng thời sắc mặt cũng trở nên hơi lúng túng.

“Dịch sư phụ, thực không dám giấu giếm, ngươi tới chỗ này ngồi một chút thì ta có thể thịnh tình tiếp đãi, dù sao thì ngươi cũng là ân nhân của ta.” Mao Lâm nâng chum trà lên rót một cái sau đó nói tiếp: “Nhưng nếu như lại muốn in ấn mấy thứ vô dụng kia thì ta không thể giúp ngươi được rồi. Mặc dù cũng không thể coi là chuyện gì lớn nhưng mà thực sự không có lợi nhuận gì đối với thương hội chúng ta!”

“Dù sao...”

“Trên dưới thương hội chúng ta có nhiều nhân khẩu như vậy, lúc nào cũng phải ăn cơm, lợi ích là trên hết, ngươi cảm thấy đúng không?”

“Đúng vậy!”

Dịch Phong mím môi, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, nếu như thế thì hắn cũng lười ở lại. Vừa muốn đứng dậy rời đi thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người xinh đẹp đi đến.

Dáng người nàng cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, nàng mặc một chiếc váy gấm dài màu đỏ phác hoạ ra thân hình tuyệt đẹp rắn.

“Duẫn Nhi, không thấy ta đang tiếp đãi khách sao? Sao lại không có lễ phép xông vào như thế?” Mao Lâm có phần trách cứ nhưng trong ánh mắt đều là sủng ái.

“Phụ thân, ta tới muốn hỏi một chút, rốt cuộc người có tìm được tác giả của “Hồng Lâu Mộng” hay không vậy?” Nữ tử tên là Duẫn nhi kia gắt giọng, từ xưng hô có thể nhìn ra đây là minh châu bảo ngọc của thương hội, con gái của Mao Lâm - Mao Duẫn Nhi.

Nghe vậy, ánh mắt Dịch Phong vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời đi khẽ động.

Tác giả của Hồng Lâu Mộng?

Không phải chính là mình sao.

Không nghĩ tới Mao Duẫn Nhi này lại là độc giả của mình, có lẽ chuyện in ấn sách còn có cơ hội chuyển biến. Dù sao bây giờ tình hình kinh tế của hắn chính là nhập không đủ xuất.

Quả nhiên, nghe được Mao Duẫn Nhi nhắc đến Hồng Lâu Mộng ngay trước mặt Dịch Phong, sắc mặt Mao Lâm lập tức biến đổi, vội vàng ho khan hai tiếng, khẽ quát: “Duẫn Nhi, ta đang tiếp đãi khách, con ra ngoài trước đi.”

Mao Duẫn Nhi nhìn Dịch Phong một cái, phồng hai cái má nhỏ rồi lui ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi