Độ dài: 14 chương
Lượt xem: 330
Edit + Beta: Dạ Lãnh Tình trạng hoàn : theo tác giả Đang vào lập đông, khí trời lạnh thấm cả vào xương cốt, Cố Tích Tiều nằm trên chiếc giường được bện từ cỏ, trằn trọc không ngủ được. Vết thương trên ngực và bắp chân lúc này đau đến mức không còn chịu đựng nổi, y nhắm mắt, siết chặt bộ y phục thanh sắc duy nhất trên người để chống lại giá lạnh của đêm đen. Trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt đến nỗi hai bên gò má nổi gân xanh. “Vãn Tình… Vãn Tình…” Đêm nay, y gọi tên Vãn Tình, cơ thể đau đớn đến độ hôn mê. -o0o- Thích Thiếu Thương một năm nay làm bộ đầu không được thoải mái, cái gì gọi là đồng minh, kẻ thù, cái gì gọi là tự do đều quên hết. Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Thiết Thủ tự động rời khỏi Lục Phiến Môn, từ bỏ nơi phồn hoa đô hội để làm một người dân bình thường nơi miền dân dã. Nhẹ nhàng phà hơi ủ ấm đôi tay lạnh buốt, hắn nhớ tới một nơi vĩnh viễn không thể nào quên, đó là Liên Vân Trại. Đang suy nghĩ, hắn khẽ cười một tiếng, cùng lúc lại thấy chua xót, bởi vì mỗi lần nghĩ đến Liên Vân trại, hiển nhiên trong đầu hắn liền xuất hiện hình bóng của một người nào đó, người mà mỗi một lần nghĩ đến đều khiến trái tim hắn đau như dao cứa. “Hmmm…” Thích Thiếu Thương thở dài nhìn lên trời, đêm nay thật sự rất lạnh.