[THÍCH CỐ] NGỌC TUỆ NHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rèm xe ngựa vừa vén lên, Cố Tích Triều lên xe.

Thích Thiếu Thương xoa xoa ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, quan sát thấy Cố Tích Triều con ngươi đỏ hồng, vội đến gần, “Lưu luyến vậy sao? Ta còn không khóc.”

Không đáp. Hiếm khi Cố Tích Triều bị trêu chọc mà không có phản ứng như vậy. Thích Thiếu Thương ngồi thẳng người, hướng xa phu bên ngoài lớn giọng hô: “Đi thôi!”

Màn đêm buông xuống, tiếng mưa tí tách rơi trên trần xe, không khí bên ngoài lạnh hơn, ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy mát rượi. Thích Thiếu Thương quyết định trước hết ngụ tại khách điếm một đêm, hắn sợ Cố Tích Triều thân thể đang có quá nhiều thương tổn sẽ không chịu được hàn khí, hơn nữa Ngọc Tuệ Nhi còn nhỏ cũng sẽ cảm lạnh.

Nhẹ nhàng ôm lấy Ngọc Tuệ Nhi, tiểu tử kia sớm đã tỉnh giấc, mở to ánh mắt sáng rực nhìn quanh.

“Thúc thúc, chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta đi du ngoạn.” Thích Thiếu Thương đặt nó đứng vững vàng trên mặt đất, xong quay lại đỡ Cố Tích Triều xuống xe ngựa. Nhìn thấy hắn giơ hai tay chờ mình, Cố Tích Triều đột nhiên do dự. Trong bóng đêm nhìn không rõ mặt y, nhưng Thích Thiếu Thương biết y nhất định đang đỏ mặt. Thích Thiếu Thương vừa kéo vạt áo Cố Tích Triều một cái, y đã lảo đảo rồi ngã xuống, chân chân thực thực tựa vào lòng Thích Thiếu Thương, mặt cơ hồ kề sát mặt của hắn, gần đến mức có thể cảm nhận từng nhịp thở nóng hổi. Cố Tích Triều mất tự nhiên đẩy Thích Thiếu Thương ra, xoay người bế Ngọc Tuệ Nhi lên đi thẳng vào khách điếm.

“Hai phòng hảo hạng!”

“Thật xin lỗi khách quan, chỉ còn một phòng hảo hạng.”

Cố Tích Triều quay đầu trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương bên cạnh, người nọ nhún nhún vai, lộ ra một nụ cười vô tội, “Cũng đâu phải ta đi xúi người đặt hết phòng chứ.”

“Một phòng hảo hạng, một phòng bình thường!” Cố Tích Triều cười ác ý nhìn hắn. Mặt hắn trong nháy mắt nhăn lại như bánh bao.

“Tích Triều, ta…”

“Thích đại hiệp, mời trở về phòng của mình.” Thích Thiếu Thương còn không kịp nói chuyện, đã bị Cố Tích Triều chắn ở cửa, tư thế “mời” hắn rời đi.

“Phòng bình thường chết tiệt, chẳng khác gì cái nhà kho chứa củi đâu!” Thích Thiếu Thương gối đầu nằm trên giường nệm cứng ngắc, trong lòng oán hận nguyền rủa. Bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì, chuồn ra khỏi cửa, đi tới phòng hảo hạng bên cạnh.

“Phụ thân, người nói, vì sao mắt con thỏ lại màu đỏ?” Tiếng Ngọc Tuệ Nhi trong trẻo vang lên.

“Bởi vì nó ăn quá nhiều củ cải đỏ nên mắt biến thành màu đỏ.” Cố Tích Triều thanh âm thật nhỏ, tựa hồ không thể nghe thấy.

“Nhưng sao con cho nó ăn rau xanh, mắt nó lại không hóa thành màu xanh biếc?” Ngọc Tuệ Nhi lại tiếp tục với những câu hỏi không bao giờ chấm dứt.

“Ngọc Tuệ Nhi, phụ thân mệt quá, muốn ngủ.” Cố Tích Triều thanh âm lộ rõ nét mỏi mệt.

“A, cái đó, được rồi, phụ thân người ngủ đi, nếu ngủ không được Ngọc Tuệ Nhi sẽ hát ru người.” Không đợi Cố Tích Triều từ chối, Ngọc Tuệ Nhi đã chập chững đứng lên hát.

À ơi ơi à, à ơi ơi à, bà ngoại đưa võng ru ta ngủ, bà ngoại bảo ta là bảo bối… Trước cửa nhà ta có con sông nhỏ, sau nhà có triền núi, trên triền núi có thật nhiều hoa dại, hoa dại đỏ như lửa… Dưới chân cầu, có một đàn vịt đang bơi, tới mau tới mau, để ta đếm nào…”

“Ngọc Tuệ Nhi ~ ”

Thích Thiếu Thương ở bên ngoài thiếu chút nữa cười đến nghẹn thở, bỗng nhiên “rầm” một tiếng ngã vào trong phòng, thì ra là cửa chỉ khép hờ. Cố Tích Triều đang nằm ngửa trên giường, trên mặt thần sắc tức giận cực độ. Ngọc Tuệ Nhi vỗ tay ca hát, hưng trí bừng bừng. Thích Thiếu Thương liều mạng chấp nhận nguy cơ bị ai đó đánh, nhịn cười đi vào giải vây cho Cố Tích Triều.

Hai canh giờ sau, Thích Thiếu Thương mệt mỏi đắp chăn cho Ngọc Tuệ Nhi đã chìm vào giấc ngủ say. Nhìn Cố Tích Triều đang dựa vào cạnh giường ngủ bất tỉnh nhân sự, khóe miệng còn vương một nụ cười. Nhẹ nhàng cởi thanh sam khoác lên ghế, quay lại nhìn thấy bên hông Cố Tích Triều là một vật gì đó ánh vàng rực rở, trong lòng chùng xuống: Cửu Long bội!

“Cửu Long bội!” Lúc rời khỏi Lục Phiến Môn, Thiết Thủ có ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói một câu, câu đó còn văng vẳng bên tai. Lúc đó hắn còn không rõ ý tứ, hiện tại rốt cuộc đã hiểu. Cửu Long bội là vật bất ly thân của Nam Cung quận vương, là bảo vật năm đó lúc phong vương được Hoàng Thượng ban cho, hiện tại lại xuất hiện trên người Cố Tích Triều, vậy cái chết của Nam Cung Tuấn…

Thích Thiếu Thương trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mắt, tóc quăn như dòng nước rũ xuống trên gương mặt đang ngủ say, an ổn tĩnh mịch. Người thuần khiết khiến người ta trìu mến yêu thương đến vậy, hai tay y sao có thể nhuốm máu kẻ khác? Nhưng Cửu Long bội sáng đến chói mắt kia còn có thể nói lên điều gì khác? Một kẻ trên vạn người, một kẻ dưới vạn người, y làm sao tiếp cận được Nam Cung Tuấn mà lấy được ngọc bội?

“Thích Thiếu Thương ta lấy đầu ra bảo đảm, Cố Tích Triều không phải hung thủ giết Nam Cung quận vương!” Chẳng lẽ, mình lại một lần nữa tin lầm y?! Nhưng y đâu có hứa hẹn gì với mình, mà cho dù là hứa hẹn, có gì chắc chắn lời hứa kia sẽ là vĩnh cửu đây? Xoay người quỳ xuống, Thích Thiếu Thương nặng nề xoa huyệt thái dương, đau đầu quá, thật hy vọng cứ tiếp tục đau như vậy, đau đến mất đi tri giác.

“Đại đương gia, sao ngươi lại phải thống khổ như vậy?” Thanh âm Cố Tích Triều lạnh lùng vang lên từ phía sau.

“Sao?” Thích Thiếu Thương mở to mắt quay lại, ánh mắt mông lung.

“Ta nói, Đại đương gia cần gì phải giả bộ thống khổ như vậy?”

Thích Thiếu Thương cả người run lên.

“Cố Tích Triều, ngươi đã đồng ý với ta vĩnh viễn không nhúng tay vào chuyện giang hồ, nhưng sao ngươi vẫn giết người?” Thích Thiếu Thương dùng Nghịch Thủy Hàn chống thân mình, chậm rãi đứng lên.

“Cuối cùng đã nói ra những gì ngươi nghĩ trong lòng. Cái gì là ‘Thích Thiếu Thương ta lấy đầu ra bảo đảm, Cố Tích Triều không phải hung thủ giết Nam Cung quận vương ‘? Nếu đã không tin, cần gì phải nghĩ một đằng nói một nẻo?” Cố Tích Triều ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt nhìn Thích Thiếu Thương pha lẫn bi thương và phẫn nộ. “Nếu sớm muốn bắt ta, không cần phải do do dự dự, cứ việc nói thẳng, muốn động thủ cứ động thủ. Hành động lén lút, Cố Tích Triều ta khinh thường!” Ánh mắt y nghiêm nghị quét ra cửa, cửa mở, quả nhiên là Thiết Thủ và Lãnh Huyết.

Thích Thiếu Thương cả kinh há hốc miệng, “Thiết Thủ! Các ngươi tới lúc nào?”

“Không cần phải vờ vĩnh! Đại đương gia, đây không phải trăm phương ngàn kế mà các người đã an bài sao?” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, ánh mắt dần dần ảm đạm, miệt thị coi thường.

“Không phải! Ta không có!” Thích Thiếu Thương hận không thể lấy dao rạch bụng để thanh minh giải thích.

“Thích huynh, việc đã đến nước này, cứ làm theo kế hoạch của Đại sư huynh đi.” Thiết Thủ phóng đến bên cạnh Thích Thiếu Thương, rút kiếm chỉa thẳng Cố Tích Triều.



“Ngươi!” Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa hộc máu.

“Đại dương gia, mùi vị bị hãm hại chắc rất khổ sở khó chịu? Được thôi, trời không dung ta, Cố Tích Triều đành đưa tay chịu trói.”

Cố Tích Triều con ngươi lóng lánh sáng như sao, đến gần Thích Thiếu Thương, vươn tay… Thích Thiếu Thương trợn mắt há hốc mồm, Thiết Thủ móc ra một cái còng bạc. Tiếng xiềng xích khóa vào cổ tay y nghe thực đau lòng, Thích Thiếu Thương chỉ kịp thoáng nhìn Cố Tích Triều. Lúc y xoay người, ánh mắt ai oán, giống như cái xoay người của y ở Kim Loạn điện trước kia đến kì lạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi